Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời nói của gã đàn ông khiến Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ:
- "Dù sao cũng tốt hơn so với loại bệnh tâm thần như anh.”
Cô lần nữa khẳng định một chuyện, đó chính là căn phòng này thật sự đã biến thành cạm bẫy mà đối phương chuẩn bị sẵn.
Tiến vào căn phòng này liền trở thành gà con trong tay của tên đàn ông kia, chờ đợi bị gã làm thịt. Tên kia bất cứ lúc nào cũng có thể bắt cô mang đi, tựa như lúc đối phó Dương Húc Minh. Chỉ là gã không dám làm Ứng Tư Tuyết biến mất trước mặt đông người như vậy. Vì sợ bị bại lộ năng lực của mình, cho nên gã chỉ có thể cùng cô chiến đấu trực tiếp.
Đương nhiên, kỳ thật Ứng Tư Tuyết cũng giống như vậy. Nếu không có đám đông khán giả này, vừa rồi cô đã có thể tiêu diệt được đối phương. Sự tồn tại của những người vây quanh này giống như là cộng đồng ước thúc đối với cả hai bên.
Trước ánh mắt quan sát chăm chú của đám người này, gã đàn ông kia và Ứng Tư Tuyết chỉ có thể dựa vào hai bóng quỷ để chiến đấu. Mà từ tình huống trước mắt đến xem, “Hư giả thế giới” của Ứng Tư Tuyết bất luận là tốc độ hay là lực lượng, đều hơn xa tiểu quỷ máu me khắp người kia.
Chỉ bất quá con quỷ nhỏ này có năng lực khi nhìn vào người khác thì sẽ khiến đối phương chịu cùng một loại tổn thương với mình. Như vậy thì gã đàn ông kia dựa vào cái gì để bắt và kìm giữ Dương Húc Minh? Chẳng lẽ kẻ này có thể khống chế hai con quỷ?
Một con Lệ quỷ không thể đồng thời có được hai loại năng lực cơ mà?
Ứng Tư Tuyết nhìn gã đàn ông trước mắt, nói:
- "Món đồ khác anh mang theo đâu rồi? Thứ kia mới là lá bài tẩy của anh đúng không? Tốt nhất đem món kia ra đây chơi luôn đi, chỉ bằng thứ đồ nhỏ bé kia thì không thể nào mà đánh lại được tôi đâu.
Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, nói:
- "Không cần, có người sắp sửa xong đời.
Tao biết bây giờ mày đang rất nôn nóng, nhưng mày có thể làm gì tao? Tao đứng ở chỗ này, mày có thể làm tao bốc hơi được hay sao?
Những kẻ có mắt không tròng phía sau mày, bọn ngu xuẩn kia sớm muộn cũng sẽ phải trả giá đắt vì những chuyện chúng làm.”
Gã đàn ông vừa nói vừa nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ. Những lời của gã vừa nói hoàn toàn chọc giận đám đông đang vây xem sau lưng Ứng Tư Tuyết, bọn họ căm phẫn lớn tiếng quát mắng:
- "Thằng khốn kia, mày nói ai ngu xuẩn đấy? Có phải là mày muốn đánh nhau không?”
- "Không sai! Ăn hiếp đàn bà con gái có gì là giỏi? Mày còn là đàn ông không?”
- “Thôi không cần nói nhiều với loại tâm thần như nó, tiến lên tẩn cho nó một trận đi.”
Đám đông điên cuồng chửi mắng gã đàn ông ngồi bệt trên sàn, Ứng Tư Tuyết híp mắt lại, cười nói:
- "Mọi người thấy rồi đó. Rõ ràng người bạn trai cũ của tôi hoàn toàn không tỉnh táo. Như vậy đi, để khiến anh ta tỉnh táo lại, nói chuyện bình thường với tôi, mọi người có thể giúp tôi bắt anh ta lại có được không?
Nếu như trói anh ta lại, như thế có thể khiến anh ta luôn tỉnh táo đối thoại cùng chúng ta. Bác sĩ cũng đã nói, nếu như anh ta phát bệnh, tốt nhất là dùng dây thừng trói lại, như vậy anh ta sẽ không tự làm tổn thương mình và gây hại cho người khác.”
Ứng Tư Tuyết nói xong, tất cả mọi người ở đây đều chần chờ không quyết.
Không sai, mặc dù bọn họ đối với gã đàn ông trước mắt rất khó chịu, nhưng lại không có ai muốn lao tới bắt trói đối phương.
Ứng Tư Tuyết bổ sung thêm một câu:
- "Giúp tôi trói anh ta lại, để tỏ lòng cảm kích, tôi sẽ trả cho mỗi người mười ngàn tệ!”
Lời nói vừa dứt giống như mồi lửa ném vào đống rơm tẩm xăng. Cả đám người nhao nhao:
- "Thằng này chị đã sớm nhìn không thuận mắt! Cô gái đừng sợ, có chị đây giúp cô chủ trì công đạo!”
- "Đúng! Kẻ này quả thực khốn nạn! Đối với một cô gái đẹp như vậy mà tỏ ra hung thần ác sát, quả thực không phải là đàn ông. Chúng ta tới giúp cô!”
Đoàn người kéo nhau hùng hổ lao tới, nhưng lại bị Ứng Tư Tuyết ngăn lại, cô cất lời:
- "Mọi người không nên xông lên toàn bộ, như vậy đi, bà chị này, còn có hai anh kia, ba người hỗ trợ bắt tên tâm thần lại được không? Còn mọi người đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại di động ra quay video, lưu lại chứng cứ rằng chúng ta không gây tổn thương kẻ kia. Để tránh sau này gã vu oan hãm hại chúng ta.”
Thấy không được tuyển chọn, những người khác có chút bất mãn, Ứng Tư Tuyết lại bổ sung:
- "Không sao cả, hỗ trợ quay phim chụp ảnh, mỗi người cũng được trả mười ngàn tệ.”
Thế là tất cả mọi người nhao nhao móc điện thoại di động ra, nhắm ngay gã đàn ông đang ngồi trong góc tường, thi nhau quay phim chụp hình.
Còn hai thanh niên khỏe mạnh được Ứng Tư Tuyết chọn trúng, cùng với một chị gái dáng người mập mạp nhìn không dễ bắt nạt thì nhe răng cười, đi thẳng đến chỗ gã đàn ông. Trong mắt bọn họ, gã đàn ông đang ngồi bệt trên sàn không phải là một kẻ bệnh tâm thần, mà chính là mười ngàn tệ di động.
Đối mặt với hành động của Ứng Tư Tuyết, tên đàn ông tức giận tới tái mặt, gã hung hãn trừng mắt nhìn cô gái, mắng:
- “Đồ khốn, định dùng tiền đè chết người à? Đừng hòng…”
Gã chưa kịp mắng xong thì trên mặt liền bị thanh niên đứng gần nhất quạt một bạt tai, mồm miệng méo lệch cả ra. Gã trợn mắt tỏ vẻ khó tin nhìn ba hung thần trước mặt, nói:
- “Mấy người thật sự nghe lời cô ta? Con đàn bà kia căn bản không phải loại tốt lành…”
BỤP…
Lại chưa kịp nói dứt lời, thanh niên thứ hai đã tung chân đạp một cú thật lực vào bụng gã đàn ông. Gã đau đến méo hết cả mặt, thân thể co quắp như một con tôm. Gã căn bản không nghĩ tới những người này có thể hạ thủ hung ác như thế!
Cả ba người kia sau đó nhanh chóng nhào lên, đè cứng gã đàn ông xuống sàn nhà. Mà chị gái mập mạp kia nhìn thấy gã còn muốn giãy dụa liền trực tiếp đặt mông ngồi phịch lên người đối phương.
Trọng tải gần hai tạ đè phụp xuống thân thể, gã đàn ông nằm trên sàn lập tức gào lên thảm thiết, cơ hồ lục phủ ngũ tạng vừa bị nghiền nát.
- "A a a a a bụng của tôi!"
Nhưng mà tiếng gào thê thảm của gã căn bản không có ai quan tâm. Một đứa nhỏ tầm mười ba tuổi cất tiếng nói:
- “Nhà em có dây thừng…”
Nói xong, nó vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn về hướng Ứng Tư Tuyết. Cô cười tủm tỉm nói:
- "Nhanh đi lấy lại đây, lát nữa chị sẽ cho em thêm hai ngàn tệ!”
Đứa nhóc ngạc nhiên vui sướng reo hò một tiếng rồi hấp tấp xoay người chạy ra ngoài. Những người khác nhìn thấy thằng nhỏ rời đi, trừ mẹ của nó thì tất cả mọi người đều biểu lộ sự tiếc hận: Vì sao nhà mình không có dây thừng cơ chứ!
Rất nhanh sau đó, thằng nhỏ cầm dây thừng quay trở lại. Dưới sự trợ giúp nhiệt tình của quần chúng, bọn họ nhanh chóng trói nghiến nạn nhân đang nằm bẹp trên sàn, trói rất nhanh, phi thường gấp gáp đến mức Ứng Tư Tuyết không kịp mở miệng nói thêm câu nào.
Đợi đến khi tên kia bị trói chặt cứng như đòn bánh tét, Ứng Tư Tuyết ngồi xuống bên cạnh gã, cười tủm tỉm nói:
- “Vì cái gì ở thời điểm mọi người trói anh, anh lại không gọi tiểu quỷ kia hỗ trợ?”
Ứng Tư Tuyết chỉ vào con quỷ nhỏ máu me đang ở bên cạnh một mực không hề nhúc nhích. Mặc dù tiểu quỷ này thực sự xông lên cứu viện, “Hư giả thế giới” của Ứng Tư Tuyết cũng có thể dễ dàng ngăn cản nó.
Nhưng thời điểm gã đàn ông bị đám người kia ngược đãi, gã lại hoàn toàn không hề kêu cứu, tiểu quỷ kia cũng đứng ở bên cạnh không có hành động gì, chỉ đờ đẫn giương đôi mắt vô hồn nhìn mọi thứ diễn ra.
Đối với điều này, gã đàn ông xì một tiếng khinh miệt, nói:
- "Trói tao lại thì thế nào? Đồng bọn kia của mày đã sắp chết đến nơi rồi. Chờ hắn chết đi, tao rút quân ra ngoài, kế tiếp kẻ phải chết chính là lũ chúng mày.
Bọn ác ôn chúng mày, ngoài việc mê hoặc nhân tâm, giở trò âm mưu quỷ kế ra thì còn có thể làm gì? Có bản lĩnh thì mày cứ trực tiếp giết tao đi!”
Gã vừa nằm trên sàn vừa lạnh lùng nói tiếp:
- "Tao đã biết hết tất cả, kẻ cầm đầu bọn nuôi quỷ cấm tất cả chúng mày sử dụng năng lực trước mặt người khác. Nếu như sự hiện hữu của chúng mày lộ ra ánh sáng, kẻ gọi là Quỷ Diện kia sẽ là thứ đầu tiên đến giết chết chúng mày.”