Tỉnh Vân cầm quần áo mới sạch sẽ trên tay, lại tìm cho Chi Khanh một bộ đã chật của mình. Quần áo này là cha cậu mua cho, ông hàng năm chẳng mấy lần trở về, nhưng mỗi lần đều không quên mua quà cho cậu, có điều chọn đi chọn lại quanh quẩn cũng chỉ là quần áo.
Mà do lâu lắm mới gặp nhau, cha Tỉnh Vân căn bản không biết cậu mặc quần áo số mấy. Thời gian này lại chính là thời kỳ phát triển của Tỉnh Vân, bộ quần áo cha tặng cho kia, cậu vừa thử đã biết căn bản không thể mặc. Thế nhưng vì không muốn ông buồn, Tỉnh Vân chỉ đành miễn cưỡng mà nhận.
Cũng chỉ có lần thử kia là bộ quần áo này được tròng vào người, kể tử ngày đó, nó vẫn được cậu đặt sâu trong ngăn kéo, chưa từng được lấy ra mặc lại.
Chi Khanh cũng không tính là cao, đỉnh đầu cậu bé chỉ vừa chạm đến thắt lưng Tỉnh Vân. So với đám bạn cùng trang lứa, Chi Khanh thuộc loại tương đối nhỏ gầy.
Hai người đi vào phòng tắm, không gian bên trong tuy rằng rất lớn nhưng cũng không có bồn.
Tỉnh Vân đem quần áo thay đổi đặt vào một cái giỏ, sau đó bắt đầu cởi bộ đồ bẩn thỉu trên người.
Cảm thấy băng vải trên tay có chút vướng víu, Tỉnh Vân liền một phát giật xuống, từng vòng từng vòng tháo ra.
Bàn tay bị bỏng cũng đã khôi phục không tồi, cảm giác đau đớn cũng không còn kịch liệt như trước.
“A a ~~~” Chi Khanh phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tỉnh Vân giật mình quay đầu nhìn về phía cậu, dùng ánh mắt hỏi cậu có chuyện gì, đồng thời thần kinh toàn thân cũng chỉ trong nháy mắt đã căng như dây đàn.
“Vân ca ca, anh thật gầy a!” Chi Khanh dùng ngón tay chỉ chỉ thắt lưng Tỉnh Vân, “Có điều, tuy rằng gầy một chút nhưng bắp thịt vẫn có một ít ni!” Nói xong, cậu liền dùng mấy ngón tay niết niết thắt lưng Tỉnh Vân.
Người Tỉnh Vân nhìn qua cảm giác rất gầy, không ngờ sờ lên vẫn cảm thấy có chút thịt.
Tỉnh Vân nhíu mày, gạt ra bàn tay Chi Khanh, liếc mắt nhìn cậu bé một cái, “Còn nói anh, em mới gầy ấy!”
“Em là không có biện pháp a, người sinh bệnh, cơ thể liền sụt cân rất nhiều. Mà em cũng thuộc dạng ăn không béo nữa!” Chi Khanh ngượng ngùng cười cười, thu tay lại.
“A, trùng hợp thật, anh cũng là dạng thể chất ăn không béo nha.” Tỉnh Vân trừng to con mắt, “Chúng ta tắm rửa được chưa?!”
“Vâng!”
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, lúc tắm rửa quả nhiên không yên ổn. Tắm táp một hồi, hai cậu bé đột nhiên nổi hứng đùa nước. Chơi được một lúc mới nhớ ra mục đích chính xuống đấy, cả hai ngay lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm túc, hảo hảo dùng nước ấm tẩy sạch thân thể.
Người Chi Khanh rất gầy đã thế lại còn không cao. Cho dù Tỉnh Vân bản thân cũng không quá to lớn, nhưng vóc dáng gầy gò cùng một mét bảy lăm chiều cao của cậu khiến cả người thoạt nhìn cũng không cảm thấy thấp. Thế nên bộ quần áo cậu mặc không vừa kia đối với Chi Khanh vẫn là quá rộng.
Tay áo cùng ống quần phải xắn lên mấy tầng mới miễn cưỡng thò được bàn tay cùng bàn chân ra. Vạt áo thì phủ qua cả mông, dừng ngay trên đầu gối một đoạn ngắn.
Tỉnh Vân giúp Chi Khanh đem vạt áo sơvin vào trong quần, cuối cùng kéo Chi Khanh ra khỏi phòng tắm.
Mái tóc hai người đều ướt rượt, có điều bọn họ cũng chẳng có thời gian mà sấy. Dù sao tóc cũng ngắn, lắc lắc vài cái, rũ đi đại khái nước bên trên, qua một hồi sẽ khô thôi.
Tỉnh Vân cũng không lập tức trở về phòng thí nghiệm dưới đất mà tiến về phía cửa, xuyên qua bức màn quan sát tình huống bên ngoài.
Lúc này đã là chạng vạng, ánh mặt trời đỏ rực làn tràn khắp mặt đất. Kỳ thật cậu rất muốn ra ngoài cảm thụ một chút độ ấm của ánh nắng kia, trốn chui trốn nhủi trong bóng tối quá lâu khiến cả người đều sắp mốc đến nơi rồi.
Cậu nhớ tới người đàn ông gặp trong bệnh viện cùng lời dặn dò kia của anh ta. Kế tiếp thế nào đây? Chuyện đã nhận lời với người ta hẳn là nên thực hiện đi! Không có người đàn ông kia, không biết hiện giờ cậu đã thành cái dạng gì rồi.
Cậu nhận ra đám tang thi xung quanh ban ngày có vẻ rất ít hoạt động, chẳng lẽ bọn hắn sợ ánh nắng? Hay là đều đã chuyển đến chỗ khác rồi? Ít nhất hiện tại xem ra, đám quái tụ tập bên ngoài cũng không nhiều lắm. Nhưng cũng có khả năng đại bộ phận tang thi không hoạt động ở bên ngoài, mà giống như trong bệnh viện kia, ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi…
Xung quanh đây, giờ ngoại trừ bọn họ, liệu còn có người sống không? Hẳn là…… có đi?
Không biết vợ con của người đàn ông kia thế nào rồi? Địa chỉ anh ta đưa cho cậu — nhà của người đó, cách nhà Tỉnh Vân cũng không thể nói là gần.
Nhà anh ta ở thành Bắc, còn nhà cậu lại chính là thành Nam.
Con BMW đỗ bên ngoài kia tính năng có vẻ cũng không tệ, bốn người ngồi cũng khá là dư dả. Giờ chỉ cần Triệu Nhiên hồi phục kha khá là bọn họ sẽ có thể rời đi.
“Vân ca ca, làm sao vậy?” Chi Khanh cầm một hộp sữa đứng trong bếp, đang cố gắng mở ra uống.
“Không có việc gì, chúng ta đi xuống đi.” Tỉnh Vân nói xong cũng đi vào trong cầm lấy một túi sữa, mở ra, nhanh gọn uống mấy ngụm, loáng cái đã đem một túi giải quyết xong.
Lúc hai người đi xuống, Mễ Á Tư còn đang giúp Triệu Nhiên rút ra mũi kim truyền.
Trải qua hai ngày truyền máu, Triệu Nhiên đã không còn nguy hiểm nữa. Miệng vết thương trên đùi cùng cánh tay cũng khôi phục rất nhanh, có chỗ đã bắt đầu kết vảy. Khả năng chỉ cần qua một tuần nữa, anh sẽ có thể xuống giường chậm rãi hoạt động.
Suốt thời gian qua, Tỉnh Vân vẫn chưa cùng Triệu Nhiên hảo hảo nói chuyện được bao nhiêu. Mễ Á Tư nhìn Tỉnh Vân nhíu chặt mày, hiểu được cậu hẳn là có chuyện muốn nói với Triệu Nhiên, liền thức thời mang theo Chi Khanh đi vào phòng thí nghiệm của cha cậu.
Vừa vặn anh cũng đang muốn đến phòng thí nghiệm kia lấy vài thứ, cộng thêm tìm kiếm một ít tư liệu, có lẽ sẽ phát hiện ra thứ gì đó hữu dụng. Mặt khác, cũng để Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên có cơ hội ở riêng một chỗ.
Tỉnh Vân đương nhiên hiểu dụng ý của Mễ Á Tư, cảm tạ nhìn anh ta cười cười.
Đợi hai người rời đi, Tỉnh Vân liền bước tới bên cạnh Triệu Nhiên, ngồi xuống cạnh giường, “Cảm giác thế nào?”
“Vẫn còn chịu được.” Triệu Nhiên dừng một chút, diện vô biểu tình nói, “Cậu không cần vì tôi mà mạo hiểm như vậy.”
“Thầy, anh đang nói gì vậy. Anh là người tôi yêu, vì người mình yêu làm chút chuyện chẳng lẽ không được sao?”
“Tôi không đáng để cậu yêu, trước kia không đáng, giờ không đáng, sau này cũng không đáng.” Triệu Nhiên lành lạnh nghiêm mặt, giống như đang chuẩn bị nổi giận.
“Có đáng hay không không phải anh nói là được.” Tỉnh Vân đáp lại xong bắt đầu cởi xuống quần áo Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên kinh hãi, nâng lên cánh tay trái không bị thương tóm lấy tay Tỉnh Vân, “Cậu muốn làm gì?”
“Sao thầy lại khẩn trương vậy? Nếu anh không đồng ý, em đương nhiên sẽ không làm gì anh cả. Em chỉ là muốn kiểm tra miệng vết thương của anh một chút, nhìn xem tay chân giả kia tình huống thế nào, có cần phải điều chỉnh gì không thôi. Thầy à, anh đừng hiểu nhầm nha.” Tỉnh Vân cười, đem bàn tay đang giữ mình của Triệu Nhiên gạt ra.
Triệu Nhiên nghe cậu nói như vậy cũng không ngăn cản nữa, tùy ý cậu hành động.
“Thoạt nhìn không ngờ lại tốt như vậy nha! Thầy, anh có thể thử cử động một chút không?” Tỉnh Vân vươn một ngón tay, nhẹ nhàng ấn lên chỗ tiếp nối, hỏi “Có đau không?”
“Có một chút.”
“Rất đau à?”
“Vẫn còn được!”
“Vậy em nhẹ nhàng một chút nha. Giờ anh thử động xem nào.” Tỉnh Vân cố tình nói ra mấy câu cực kỳ dễ gây hiểu lầm, vừa nói còn vừa nhìn Triệu Nhiên như muốn từ khuôn mặt vạn năm băng sơn kia nhìn ra điểm gì đó.
Thế nhưng Triệu Nhiên vẫn kiên quyết một chút cũng không đổi, một phản ứng cũng không có. Điều này khiến Tỉnh Vân có chút khó chịu.
“Tay cậu làm sao vậy?” Một lát sau, Triệu Nhiên dường như lơ đãng hỏi một câu.
“À, bị bỏng, đã không sao rồi.” Tỉnh Vân nheo nheo đôi mắt, “Thầy à, anh là đang quan tâm em sao?”
“Cậu là học trò của tôi, thầy giáo quan tâm học sinh là chuyện cực kỳ bình thường”
“Ai, bộ dáng anh thế này ngược lại càng khiến em cực muốn hôn anh đâu!” Tỉnh Vân đùa giỡn nói.
Nào biết câu này vừa ra khỏi miệng, đã thấy Triệu Nhiên mở lớn đôi mắt trừng về phía cậu. Ánh mắt mãnh liệt cực kỳ, nhìn đến Tỉnh Vân sau lưng một trận sợ hãi. Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt này như đang đục một cái lỗ cực to trên người mình.
“Ha ha…… Cái này…… Ưm……” Cậu vốn định bảo chỉ là đùa thôi. Ai ngờ lời còn chưa nói ra đã bị Triệu Nhiên nắm lấy sau gáy, nháy mắt, một đôi môi ấm áp đã thiếp lên môi cậu.
Tỉnh Vân trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn khuôn mặt phóng đại của Triệu Nhiên gần trong gang tấc.
Cậu cũng không phải lần đầu tiên cùng Triệu Nhiên hôn môi, ngày đó thừa dịp anh mê man mà vụng trộm hôn anh, cho dù ngay sau đó liền giả vờ như không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng lần đó là cậu chủ động hôn anh a, hơn nữa còn là hôn trộm. Lần này cả hai lại cực kỳ tỉnh táo, căn bản không thể vin vào lý do không biết gì.
Như vậy, nụ hôn này của Triệu Nhiên …… Rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khoang miệng bị đầu lưỡi anh tùy ý liếm lộng, cảm giác tê dại bủn rủn truyền khắp toàn thân. Tỉnh Vân bị nụ hôn có chút bá đạo này giày vò đến có hít thở khó thông.
Cậu chỉ cảm thấy trái đất như đảo một cái, cả người đã bị đặt xuống nệm giường. Mà Triệu Nhiên thì đã lăn mình đè lên, cúi đầu hôn xuống.
Tỉnh Vân cảm giác mọi chuyện hình như không nên thế này. Triệu Nhiên bây giờ khiến cậu cảm thấy có chút xa lạ.
Nam nhân vốn trầm mặc ít lời, diện vô biểu tình, một bộ dáng cấm dục kia, lúc này nhìn tới, vì sao cậu lại cảm thấy…… khủng bố thế này?
Tỉnh Vân dùng sức đẩy Triệu Nhiên ra, không ngờ dùng lực quá độ mà đụng phải miệng vết thương của anh, đồng thời vết bỏng trên lòng bàn tay cũng bị tác động mà phát đau trở lại.
Triệu Nhiên rên lên một tiếng, buông Tỉnh Vân ra. Từ trên cao nhìn xuống cậu, cả hai người đều mở miệng thở dốc, trên trán còn đọng không ít mồ hôi. Trên khuôn mặt Tỉnh Vân, đôi má hồng hồng như đang phát sáng, đôi mắt mang theo tia nước ướt át mê hoặc.
“Vừa lòng chưa?” Triệu Nhiên mở miệng nói chuyện, ngữ khi vẫn lạnh băng như trước.
“Cái gì?” Tỉnh Vân giật mình.
“Cậu muốn hôn mà, vừa lòng chưa?” Triệu Nhiên chịu đựng cơn đau truyền đến từ đùi cùng cánh tay, nghiến răng dùng sức nhấc người lên, nhìn xuống Tỉnh Vân.
“Vì sao lại làm như vậy?”
“Không phải tôi nợ cậu sao?” Khi Triệu Nhiên nói những lời này còn lạnh lùng đệm cười một tiếng.
Tỉnh Vân nhíu mày, trong lòng một trận đau đớn.
Hóa ra, anh ấy hôn mình chỉ là vì báo ân sao? Hóa ra, nụ hôn kia căn bản chẳng có chút tình cảm nào cả!
“Anh hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Tỉnh Vân đứng lên khỏi giường, giúp Triệu Nhiên nằm xuống, còn mình thì bước ra ngoài.
Tỉnh Vân ngày đó, bước đi là dứt khoát như vậy. Triệu Nhiên ngày đó, nằm trên giường, nhìn Tỉnh Vân rời đi mà cau mày.
Có lẽ, câu nói kia…… Câu nói còn chưa nói hết kia, từ nay về sau cũng sẽ không còn cơ hội nói ra nữa.
Tỉnh Vân rời khỏi căn phòng rồi cũng không có đi xa, mà dựa vào vách tường trượt ngồi xuống. Trán dựa vào đầu gối, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân thật mệt mỏi. Cố gắng lâu như vậy, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ đổi được một tiếng cười nhạo của người kia. Rốt cuộc cậu làm nhiều như vậy mà vẫn sai sao?
Từ túi quần lấy ra tấm ảnh người đàn ông trong bệnh viện đưa cho mình. Nhìn hai người trong ảnh cười sáng lạn cùng nhau ôm một đứa trẻ ngủ say, Tỉnh Vân bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật cô độc.
Một gia đình ấm áp như vậy, cậu chưa từng được có.
Mẹ từ lúc cậu còn rất nhỏ đã bị bệnh qua đời, đối với hình dáng của bà cậu cũng chỉ có thể tưởng tượng ra từ mấy tấm ảnh cũ vàng. Cha vẫn còn nhưng hàng năm không ở nhà. Từ lúc còn rất nhỏ, Tỉnh Vân đã quen một mình cô độc mà sống. Tự mình nấu cơm, tự mình giặt quần áo, tự mình đến trường, tự mình tẫn hết khả năng làm tất cả mọi việc.
Cha cũng chỉ để ý thành tích của cậu, xem cậu có gây họa gì hay không, nếu có ngẫu nhiên trở về một lần thì cũng chỉ là giáo huấn cậu mấy câu.
Cậu với cha thật sự cũng không có cảm tình nhiều nhặn gì. Quan hệ mỏng manh giống như người xa lạ, chỉ có sợi dây huyết thống nằm trong máu thịt chứng minh cậu là con của ông. Không hơn không kém.
Vất vả lắm mới tìm được một người muốn dựa vào, thế mà oái oăm làm sao, người ta lại không muốn cho cậu dựa. Cậu giờ đã không còn gì nữa, chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Từ xưa đến nay, không phải cậu vẫn một mình sống tốt sao?
Nhớ tới lời tỏ tình sắt son bất ly bất khí của mình ngày đó với Triệu Nhiên, Tỉnh Vân trong lòng không khỏi tự giễu cười một cái.
Bản thân thật ngây thơ, vì người kia mà cố gắng lâu như vậy. Dùng an nguy của người nọ làm động lực cổ vũ bản thân phấn đấu đến tận bây giờ. Một thân một mình chạy tới bệnh viện lượn đầy tang thi, cho dù sắp chống đỡ không nổi trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến người kia, chỉ mong cứu được người ấy.
Thế nhưng giờ này, đổi lại cậu được gì chứ?
Người kia có thể quyết tuyệt như vậy, hôn mình rồi chỉ dùng một câu báo ơn nhẹ nhàng bâng quơ đã đem mình đạp ra.
Là bản thân rất ngốc sao?
“Vân ca ca, anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?” Chi Khanh từ trong phòng thí nghiệm bên cạnh bước ra, nhìn thấy Tỉnh Vân ủ rũ ngồi dưới đất liền lập tức chạy tới, thân thiết hỏi.
“Không có việc gì, anh chỉ là có hơi mệt chút thôi.” Tỉnh Vân cố gắng cười một cái, xoa đầu Chi Khanh.
Mễ Á Tư nhìn ra điểm gì đó nhưng lại không nói nhiều. Anh bước về phía Tỉnh Vân, cố gắng chuyển đề tài: “Hai ống vắcxin khắc chế còn lại kia có thể giao cho tôi không? Tôi muốn tiếp tục nghiên cứu, nói không chừng có thể tạo ra vắcxin hữu hiệu.” Anh nói xong liền lấy ra một quyển sổ màu đen, “Thứ này vừa rồi tôi vô ý tìm được, hình như là sổ ghi chép của cha cậu. Bên trong có ghi lại một ít tư liệu tương đối hữu dụng cùng một ít giả thiết lớn mật, tôi muốn hảo hảo nghiên cứu một chút.”
“Ừ.” Tỉnh Vân lên tiếng, hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nỗi lòng, sau đó cùng hai người kia trở lại phòng thí nghiệm nhỏ của mình.