“Vẫn không tìm được?” Giọng điệu không rõ mở miệng, Ngọc La Sát tà tà ngồi dựa trên ghế nằm, đưa tay nâng tách trà nhỏ trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Thân thể người đeo mặt nạ quỳ trước mặt y run lên, càng hạ người thấp hơn.
Tiếng nắp tách khép lại phát ra một tiếng lanh lảnh, chồng lên tiếng thân thể ngã xuống đất. Ngọc La Sát ngồi dậy, lấy khăn lụa ra lau khóe miệng, phất tay một cái.
Một người đeo mặt nạ khác vốn chờ đợi bên cạnh lập tức kéo thi thể trên đất ra ngoài, xử lý xong, theo ánh mắt ra hiệu của Ngọc La Sát, lại có một người đeo mặt nạ nội lực tương đối cao đứng dậy.
Tỉ mỉ báo lại quá trình lần theo một đường và quá trình mất dấu, người đeo mặt nạ kia quỳ gối nơi đồng bạn đã chết lúc nãy, trên trán xuất hiện từng đường mồ hôi lạnh, thấp thỏm chờ lệnh của Ngọc La Sát.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, giống như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, mà mồ hôi lạnh của người quỳ trên đất cũng đã theo đường cong gương mặt, chảy vào cổ áo.
“Cũng thật là… Thú vị.”
Bỗng nhiên, Ngọc Lá Sát cười khẽ một tiếng, tiếng lẩm bẩm đánh vỡ không gian vốn tĩnh lặng trước đó.
Một người, thực lực chân chính chỉ ở trình độ hạng hai, lại có thể chạy trốn hết lần này đến lần khác, còn có thể hoàn toàn thoát khỏi người của y, đúng là quá thú vị, hơn nữa y tự tin đối phương có thể liên tiếp chạy trốn, tuyệt đối không phải trong người của y xuất hiện kẻ phản bội.
Như vậy, nói cách khác, đối phương là thật sự dựa vào sức của mình để trốn thoát… Chậc, bỗng nhiên y thấy mình đã nảy sinh hứng thú với người này.
…
“Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai…”
Thật vất vả mới được Tây Môn Xuy Tuyết ‘đặc xá’ không cần đối luyện, trong lúc đang đơn độc luyện tập, mí mắt Bạch Lưu bỗng nhiên giật liên hồi, hắn không khỏi thấp giọng thì thầm một câu.
Tây Môn Xuy Tuyết nghe vậy, nhìn thoáng qua một cái, Bạch Lưu cấp tốc ngẩng đầu ưỡn ngực câm miệng, tiếp tục vùn vụt vung vẩy cây quạt trong tay.
Một lát sau, buổi luyện võ hôm nay cũng đến lúc kết thúc, Tây Môn Xuy Tuyết thu kiếm, nhấc chân đi thẳng về hậu viện. Bạch Lưu nhanh chân đuổi theo, không nhịn được hơi kinh ngạc mở miệng: “Ca, nghe nói mấy hôm nay ca muốn ra ngoài?”
“Ừm.” Tây Môn Xuy Tuyết đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn thiếp niên thấp hơn mình một cái đầu, do dự một chút, nhưng không có mở miệng.
Ngày ấy, lúc Lục Tiểu Phụng đưa Bạch Lưu đến, y đã nhìn ra dường như hai người này có điều giấu diếm mình, nhưng y vẫn không mở miệng hỏi. Có điều mấy ngày trước y bỗng nhiên thu được thư Lục Tiểu Phụng truyền đến, chỉ viết một câu, muốn y ‘chăm sóc’ Bạch Lưu.
Bạch Lưu gãi gãi gò má, không chú ý tới tình trạng dị thường của Tây Môn Xuy Tuyết.
Hắn nghe nói trước khi Tây Môn ra ngoài giết người còn phải trai giới ba ngày, xông hương tắm rửa… A, đem giết người làm thành việc ‘thần thánh’ như thế, thật không hổ là Kiếm thần, chẳng qua không biết Tây Môn Xuy Tuyết phải ra ngoài bao lâu.
Nói thật, đại khái là hắn bị ngược sinh chút tật xấu hay sao, mà khi không bị truy sát nữa, lại cảm thấy đây là bình yên trước bão táp, gần đây còn luôn có dự cảm không tốt. Nghe quản qua nhắc đến chuyện mấy ngày nay Tây Môn Xuy Tuyết muốn ra ngoài, trong khoảnh khắc hắn còn muốn đi cùng đối phương.
Đương nhiên hắn chỉ nghĩ mà thôi, đi cùng với Tây Môn Xuy Tuyết quá chói mắt, hoàn toàn không khác gì tự tìm đường chết cả.
Tây Môn Xuy Tuyết hạ mắt, vẻ mặt không gợn sóng: “Đệ… Chuyến này ta đi không xa, chỉ cần mấy ngày là được, không được nhân cơ hội ta không có mặt mà lười biếng.”
Có lẽ y nghĩ nhiều, mẩu tin không có manh mối kia của Lục Tiểu Phục có thể chỉ là một trò đùa dai, Bạch Lưu ở Vạn Mai sơn trang thì sao gặp nguy hiểm được, thầm than một tiếng, tuy nghĩ vậy nhưng Tây Môn Xuy Tuyết vẫn quyết định lát nữa sẽ dặn dò quản gia, chờ sau khi y rời đi thì tăng mạng phòng ngự trong trang lên.
Bạch Lưu khổ mặt kêu rên, hơi bất mãn oán giận với việc Tây Môn không tin mình.
Hắn đã nói sẽ chăm chỉ mà, sao lười biếng được, bằng chứng là thời gian này cấp bậc của hắn vẫn tăng đều đây, mặc dù mệt một chút, nhưng nếm được chỗ tốt như vậy, hắn tất nhiên sẽ không sa đọa, lười biếng.
…
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên Tây Môn Xuy Tuyết bắt đầu trai giới, Bạch Lưu cũng phải kiêng uống rượu, không ăn mặn theo.
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, Kiếm thần chăm chỉ luyện kiếm ngày ngày lại gián đoạn! Bắt đầu ngồi xếp bằng trong phòng tĩnh dưỡng! Hỏi thử vì sao, nhưng sau khi được quản gia giải thích, Bạch Lưu bỗng dưng cảm thấy mình như ‘sáng mắt ra’.
Thì ra ‘giới’ Tây Môn trai giới là chỉ luyện kiếm…
Bạch Lưu tỏ vẻ không biết tại sao hắn lại thấy đây là bệnh lười biếng của y tái phát. Dùng cớ còn dùng cớ ‘cao lớn’ như vậy =v=
Sau một loạt công tác chuẩn bị sắp xếp, Tây Môn Xuy Tuyết mặc một thân đồ trắng, cưỡi một con ngựa rời khỏi Vạn Mai sơn trang. Mà Bạch Lưu, khi tiễn người xong, lập tức không thể chờ đợi được mà quay đầu giục quản gia lấy cho mình một bình rượu.
Ăn chay gì còn có thể xem là dưỡng sinh, nhưng thói quen mỗi ngày một chén rượu là không thể bỏ được. Nhịn nhiều ngày như thế, Bạch Lưu cảm thấy buổi tối lúc nằm mơ hắn cũng có thể ngửi thấy hương rượu.
Chờ giải cơn ghiền, Bạch Lưu bắt đầu quy củ huấn huyện hằng ngày.
Lúc Tây Môn Xuy Tuyết ở, gần như hắn chỉ luyện với quạt, bởi vì phiến pháp hắn học là do Ngọc La Sát tự nghĩ ra, không bị nhìn ra môn phái nào, nhưng đến khi đối phương đi rồi, hắn tất nhiên sẽ bắt đầu thuận tiện luyện tập thủ pháp luôn.
Không sai, trong đoạn thời gian ở chung với Lục Tiểu Phụng, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội ăn trộm tốt như vậy được ~ Linh Tê Nhất Chỉ, là thủ pháp tuyệt diệu có thể kẹp lấy, ngăn cản bất cứ thứ gì trong truyền thuyết, có chiêu này, sau này hắn sẽ không sợ bị vũ khí bình thường công kích nữa.
…
Lúc Tây Môn Xuy Tuyết đi rồi, người trong Vạn Mai sơn trang lập tức dựa theo dặn dò của y mà tăng mạnh phòng ngự.
Có điều phòng ngự đủ để ngăn cản cao thủ hạng nhất, lại không ngăn được bước chân của Ngọc La Sát.
Khi Ngọc La Sát tra được hành tung của Bạch Lưu, trong lòng y đặc biệt phức tạp, Vạn Mai sơn trang là nơi nào… Có điều điều này càng khiến y muốn chạm mặt với Bạch Lưu hơn.
Y không tin đối phương chỉ ‘trùng hợp’ theo Lục tiểu Phụng tới Vạn Mai sơn trang, càng không tin đối phương và Tây Môn Xuy Tuyết vừa gặp như đã quen lâu, sau đó ở lại Vạn Mai sơn trang làm khách.
Thật ra mấy ngày trước khi Tây Môn Xuy Tuyết rời đi, y đã đến, chỉ là do nhiều nguyên nhân, chờ sau khi đối phương rời đi, y mới lựa chọn xuất hiện gặp người ‘rất thú vị’ này.
Vẩy vẩy mái tóc còn chưa khô, Bạch Lưu một tay cầm theo bầu rượu, một tay vung kiếm, khoa tay múa chân đúng là có một hai phần thần vật của kiếm thuật Tây Môn Xuy Tuyết. Đương nhiên nếu như để bản thân Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thấy, khó tránh y sẽ nhịn không được mà quất hắn hai cái.
Lúc này, sau khi tắm rửa xong, Bạch Lưu nhất thời rảnh rỗi sinh nông nổi mà khoa tay múa chân vài cái.
Không hiểu tại sao hôm nay tâm thần hắn luôn không yên, ban ngày lúc luyện võ cũng không cách nào tập trung được, cho nên trời vừa chạng vạng đã sớm dừng lại mà nốc hai bình rượu để giải tỏa tâm tình. Hiện tại hắn đã có mấy phần men say, nhưng nhờ vậy tâm tình không tên cũng bình ổn không ít.
Lúc Ngọc La Sát nhìn thấy gương mặt Bạch Lưu từ đằng xa, ở góc độ không có người có thể nhìn thấy, vẻ mặt y đã thất thố trong khoảnh khắc.
Tuy nói lúc trước Bạch Lưu luôn lén lút dịch dung, nhưng do Ma giáo nhân tài đông đảo, hắn không dám làm quá rõ ràng, vì thế do dù xóa dịch dung, lộ chân tướng, tính chênh lệch cũng không quá lớn.
Thứ thật sự sẽ khiến người ta cảm thấy không giống, đại khái là vì một thân khí độ kia đi.
Ngọc Thiên Bảo là một công tử bột có chút khôn vặt lại dễ nắm bắt, là loại rác rưởi trừ sống phóng túng thì cái gì cũng không biết, mà Bạch Lưu, lần đầu tiên gặp mặt sẽ khiến người ta nảy sinh cảm giác ‘giai giai công tử’.
Nói thật, tư thái xõa tóc, say rượu múa kiếm kia, thật sự khiến người ta có vài phần kinh diễm.
Thế nhưng màn này rơi vào trong mắt Ngọc La Sát, lại làm y tăng thêm mấy phần sát ý và lửa giận không rõ. Y đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không liên tưởng đến Ngọc thiên Bảo, càng không ngờ…
‘Con trai ngoan’ của y lại cho y xem một vở kịch đặc sắc lại tuyệt luân như vậy!
Cánh tay tùy ý vung kiếm bỗng nhiên cứng đờ, Bạch Lưu chợt xoay người, ánh mắt rét lạnh, nhìn chằm chằm một góc tối, lạnh giọng quát lên: “Ai!”
Phạm vi đo lường khoảng cách gần của hệ thống là mười mét, xa là một kilomet, bởi vì đang ở trong sơn trang cho nên Bạch Lưu không có mở giám sát khoảng cách xa, vì thế khi có người tới gần mà không nằm trong phạm vi đo lường của hệ thống thì hắn cũng sẽ không phát hiện.
Thế nhưng ngay vừa nãy, hắn cảm nhận được một luồng sát ý, xộc thẳng vào trong lòng.
Đã tập võ với Tây Môn Xuy Tuyết lâu như vậy, cộng thêm rèn luyện trong những lần né tránh trước đó, trình độ mẫn cảm của Bạch Lưu với sát khí đã tăng lên vùn vụt, thậm chí có thể phân biệt được nguồn gốc luồng sát khí này ở hướng nào.
Rốt cuộc là ai, lại có thể ẩn nấp tốt như vậy, còn dễ dàng lẻn vào Vạn Mai sơn trang được canh phòng nghiêm ngặt, nếu như không phải vì một tia sát ý kia, e rằng hắn sẽ không phát hiện có người đến.
Trong rừng bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, trong buổi tối mùa xuân, mang theo ý lạnh làm người ta sợ hãi. Cơn gió thổi bay tóc Bạch Lưu lên, từng sợi, từng sợi cọ nhẹ vào mặt, nhưng chưa ngăn cản tầm mắt của hắn.
Một tiếng cười khẽ không nói ra được ý vị đột nhiên vang lên, một nam nhân bạch y, mang theo mặt nạ chậm rãi từ nơi ẩn thân xuất hiện, khiến con ngươi Bạch Lưu mạnh mẽ co rút lại.
Thì ra là y!
“Ngươi nói, ta là ai đây?”
Khóe môi Ngọc La Sát ôm lấy một nụ cười làm người ta sợ hãi, một thân áo trắng trong bóng đêm càng có vẻ đặc biệt chói mắt, từng bước từng bước, lặng yên không tiếng động lại gần, áp sát vị trí của Bạch Lưu.
Gần như là theo bản năng lùi về sau một bước, Bạch Lưu bỗng nhiên khẽ cười.
Hắn sớm nên dự đoán được, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như thế, sẽ có một ngày hắn và người nam nhân này đối mặt giao chiến, chỉ là không ngờ ngày ấy sẽ nhanh như vậy thôi, như vậy, lại có gì để sợ?
E ngại thì có ích lợi gì đây?
“Ngươi đến rồi.” Đưa tay nâng bầu rượu bừa bãi uống một ngụm lớn, giọng điệu Bạch Lưu hờ hững không gợn sóng mở miệng. Có lẽ là rượu vào nên gan to hơn chăng, với lại, chạy, không chạy được, nhưng mặt mũi thì vẫn muốn giữ.
Ngọc La Sát cong môi nở nụ cười, đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, không hề che giấu mà đánh giá Bạch Lưu từ trên xuống dưới, lại tỏ vẻ thán phục mở miệng: “Thật không ngờ, Thên Bảo còn có một mặt khác trước như thế nha~”
Bạch Lưu nhíu mày, trên mặt cũng lộ ý cười, chỉ có điều là ngoài cười nhưng trong không cười: “Chuyện Ngọc giáo chủ không nghĩ tới có rất nhiều, với lại một nhân vật nho nhỏ giống ta, thì sao có thể lọt vào mắt của ngài được?”
Thú vị, thật sự quá thú vị.
Hứng thú nhìn người trước mắt, Ngọc La Sát hơi nghi hoặc nghiêng đầu một chút: “Thiên Bảo gọi ta như vậy là có ý gì? Con trai ngoan của cha, chẳng lẽ con đang bướng bỉnh?”
Ngươi muốn giả ngu à? Bạch Lưu xì cười một tiếng không nói nữa.
Hắn đang chờ, chờ Ngọc La Sát ra tay.
Đương nhiên, hắn không phải là loại người chịu chết, từ lúc dự liệu được bản thân sẽ có một ngày gặp nguy hiểm sống chết kia, thì hắn đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu, chuẩn bị lá bài tẩy bảo mệnh.
hết chương