Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong nháy mắt khi gã đàn ông đi ra, những người khác trong phòng sửng sốt xầm xì:
- "Trong tủ thật sự có người trốn trong đó…”
- "Căn phòng này hôm qua vừa có người chết mà…”
- "Tên này trốn trong phòng của bà Vu làm gì?”
Tất cả mọi người tỏ vẻ khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt, sau đó lại nhìn về phía Ứng Tư Tuyết. Theo bọn họ nghĩ, chuyện này dường như là một trò đùa ác của mấy người nhiều tiền rửng mỡ.
Nhưng mà chơi đùa ở trong một căn vừa vừa có người chết hôm qua, như thế này cũng là quá rửng mỡ rồi…
Những người này, tất cả đều trợn trừng mắt nhìn gã đàn ông phía trước, tỏ vẻ khinh bỉ, cảm thấy đối phương không tôn trọng người chết.
Đương nhiên, lúc đầu bọn họ cũng nghĩ đến khinh bỉ Ứng Tư Tuyết, nhưng cô nàng này lại vừa vung một mớ tiền đập vào mặt họ, nên mũi nhọn ngay lập tức quay về phía gã đàn ông mới xuất hiện.
Mà Ứng Tư Tuyết nhìn thấy người đàn ông với sắc mặt âm trầm, cô khẽ nhíu mày lẩm bẩm:
- "Kẻ này… Làm thế nào lại hóa ra là đàn ông được nhỉ?”
Cô nhìn trực diện vào đối phương, lớn tiếng hỏi:
- "Giữa chúng ta có phải là đã hiểu lầm gì đó? Chúng tôi trước giờ cũng không hề làm gì đắc tội đối với anh!”
Người đàn ông với sắc mặt âm trầm liếc nhìn Ứng Tư Tuyết, cười gằn đáp:
- "Hiểu lầm? Không phải hiểu lầm! Chính là tao muốn tìm chúng mày!”
Thanh âm vừa dứt, một đứa bé nhỏ máu me khắp người đột nhiên từ trong tủ quần áo nhảy ra ngoài, nó nhào về phía Ứng Tư Tuyết đang đứng trong đám người.
Đứa nhỏ vẻ mặt rúm ró, thân thể bé bỏng vẹo vọ, những ngón tay đỏ lòm với móng dài như vuốt ưng, hệt như một tiểu ác quỷ thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị.
Nhưng ngay trong nháy mắt con quỷ nhỏ lao ra, “Hư giả thế giới” núp trên trần nhà cũng lập tức hành động. Bóng quỷ toàn thân trắng bệch từ trên trời ập xuống, trực tiếp bóp lấy cổ tiểu quỷ, đè cứng nó xuống sàn nhà.
Con quỷ nhỏ máu me điên cuồng giãy dụa, nhưng căn bản không thể nào tránh thoát được đôi tay nhìn có vẻ mảnh khảnh yếu đuối của “Hư giả thế giới”.
Cùng lúc đó, gã đàn ông trước mặt Ứng Tư Tuyết cũng có phản ứng, gã vô thức ôm lấy cổ, biểu lộ vô cùng thống khổ.
Gã gắt gao nhìn chằm chằm vào con quỷ nhỏ đang bị “Hư giả thế giới” đè chặt trên sàn nhà, đôi mắt gã đỏ bừng, vằn lên từng tia máu vì bị ngạt thở.
- "Mày chính là đang tự tìm đường chết!" - Gã đàn ông giận dữ gầm lên - “Ninh, sử dụng năng lực của con đi.”
Tiếng gầm rống của gã khiến con quỷ nhỏ máu me khắp người lập tức ngừng giãy dụa, sau đó nó ngửa đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trực tiếp vào hai mắt của “Hư giả thế giới”.
Ngay khi ánh mắt của hai lệ quỷ vừa tiếp xúc, trong lòng Ứng Tư Tuyết hiện lên một tia dự cảm không tốt. Cô nàng cuống quít mệnh lệnh “Hư giả thế giới” dời ánh mắt đi nơi khác.
Nhưng đã muộn…
Thời khắc hai bên đối mặt, con quỷ nhỏ bỗng gào lên một tiếng thảm thiết, tất cả những móng tay của nó liền bị một lực lượng vô vình cưỡng ép rút ra khỏi ngón tay. Máu tươi trên hai bàn tay của nó phun ra thành vòi.
Cùng lúc đó, “Hư giả thế giới” đang nhìn trực tiếp vào mắt con tiểu quỷ cũng rú lên, mười cái móng tay cũng bị giật bứt ra khỏi ngón tay. Ứng Tư Tuyết lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cô đau đến mức muốn nhảy dựng lên.
Trên mười ngón tay của Ứng Tư Tuyết, tất cả móng tay đều bị giật bứt ra, rơi lả tả trên sàn nhà, mười đầu ngón tay đều là máu tươi đang chảy ròng ròng.
“Hư giả thế giới” nhanh chóng buông tiểu quỷ trong tay ra, nó trực tiếp vùng chạy ra khỏi phạm vi tấn công của “Hư giả thế giới”, sau đó co rúm người lại, đưa mặt hướng về phía Ứng Tư Tuyết, miệng phát ra tiếng gầm rít ghê rợn.
Gã đàn ông với sắc mặt âm trầm cười lạnh, nói:
- “Đau khổ à? Có đau nhiều không? Đó chính là thứ mà tất cả chúng mày nên được hưởng thụ!”
Con quỷ nhỏ máu me khắp người lao vọt tới trước người Ứng Tư Tuyết. Làn gió tanh tưởi ập vào mặt, cô vội vàng bước lùi lại né tránh. Nhưng tiểu quỷ kia quá nhanh, tốc độ của nó hoàn toàn vượt xa phàm nhân, chỉ trong giây lát đã xuất hiện ngay trước mặt Ứng Tư Tuyết.
Ứng Tư Tuyết cố nén đau đớn từ mười ngón tay đang chảy máu, cô gào lên mệnh lệnh “Hư giả thế giới”. Ngay lập tức, “Hư giả thế giới” lao tới hướng gã đàn ông đang đứng cười lạnh lẽo.
“BỤP…”
Một tiếng vang trầm, gã đàn ông trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trùng điệp đâm vào trên cánh cửa. Cùng lúc đó, tiểu quỷ đang sắp tóm được Ứng Tư Tuyết thì giống như bị búa tạ giáng trúng, nó rú lên thảm thiết rồi bay rớt ra ngoài.
Sau lưng Ứng Tư Tuyết, quần chúng đang xúm xít vây quanh xem kịch, tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc:
- "Tên kia tự mình bay ra ngoài…”
- "Tựa như là có người nào đó đánh hắn bay đi…”
- "Thật là khủng khiếp! Căn phòng này chẳng lẽ có quỷ?”
Tất cả mọi người kinh hoảng nhìn bốn phía. Bọn họ liên tưởng đến căn phòng này tối hôm qua vừa mới có người chết, tất cả những người này đều muốn đánh trống lui quân. Thấy thế, Ứng Tư Tuyết vội vàng hô:
- "Không được đi!"
Gương mặt Ứng Tư Tuyết lúc này méo xẹo vì đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô nàng. Trong mắt của cô ngập tràn nước mắt, đó là biểu hiện cơn đau đến cực hạn của một cô gái cứng cỏi như Ứng Tư Tuyết.
Nếu như không phải tính cách kiên cường, cô nàng đã sớm khóc gào lên.
Nhưng trước mắt còn có địch nhân, dù là đang rất đau đớn, nhưng Ứng Tư Tuyết nhất định quyết chống đỡ lấy. Đưa lưng về phía những người đang lục tục muốn rời khỏi căn phòng, cô cắn răng nói:
- "Tất cả mọi người lưu lại, đợi lát nữa tôi sẽ cho mỗi người hai ngàn tệ!”
Câu nói này vừa phát ra, tất cả những người kia đều dừng lại. Nhưng vẫn có người bất an cất lời:
- "Thế nhưng mà cô gái nhỏ, nơi này giống như có ma quỷ. Căn phòng này hôm qua vừa mới có người bị chết đó!”
Một bác gái mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:
- "Hai người muốn chơi trò chơi thì có thể đi chỗ khác mà chơi! Ở đây chơi đùa quấy nhiễu người chết. Đến lúc đó hậu quả sẽ rất khủng bố đấy!”
Ứng Tư Tuyết mười ngón tay vẫn long tong chảy máu, cô cắn răng nén đau nói:
- "Ba ngàn tệ!"
Bác gái lập tức đổi giọng:
- "Đây chính là cô nói nha. Ở đây tất cả mọi người đều nghe được, đợi lát nữa cô cũng không thể quỵt nợ."
Ứng Tư Tuyết tỉnh bơ đáp:
- “Yên tâm, tôi là người có tiền. Tôi cũng không biết gã này hẹn tôi đến nơi này làm gì, chỉ có điều, tôi cảm thấy nếu chỉ một mình tôi gặp gã thì không chừng sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vì tên này trước đây tôi có quen biết, bác sĩ đã nói rằng gã có bệnh tâm thần, lúc nào cũng có thể phát cuồng. Cho nên mấy người các vị, phiền phức mọi người ở lại nơi này trông chừng cho tôi. Chỉ cần có mặt các người, gã kia cũng không dám làm gì tôi.”
Ứng Tư Tuyết thao thao bất tuyệt:
- "Mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đó, gã kia vừa nhảy nhót như khỉ, lại còn tự mình đâm vào cửa rồi giả bộ đau đớn. Trước đây gã cũng thường xuyên có kiểu như vậy, lúc nào cũng làm những việc người khác không ai hiểu được.
Nếu như để cho tôi thân gái tay yếu chân mềm đối mặt một mình với gã, tôi thực sự không biết sẽ có nguy hiểm gì xảy ra.”
Nghe những lời chém gió như thật của Ứng Tư Tuyết, những người phía sau nhao nhao tỏ ra đã hiểu.
- "Thì ra là dạng này… Tốt, chúng ta sẽ lưu lại nhìn hai người nói chuyện.”
- “Cô gái nhỏ, cô không cần sợ, có chúng tôi ở đây, tên kia không dám làm hại đến cô đâu!”
Đám đông mỗi người nói một câu, có người còn chỉ tay mắng xối xả gã đàn ông đối diện. Đối với những chuyện này, gã đàn ông với sắc mặt âm trầm chỉ cười nhếch mép, đưa tay quệt máu nơi khóe miệng. Gã ngồi dậy, nói:
- "Đúng là có tiền thì sai khiến được cả quỷ thần... Cô đúng là kẻ có tiền!”
Gã giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ứng Tư Tuyết, tiếp tục cất lời:
- "Nhưng lấy mấy người này tới làm tấm mộc, cô cho rằng tôi không làm gì được cô hay sao?
Quá ngây thơ! Từ lúc cô bước vào căn phòng này, coi như cô đã chết chắc rồi!”