Tận Thế Ca

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không... Ta không biết..." Tiểu Lưu thống khổ đáp lại, cấp bậc kháng thể của hắn không bằng lão dân công, tố chất thân thể tự nhiên cũng kém một ít, đau bụng đến muốn đòi mạng, hắn nghiêng ngả chao đảo chạy xuống xe, muốn tìm chút nước uống ở bên ngoài, ngay trong nháy mắt hắn té xuống xe, một bóng người cấp tốc chạy đến bên người hắn, đầu dao hung hăng chĩa trên lưng hắn, đem hắn đè xuống mặt đất.

Tiểu Lưu trở mình, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh trước mắt.

"Tiêu Dương!" Lộ Khả nhìn thấy người vừa vọt vào cửa xe, kinh hỉ kêu to.

Tiêu Dương dùng ánh mắt tiếp đón nàng, nâng chân lên đá mạnh vào Cường Tử đang ghé vào cửa nôn mửa, Cường Tử bị đá hét thảm một tiếng, phun đầy nước bẩn lên chỗ ngồi bên cạnh.

"Cởi trói cho Lộ Khả!" Tiêu Dương sau khi đá trúng Cường Tử lập tức tiến tới lão dân công đang ngồi cạnh ghế lái, lão dân công thoạt nhìn trúng độc nhẹ nhất, cũng là người khó đối phó nhất. Hắn đem cơm cùng thịt khô đặt trên xe ném về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương vừa trốn tránh vừa gọi lão Vương ngồi đối diện ở sau xe mau cởi bỏ dây thừng cho Lộ Khả!

Lão Vương phản ứng cũng coi như mau, hắn vọt tới bên cạnh Lộ Khả, tay và răng cùng lúc sử dụng, rốt cục cũng giải khai được đống dây thừng trên người Lộ Khả.

Tiêu Dương trước khi lên xe đã đem chuyện trước mắt phải làm ở trong lòng tính toán vô số lần, đả thương người, chém người, đá người, hủy bỏ sức chiến đấu của kẻ địch. Tuy rằng trong lòng đã nghĩ tốt lắm, nhưng chân chính làm lại không giống, xúc cảm khi dao chém vào người sống hết sức ghê tởm, đầu dao dính máu tươi ấm áp phun tung tóe làm cho người ta cơ hồ muốn mất đi lý trí, Tiêu Dương cắn răng cố nén ghê tởm cùng kích động, huơ dao nhỏ quyết đoán chém lên người lão dân công!

Máu tươi văng khắp nơi trong toa xe, lão dân công chịu đựng bụng đau đớn nỗ lực lấy tay bảo vệ đầu, thấy Tiêu Dương một khắc cũng không chịu thả lỏng công kích, hắn bỗng nhiên ôm đầu lao về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương lắc mình trốn ra sau.

"A! ! !" Lộ Khả lúc này vừa vặn khôi phục tự do, nàng tay trần lao về phía lão dân công."Ta giết ngươi! ! Giết ngươi! ! Súc sinh! Súc sinh! !"

Lão dân công ôm chặt đầu lại xông tới chỗ Lộ Khả, Lộ Khả bắt lấy cánh tay của hắn, ở trên bờ vai hung hăng cắn một ngụm, một miếng thịt bị cắn đứt, lão dân công cũng không để ý tới, hắn liều lĩnh chạy ra cửa, bỏ lại Tiểu Lưu và Cường Tử nằm trên mặt đất rên rỉ, điên cuồng chạy về phía xa.

"Tiêu Dương! Tiêu Dương! Tinh Tinh bị bọn họ cường bạo ..." Lộ Khả bỗng nhiên ôm lấy bả vai Tiêu Dương hô lớn.

Tiêu Dương quay đầu nhìn Tinh Tinh đang nằm trên ghế sau ô tô, nàng khẽ cắn môi đuổi theo hướng lão dân công chạy trốn.

Lão dân công là dị năng giả lực lượng, tốc độ chạy trốn xa xa không địch lại Tiêu Dương, nhưng Tiêu Dương vì chạy theo trước khi xe bảy chỗ tới thôn Tiểu Khang thiết lập bố cục, cơ hồ hai ngày không ngủ không nghỉ, sáng sớm hôm nay nàng lại dùng đại lượng tinh lực dẫn dụ tang thi, hiện tại trên cơ bản đang trong trạng thái thể lực cạn kiệt, nàng đuổi theo nửa dặm, thật sự có chút lực bất tòng tâm, bất đắc dĩ kéo thân thể mỏi mệt quay trở về xe.

Cường Tử cùng Tiểu Lưu đang nằm ngoài xe ôm bụng rên rỉ, bên miệng Cường Tử không ngừng phun bọt mép, Tiêu Dương tìm được dây thừng trói bọn họ lại.

Lên xe, nàng nhìn thấy Lộ Khả ánh mắt hồng hồng ôm Tinh Tinh ngồi trên ghế sau, Lộ Khả muốn giúp Tinh Tinh mặc quần áo, Tinh Tinh bỗng nhiên hô to : "Bẩn! Bẩn quá! ! Đừng đụng vào ta! ! Đừng đụng vào ta! ! A! ! ! !" Nàng dường như điên rồi tránh thoát ôm ấp của Lộ Khả lao tới đập đầu vào cửa kính xe bên cạnh, Tiêu Dương tiến lên bắt lấy cánh tay Tinh Tinh ấn nàng ngồi xuống.

"Bẩn quá, đau quá! Đau quá! Đừng đụng vào ta! Đừng đụng vào ta! !" Tinh Tinh vừa giãy dụa vừa tru lên thất thanh, Lộ Khả tiến lên ôm lấy bả vai Tinh Tinh, bỗng nhiên nhìn đến vết máu cùng vết bầm xanh trên người Tinh Tinh, nàng nhịn không được cũng theo đó ô ô ô khóc lên.

Tiếng khóc giằng co thật lâu sau, Tiêu Dương cảm giác được tinh thần có chút hoảng hốt, nàng đã hai ngày hai đêm không ngủ, nàng đi xuống xe, hỗ trợ lão Vương đỡ Lí Tuấn Nghĩa cùng Lí Lượng lên xe, Tinh Tinh vẫn còn đang khóc, Lộ Khả thoạt nhìn cũng thật tiều tụy, Tiêu Dương thật sự kiên trì không được, nàng tựa đầu vào trên chỗ ngồi trước ngủ mê man, ước chừng mười phút sau nàng lại tỉnh lại, nhìn thấy Tinh Tinh vẫn còn đang khóc...

"Ta muốn giết hắn! !" Đứa nhỏ choai choai tên là Lí Lượng kia rốt cục cũng tỉnh lại, hắn nhìn thấy Tinh Tinh nỉ non, lại nhìn thấy Cường Tử đang nằm phun bọt mép trên đường, hắn rống giận lao xuống xe dùng tảng đá đánh Cường Tử. Đầu Cường Tử bị đánh đổ máu, hắn ô ô kêu cầu xin tha thứ. Tiêu Dương lại bị đánh thức, nàng tựa đầu vào trên cửa sổ xe nhìn Cường Tử bị đánh, thế đạo thật sự thay đổi, thời điểm Lí Lượng đánh người hoàn toàn không giống một đứa trẻ, tuy rằng hắn còn đang bị thương, khí lực gặp trở ngại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy Cường Tử nhất định sẽ bị đánh chết... Tiêu Dương lại nhắm mắt lại, vừa rồi thời điểm những người này cường bạo Tinh Tinh nàng còn đang ở trong thôn Tiểu Khang quan sát Lộ Khả, tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể biết được Tinh Tinh rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, nếu loại sự tình này xảy ra trên người bản thân, nàng nhất định cũng không chịu nổi...

Nói đến cùng những người này bị trừng phạt là đúng tội, bị đánh chết cũng xứng đáng...

"Tiêu Dương..." Lộ Khả xoa mắt đi đến bên cạnh Tiêu Dương."Hai ngày nay ngươi đã ở đâu? Sao có thể đuổi kịp chúng ta nhanh như vậy?"

Tiêu Dương xoa xoa gò má, nói: "Sau khi các ngươi rời đi ta cứ luôn chạy về phía thôn Tiểu Khang, ta đoán các ngươi nội trong hai ngày có thể đến đây, cho nên ở phía trước các ngươi làm mai phục, may mắn ngươi lái xe chậm, tranh thủ cho ta không ít thời gian..."

Lộ Khả gật gật đầu: "Uh, ta sợ ngươi đuổi không kịp chúng ta, nói với bọn họ xe hỏng rồi, không chạy nhanh được."

"Ha ha..." Tiêu Dương cười hai tiếng.

Lộ Khả hỏi: "Bọn họ bỗng nhiên đau bụng là do ngươi giở trò quỷ? Ngươi hạ độc trong thịt?"

"Đúng vậy, thả nông dược, ta vốn muốn trốn ở trong thôn đánh lén, không nghĩ tới ở trong một hộ gia đình tìm được rất nhiều nông dược... Ta đoán bọn họ nhất định sẽ không chia thịt cho các ngươi, nên đã hạ độc ngay tại trong thịt, vì để phòng ngừa vạn nhất, ta còn chuẩn bị thêm hai khối thịt bẩn không hạ dược, vốn muốn tìm cơ hội thông tri cho ngươi, đáng tiếc bên cạnh ngươi vẫn luôn luôn có người, các ngươi không có ăn thịt chứ?"

Lộ Khả lắc đầu: "Không có... Bọn họ làm sao có thể đưa thịt cho chúng ta ăn, lần này ít nhiều cũng nhờ ngươi có biện pháp, đáng tiếc vẫn chậm một chút, Tinh Tinh..."

Tiêu Dương thở dài không nói chuyện, Lộ Khả bỗng nhiên tựa đầu vào trên cửa sổ xe, trong giọng nói của nàng tràn ngập oán giận: "Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới con người có thể hung ác đến nước này... Đứa bé nhỏ như vậy bọn họ cũng có thể hạ thủ được... Ngươi nói thế đạo có phải đã thật sự thay đổi rồi hay không, trở thành không có nhân tính?"

Tiêu Dương gật gật đầu lại lắc đầu: "Ta cũng không biết, có lẽ cũng không có quan hệ cùng thế đạo, có lẽ bọn họ vốn chính là người xấu, chỉ là trước kia không có cơ hội làm chuyện xấu mà thôi."

"Đúng vậy..." Lộ Khả ẩn ẩn nói.

Tiêu Dương nhắm mắt lại, tiếp tục mờ mịt ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi Tiêu Dương tỉnh lại liền phát hiện trời đã lờ mờ tối, Lộ Khả lại không ở trên xe, lão Vương cùng con gái hắn đang dùng nước tẩy trừ chất bẩn và vết máu trên xe.

"Lộ Khả đâu?" Tiêu Dương hỏi.

"Tinh Tinh nói trên người rất bẩn, muốn tắm rửa, Lộ Khả bồi nàng đi bờ sông ." Lão Vương vừa chà lau vết máu trên sàn xe vừa trả lời, tinh thần của hắn thoạt nhìn cũng không quá tốt, mấy ngày nay lo lắng hãi hùng, lại đói bụng, ngắn ngủn hai ngày thời gian khiến hắn thoạt nhìn như già thêm vài tuổi.

Tiêu Dương xoa xoa bả vai, cảm thấy tinh thần khôi phục rất nhiều, nàng nhảy xuống xe đi về phía thôn Tiểu Khang, buổi sáng nàng đã góp nhặt được một chút xăng giấu ở cửa thôn.

Đi về phía trước mấy trăm thước, Tiêu Dương bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng tru hoảng sợ của hai nam nhân, nàng cấp tốc chạy tới, phát hiện Lí Lượng đang đứng trước cửa thôn Tiểu Khang, hắn cầm dao trong tay, cách đó không xa có mấy con tang thi đang tụ tập cùng nhau, thanh âm tru lên chính là từ nơi đó truyền đến, Tiêu Dương lập tức minh bạch chuyện gì phát sinh, nàng đi đến bên người Lí Lượng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Lí Lượng quay đầu, trên mặt mang theo chút phấn khởi: "Chị! Bọn họ hôm nay đối xử với Tinh Tinh như vậy, em giáo huấn bọn họ một chút!"

Trong bầy tang thi phía trước lộ ra một chân của nam nhân, cái chân kia đang không ngừng lay động, trên chân tràn đầy máu tươi, dường như là bị dao cắt, một con tang thi cúi đầu hung hăng cắn xuống miệng vết thương trên chân.

Bên tai truyền đến tiếng quát to thê lương: "Cứu mạng! ! Cứu ta với! Thằng nhóc khốn khiếp ~ ngươi giết ta đi, giết ta đi!"

Lí Lượng nhìn ánh mắt Tiêu Dương, có chút đắc ý nói: "Chị, vừa rồi em đã thẩm vấn bọn họ, chị đoán bọn họ trước kia đã từng làm qua chuyện xấu gì?"

"Chuyện xấu gì?"

"Bọn họ mười ngày trước trốn trong ký túc xá công trường, nơi đó có một dì nấu cơm, bọn họ luân phiên cưỡng gian dì ấy, cuối cùng còn giết chết nàng, sau này bọn họ dùng thi thể của dì ấy để dẫn dụ tang thi mới có thể thoát ra, ta cảm thấy bọn họ thật sự rất xấu rồi, nên đã đánh gãy chân bọn họ, đem bọn họ cho tang thi ăn, báo thù cho Tinh Tinh."

Tiêu Dương từ chối cho ý kiến nhìn người phía trước đang bị tang thi cắn xé.

Lộ Khả đỡ Tinh Tinh chậm rãi đi tới, thân thể Tinh Tinh vẫn còn đang run nhè nhẹ, Lí Lượng tiến lên đỡ lấy Tinh Tinh: "Tinh Tinh cậu không có việc gì chứ? Tớ vừa rồi đã đánh gãy chân mấy tên hại cậu, ném chúng cho tang thi ăn, cậu có thấy vui vẻ không?"

Tinh Tinh ánh mắt chết lặng cúi đầu, phảng phất như không nghe thấy lời nói của Lí Lượng.

Tiêu Dương nhìn trạng thái của Tinh Tinh, đáy lòng không khỏi phát sầu, hiện tại trên xe tổng cộng có bảy người, một người bị trọng thương, một lão nhân, hai người tinh thần không được tốt lắm... Còn có một đứa nhỏ tâm ngoan thủ lạt...

Tuy rằng miễn cưỡng tránh được một kiếp, nhưng con đường phía trước thoạt nhìn thập phần xa vời, nàng lại nhìn nhìn Lộ Khả, phát hiện trên mặt Lộ Khả cũng đầy vẻ mờ mịt.

Ánh mắt Lộ Khả cứ một lát lại nhìn Tinh Tinh ở bên cạnh, một hồi lại nhìn người đang kêu rên trong bầy tang thi, vẻ mặt trở nên thập phần phức tạp.

Cùng lúc đó Tiêu Diệu lại bởi vì gặp phải một biến cố lâm thời ngoài ý muốn mà cải biến lộ tuyến trước kia, xe của nàng hiện tại đang chạy trên quốc lộ tỉnh S, xa xa ở phía trước có mấy chiếc xe thiết giáp, trên đỉnh xe thiết giáp có gắn trọng hình súng máy, bên trong xe ngồi rất nhiều binh lính.

Buổi sáng hôm nay, Tiêu Diệu cùng Trịnh Khôn đã gặp đội xe thiết giáp này, căn cứ vào giới thiệu của một tiểu binh trong đoàn xe, đoàn xe này là do thủ đô phân đến phụ trách cứu viện người sống sốt cùng thanh lý tang thi tại tỉnh S, Tiêu Diệu lại đoán được mục đích chân chính của bọn họ hẳn là đi cướp tảng đá màu đỏ.

Bằng không trong nước hiện tại loạn thành như vậy, quân đội căn bản là sẽ không cố ý chỉ đến thanh lý một cái tỉnh S.

Tiêu Diệu nhân cơ hội đi theo sau đoàn xe thiết giáp, liên trưởng phụ trách lần hành động này nhìn thấy Tiêu Diệu, cuối cùng vì nể mặt mũi của cha Trịnh Khôn mà để Tiêu Diệu đi theo, đoàn xe vừa đi vừa đánh, vất vả cả ngày, rốt cục cũng đi tới trung tâm tỉnh S, Tiêu Diệu lại không biết, giờ phút này Tiêu Dương chỉ cách nàng không tới năm mươi km.

Tiêu Dương đang lái xe, nàng sợ hãi lão dân công chạy trốn ban ngày quay trở lại trả thù, cho nên sau khi mọi người tập họp đã khởi động xe, xăng cùng lương thực cũng đủ dùng trong mười ngày, nàng không có gì phải lo lắng, nhiệm vụ duy nhất còn thừa lại chính là đánh tang thi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio