Sau khi đem vắcxin khống chế đưa cho Mễ Á Tư, Tỉnh Vân liền ngồi một bên bắt đầu loay hoay với máy tính. Chi Khanh ban đầu còn ngồi bên cạnh nhìn mấy ngón tay cậu trên bàn phím gõ nhanh thoăn thoắt, sau đại khái vì nhìn cũng không hiểu lại thực nhàm chán, cậu bé đổi sang chạy tới chỗ Mễ Á Tư, nhìn xem anh đang làm gì. Có điều từ đầu đến cuối, Chi Khanh tuyệt nhiên không hề chủ động nói với Triệu Nhiên một câu nào, thậm chí còn không dám liếc qua chỗ hắn.
Triệu Nhiên sắc mặt không tốt, nhìn qua còn có chút khủng bố. Chi Khanh là trẻ con, mà trẻ con thì đương nhiên thích chơi đùa với người luôn tươi cười hơn.
Tỉnh Vân lạch cạch gõ mãy tính một hồi, cuối cùng đưa màn hình trở về chế độ nghỉ ngơi sau đó đặt lên bàn, cả người đứng lên dựa vào tường, nói: “Kế hoạch tiếp theo tôi đã sơ bộ vạch xong.” Tỉnh Vân vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn biểu tình ba người còn lại, “Lúc ở trong bệnh viện, tôi có gặp một người. Ông ấy đã giúp đỡ tôi, mà tôi cũng đã đáp ứng một điều kiện ổng.”
“Không được!” Triệu Nhiên đột nhiên mở miệng ngắt lời Tỉnh Vân, cho dù hắn căn bản hoàn toàn không biết cái điều kiện kia là gì.
“Anh còn chưa nghe hết đã phủ quyết tôi, như thế có phải quá võ đoán rồi không?” Tỉnh Vân vẫn cười, cũng không vì Triệu Nhiên cắt ngang mà không vui.
“Đúng đó, chúng ta trước tiên cứ nghe xem điều kiện Tỉnh Vân đáp ứng là gì rồi tính tiếp.” Ngửi mùi không khí đậm đặc thuốc súng giữa hai người, Mễ Á Tư tuy rằng không biết bọn họ rốt cục xảy ra chuyện gì vẫn đứng ra dàn hòa không khí.
“Điều kiện chính là, tôi phải giúp ông ấy tìm vợ cùng đứa con gái của bọn họ, hơn nữa còn phải chiếu cố cho tốt.” Bàn tay Tỉnh Vân chui vào túi quần, sờ lên tấm ảnh bên trong.
“Tạm thời không nói có tìm được hay không, cho dù tìm được rồi, bọn họ cũng chưa chắc đã còn sống. Chúng ta không nên mạo hiểm tính mạng như vậy, lúc cậu hứa cậu không dùng não mà nghĩ à?” Triệu Nhiên tức giận nói.
“Đúng vậy, từ lúc mọi chuyện biến thành thế này tôi căn bản chưa từng nghĩ gì cả, anh quen biết tôi lâu như vậy mà vẫn không biết sao?” Tỉnh Vân thu lại nụ cười, “Đợi anh có thể xuống giường chúng ta liền khởi hành. Đương nhiên, nếu mấy người không muốn, vậy ngày mai một mình tôi đi là được.”
“Cậu đừng xúc động như vậy. Mọi việc phải thương lượng thật kỹ đã. Nếu thật sự muốn cứu người, chúng ta còn phải thảo luận kế sách mà.” Mễ Á Tư lại hoà giải.
“Còn không biết phải chờ bao lâu nữa, vết thương của tôi cũng không biết lúc nào mới tốt. Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ đã chết rồi cũng nên.” Triệu Nhiên biểu tình vô thưởng vô phạt nói.
“Không cần giả vờ, qua lần kiểm tra vừa rồi tôi có thể khẳng định, thương thế của anh đã tốt được một nửa rồi. Không quá một tuần, anh sẽ xuống được giường.” Tỉnh Vân hai tay khoanh trước ngực, khẳng định nói.
“Chắc chắn như vậy? Thế nếu tôi nói tôi không cho cậu đi, cậu sẽ làm thế nào?”
“Tôi không thể không đi. Không có ông ấy, tôi đã chết. Mà nếu không có ông ấy, anh cũng đã chết rồi. Ông ấy đã cứu tôi, tôi muốn báo đáp ông ấy. Giống như vừa rồi anh đã trả ơn cho tôi vậy, không phải sao? Đạo lý có vay có trả, vay nữa trả nữa chắc anh cũng biết đi?”
“Hai việc này không giống nhau.”
“Không giống thì phải làm sao, hả ông thầy Đại số? Chẳng lẽ anh đang luyến tiếc tôi rời đi à? Cho dù có thế nào, tôi đã nói rồi, mấy người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, tôi nhất định phải đi. Ai cũng đừng mong ngăn tôi.” Giọng Tỉnh Vân khi nói lời này có chút cao lên, câu nói lại cực kiên định khiến Chi Khanh đứng một bên hoảng sợ.
Chi Khanh nhíu mày, nhìn hai người đang đối chọi gay gắt trước mặt, lén lút trốn sau lưng Mễ Á Tư, chỉ chừa ra một mảnh đầu nho nhỏ nhìn hai người.
Triệu Nhiên không thèm nói nữa, Tỉnh Vân cũng lặng im, xung quanh lập tức hình thành một bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị. Mễ Á Tư cùng Chi Khanh đứng bên chỉ biết nhìn nhau, không biết phải làm sao cho tốt.
Cuối cùng, Mễ Á Tư liếc thấy băng vải trên tay Tỉnh Vân đã bị kéo ra, đành bất đắc dĩ cầm lên một miếng vải sạch khác đi về phía cậu.
Tỉnh Vân biết anh là vội tới băng bó vết bỏng trên tay mình vì thế liền thành thành thật thật mặc Mễ Á Tư băng bó.
Kỳ thật, kể từ lần trước khi giúp Tỉnh Vân xử lý vết thương, Mễ Á Tư đã để ý thấy một vết dao cứa rất sâu trên ngón tay cậu. Lúc ấy Tỉnh Vân đang ngủ, Mễ Á Tư cũng không tiện đánh thức cậu dậy hỏi, về sau liền quên mất. Lần này lại bắt gặp, Mễ Á Tư nhịn không được vừa băng vừa hỏi: “Vết thương này của cậu là làm sao vậy?”
Câu hỏi này thật ra không có ý gì nhưng Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên nghe thấy trong lòng lại có biến hóa rất nhỏ. Triệu Nhiên chỉ liếc mắt về phía cậu một cái, vẫn như trước diện vô biểu tình. Mà Tỉnh Vân thì đương nhiên không muốn ở trước mặt Triệu Nhiên nói ra vết thương này là từ đâu mà có, cho nên cậu cực kỳ nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Mễ Á Tư nhận ra tâm tình cậu không tốt, mà có thể khiến cậu trở thành thế này, chắc chắn hơn phân nửa có liên quan đến Triệu Nhiên. Có lẽ bản thân đành phải làm anh trai người ta một lúc vậy, giúp cậu bé kia khơi thông cũng tốt.
Anh xoay người cười với Chi Khanh: “Em ở lại đây hỗ trợ nhìn màn hình theo dõi, cẩn thẩn chú ý xem có tang thi tiến vào không. Mễ ca ca phải ra ngoài cùng Vân ca ca nói chuyện một lát.”
“Hai người sẽ không cứ thế biến mất chứ?”
“Em không tin chúng ta sao?”
“A, em nói đùa thôi mà! Vậy, các anh đi nhanh về nhanh a!” Chi Khanh ngừng lại một lát, kề sát vào tai Mễ Á Tư, nhỏ giọng nói, “Vị ca ca kia rất đáng sợ, em không muốn ở một mình với anh ấy.”
“Yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ về thôi.” Mễ Á Tư nói xong liền đi ra ngoài.
Tỉnh Vân cũng không có đi xa, chỉ dựa tường ngồi ngay trên nền đất bên ngoài phòng thí nghiệm. Nghe được động tĩnh, cái đầu vốn đang gục vào đầu gối liền nâng lên, thấy người đến là Mễ Á Tư mới buồn bã ỉu xìu cúi thấp xuống.
Mễ Á Tư ngồi xuống bên cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thản nhiên nói: “Tôi a, từ lúc còn rất nhỏ đã từng thích một người. Tuy rằng người kia thực nghịch ngợm, còn luôn thích trêu chọc tôi, nhưng tôi vẫn thích hắn. Cái cảm giác thích một người quả thực rất vi diệu, có thể không tiếc hết thảy trả giá vì người ấy, có đôi khi, thậm chí cả tính mạng cũng không cần. Thế nhưng, tôi lại chỉ dựa trên suy nghĩ của bản thân mà hành động, không hề nghĩ xem người kia có muốn tôi vì hắn mà trả giá nhiều như vậy không. Có đôi khi, làm như thế sẽ dẫn tới kết quả hoàn toàn trái ngược.” Mễ Á Tư nói xong, trộm liếc mắt nhìn Tỉnh Vân một cái, thấy cậu vẫn vùi đầu trong gối liền nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Có cái gì buồn cười chứ?” Tỉnh Vân ngẩng đầu lên, nhìn anh.
“Triệu Nhiên nói như vậy cũng là do muốn cậu không cần vì hắn mà mạo hiểm như thế nữa. Cho dù phương thức diễn đạt của hắn quả thật khiến người ta không chỗ nào vui vẻ, nhưng dù sao cũng xuất phát từ ý tốt. Cậu khi làm việc thường rất xúc động, tuy rằng đầu óc thực thông minh, nhưng một khi đã xúc động lên rồi thì cái gì cũng không để ý nữa. Vì hắn cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy, đơn độc một mình tới bệnh viện lấy máu. Khi làm chuyện đó, cậu đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu cậu không về được, hắn sẽ cảm thấy thế nào? Cậu đã từng nghĩ đến cảm nhận của hắn chưa?”
“Quả thật, anh nói đúng. Tôi chưa từng nghĩ đến cảm thụ của anh ấy.” Tỉnh Vân cẩn thận nghiền ngẫm từng lời Mễ Á Tư nói.
Từ trước đến nay, vẫn là cậu một mình nhất sương tình nguyện. Vì người ta làm nhiều như vậy, lại chưa từng nghĩ xem Triệu Nhiên có muốn mình vì anh mà làm thế không. Trong đầu chỉ một mực tâm niệm, chỉ cần làm thôi, cứ làm thì nhất định sẽ đúng.
“Khi ở trong bệnh viện, tôi đã giết một người.” Tỉnh Vân siết chặt hai tay, “Người kia lúc ấy vẫn chưa biến thành tang thi. Quả thật giống như anh vừa nói, tôi căn bản không hề nghĩ đến cảm thụ của ông ta. Có lẽ ông ấy không muốn chết, nhưng tôi lại giết ông ấy. Tôi là một kẻ giết người! Tôi thấy chết mà không cứu! Nhìn ông ta bị đám tang thi vây quanh, tôi không những không giúp ông ấy mà còn lấy mạng ông ấy. Tôi sắp phát điên đến nơi rồi.”
“Tôi tin tưởng cậu giết ông ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ.” Mễ Á Tư vỗ bả vai Tỉnh Vân, hơi dùng sức một chút như đang an ủi cậu.
“Ông ấy đã bị tang thi cắn, cả nửa người dưới cũng bị ăn hết rồi. Máu ruột chảy đầy đất, phía sau còn thêm một đám tang thi đang đuổi theo. Ông ấy cứ như vậy tuyệt vọng nắm chặt lấy chân tôi, khẩn cầu tôi cứu ông ấy. Tôi khi đó nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của ông ta như vậy lại chỉ nhấc côn lên đem ông ấy đánh chết.” Tỉnh Vân nhìn về phía Mễ Á Tư, “Tôi…… Tôi có phải đã sai rồi không? Không ai muốn chết cả, càng không có người nguyện ý để người khác giết mình. Tôi lại càng không có quyền quyết định sống chết của ông ấy.”
“Kỳ thật, cậu nên đổi vị trí của mình cho ông ấy mà tự hỏi một chút, rốt cuộc lời cầu cứu mà ông ấy nói với cậu có nghĩa là gì. Có thể ông ấy thật sự hy vọng cậu kết thúc dùm ông ấy. Có thể ông ấy muốn được giải thoát, có thể ông ấy cũng cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Cho nên ông ấy mới muốn cậu cứu, không phải sao? Tự trách quá nhiều sẽ khiến bản thân đâm đầu vào vực sâu không có lối thoát. Sao phải khiến bản thân thống khổ như vậy? Cậu có hiểu không, cho dù cậu không giết, chờ đợi trước mắt ông ta cũng chỉ có một con đường chết. Cậu chỉ là sớm một bước giúp ông ấy giải thoát thôi.”
“Anh không nghĩ tôi là một kẻ giết người sao? Tôi đã giết một người còn chưa biến thành tang thi. Tôi đã giết nhiều tang thi như vậy, thậm chí còn tìm được lạc thú từ việc giết chóc đó, càng ra tay chỉ càng hưng phấn hơn. Đây là tôi sao? Tôi sắp điên rồi, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Khi còn trong bệnh viện thiếu chút nữa đã rơi vào đường cùng, lúc ấy, trong đầu tôi chỉ còn tồn tại duy nhất một ý nghĩ, phải cứu Triệu Nhiên, phải cố gắng tiếp tục chống đỡ. Kỳ thật, tôi cũng không có kiên cường như vậy. Anh có biết không? Chỉ có chấp niệm phải cứu anh ấy khiến tôi có thể tiếp tục chiến đấu. Sau khi gặp được Chi Khanh, tôi càng cảm thấy bản thân phải kiên trì hơn, phải mang theo Chi Khanh ra ngoài. Tôi đã giết một người, tôi không muốn có thêm một người nữa phải chết trước mặt tôi.”
“Trong tình hình hiện tại, tự bảo vệ mình chính là chuyện quan trọng nhất. Con người không phải đều biết ích kỷ sao? Cậu làm như vậy tôi cũng không cảm thấy có gì sai lầm. Đừng tiếp tục lao đầu vào vực sâu không lối ra đó nữa. Không phải Tỉnh Vân là một cậu bé lúc nào cũng vui vẻ tiến bước đó sao? Cậu có biết, khi nhìn cậu một mình ra ngoài mạo hiểm tính mạng mà bản thân lại bất lực, tôi đã có cảm giác thế nào không? Tôi cũng thường xuyên cảm thấy bản thân rất vô dụng, với tôi mà nói, cậu chính là động lực để tôi tiếp tục cố gắng. Vì vậy, cậu phải cố lên, nhất định không được từ bỏ! Vui vẻ lên nào, Tỉnh Vân. Không có chuyện gì không giải quyết được hết.” Mễ Á Tư xoa xoa tóc Tỉnh Vân như với Chi Khanh, “Việc cậu vừa đề cập kia, chúng ta có thể thảo luận một chút. Trong khoảng thời gian này, cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi đến khi thân thể Triệu Nhiên khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch tiếp theo. Cố gắng thả lỏng bản thân, điều chỉnh tâm tính.”
“Ừm!” Tỉnh Vân tiếp tục vùi đầu vào đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn”.