Ngọc La Sát mở miệng lần nữa, nụ cười ôn nhu trên mặt giống như một người cha hiền vậy: “Thiên Bảo à Thiên Bảo, ngươi thật sự đã khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn bốn năm bước, một mũi nhọn sắc bén ánh bạc chợt xuất hiện chống đỡ trước ngực Ngọc La Sát, chỉ cần y đi thêm một bước nhỏ nữa, là có thể đâm thủng quần áo, ép thẳng tới tử huyệt của y.
Đâu chỉ là nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ngay một khắc Ngọc La Sát nhìn thấy Bạch Lưu, phức tạp trong lòng mãnh liệt như chưa từng có, y thật sự không ngờ người này sẽ là ‘Ngọc Thiên Bảo’ rác rưởi mà mình nuôi bên cạnh mười mấy năm, càng không ngờ…
Người có tâm cơ như vậy, có phong thái như vậy, lại là Ngọc Thiên Bảo!
Đứa con ngoan ngốc nghếch thường quấn y gọi cha, trong lòng lại tràn ngập ỷ lại y kia… chẳng lẽ tất cả đều là giả tạo? Đương nhiên, xưa nay Ngọc La Sát cũng chưa bao giờ xem Ngọc Thiên Bảo là con mình, càng không có cái gì gọi là lâu ngày sinh tình, chỉ là xem như nuôi một con chó con, mèo con mà thôi.
‘Thân mật’ ở chung nhiều năm như vậy cũng sẽ có một ít cảm xúc, cho nên khi ‘Ngọc Thiên Bảo’ chết, Ngọc La Sát thật sự hơi cảm thấy tiếc nuối.
Cánh tay cầm kiếm có chút run rẩy, vẻ mặt Bạch Lưu chợt thay đổi, chợt lóe vẻ mặt mà Ngọc La Sát rất quen thuộc——
Giống như lúc ‘Ngọc Thiên Bảo’ đã từng đối mặt y, là dáng dấp có chút đơn thuần lại có chút ngu đần.
Bạch Lưu trừng mắt nhìn, giọng điệu ẩn chứa ý làm nũng như khi hai người còn là ‘cha con’: “Đây là do cha có cách giáo dục ạ ~, miễn người khác nói đường đường là giáo chủ Ma giáo lại có một đứa con trai ‘rác rưởi’.”
Bạch Lưu đang cố ý ghê tởm Ngọc La Sát đấy. Hắn từng dự đoán rất nhiều lần, chờ đến khi thật sự hai mặt giao chiến với Ngọc La Sát thì nên làm thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Lưu đều cảm thấy không ghê tởm Ngọc La Sát một cái thì hắn khó lòng xả cơn giận này.
Ngươi xem, bia đỡ đạn một tay ngươi dưỡng ra, không chỉ phá hỏng kế hoạch của ngươi, còn giấu giếm được tầm mắt của người từ đầu đến đuôi. Nhìn thấy vở kịch đặc sắc này, có phải cảm thấy vô cùng ‘kinh hỉ’ không?
Cho dù thật kinh hỉ, bộ dạng Bạch Lưu trước mặt, cũng khiến Ngọc La Sát cảm thấy rất thú vị.
Đó điều, y sẽ không để kế hoạch kéo dài thời gian của Bạch Lưu thành công, nếu đối phương đã có thể ‘định liệu trước’ đối với việc y xuất hiện như vậy, trên tay nhất định còn có lá bài chưa lật.
Phá hoại kế hoạch cái gì, một lần là đủ.
Trong nháy mắt, thân hình Ngọc La Sát bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt Bạch Lưu, theo đó là một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở từ bốn phương tám hướng ép về phía hắn. Cấp tốc mở ra hệ thống, Bạch Lưu nghiêng người ngăn chặn công kích đến từ đằng sau.
Hắn rất rõ ràng thủ đoạn của Ngọc La Sát, cũng lấy ra được một ít quy luật từ những động tác võ thuật của y, cộng thêm nhờ hệ thống giúp định vị, kéo dài thời gian một chút vẫn có thể làm được.
Kiếm trong tay hắn đã bị thu hồi, đổi thành cây quạt sở trường nhất. Bạch Lưu điểm chân, dùng một loại bước tiến giống với Ngọc La Sát, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng đúng là đã chống đỡ được rất nhiều lần công kích của Ngọc La Sát.
Bỗng nhiên thu tay, dừng lại công kích, ánh mắt Ngọc La Sát nguy hiểm nhìn thẳng Bạch Lưu: “Công phu của ngươi —— “
Khinh công kia, phiến pháp kia, đều là võ công y tự nghĩ ra. Bạch Lưu vừa ra tay y đã nhìn ra đầu mối, hơn nữa vừa bắt đầu y không có để chút công lực của Bạch Lưu vào trong mắt, cho nên trong thời gian ngắn không thể dễ dàng bắt được đối phương.
Điều y khó hiểu chính là, lúc nào, bằng cách nào mà Bạch Lưu học trộm được những chiêu thức võ công này, y chưa từng truyền thụ cho bất cứ ai, cũng không để lại bí tịch võ công, theo lý mà nói, trên thế gian này, trừ y thì không còn ai biết mới phải.
Vẻ mặt mang theo chút hưng phấn, Bạch Lưu nhướng mày nở nụ cười: “Thế nào, có mấy phần chân truyền của ‘phụ thân đại nhân’ ngài không?”
Oh yeah, không ngờ nhờ hệ thống phụ trợ, hắn đã có thể trụ được một thời gian dưới tay Ngọc La Sát! Ừm, tuy rằng Ngọc La Sát không dùng toàn lực, thế nhưng điều này cũng khiến Bạch Lưu đắc ý một hồi, tối thiểu hắn đã không cảm thấy đối phương kinh khủng như trước nữa.
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, giống như không có ai phát hiện động tĩnh nơi này.
Nhìn Bạch Lưu vẫn rất bình tĩnh, Ngọc La Sát càng khó hiểu, y cứ nghĩ Bạch Lưu chuẩn bị kéo dài thời gian, sau đó làm lớn chuyện, kinh động những người khác lại đây, thế nhưng giờ nhìn lại, hình như, không phải như những gì y nghĩ.
Thấy ý nghi hoặc trong mắt Ngọc La Sát, Bạch Lưu thu quạt về phe phẩy, mở miệng: “Chẳng lẽ cha ngài không hiểu rõ tình huống của Vạn Mai sơn trang sao? Nơi này là nơi luyện kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết nha~, bình thường người hầu đều không đến nơi này.”
“Ngươi biết cái gì?” Nghe đối phương đột nhiên nhắc đến Tây Môn Xuy Tuyết vào lúc này, trong lòng Ngọc La Sát xẹt qua một tia sát ý, theo đó nội lực cũng bùng phát ra ngoài, khiến áo bào y không gió mà bay.
Bạch Lưu nhún vai: “Nếu ta nói ta không biết gì cả, ngươi có tin không?”
Bộ dạng mềm cứng không ăn của hắn khiến sát ý trong lòng Ngọc La Sát càng tăng, cũng khiến y xác định Bạch Lưu đã biết không ít chuyện. Y có thể trực tiếp ra tay giết chết Bạch Lưu, nhưng…
Y không tin Bạch Lưu sẽ không dự đoán được điều này, đối phương như dự liệu trước, nhất định có để lại hậu chiêu gì đó, hơn nữa La Sát Lệnh chắc hẳn cũng nằm trong tay Bạch Lưu. Trong lòng phân tích tình huống một hồi, Ngọc La Sát bắt đầu chần chờ.
Thấy Ngọc La Sát chậm chạp không ra tay, Bạch Lưu biết kế hoạch của mình đã có tác dụng.
Đương nhiên hắn biết nếu bức đối phương nóng nảy, đối phương sẽ không ngại giết hắn diệt khẩu, cho nên hắn phải giữ chừng mực cho tốt. Bạch Lưu mở miệng lần nữa: “Thật ra đúng là ta có biết một vài thứ, hơn nữa hiện nay còn chưa có ai biết nữa đâu ~”
Giết hoặc không giết, bình thường Ngọc La Sát đều thiên về lựa chọn phía trước. Ngọc La Sát hơi híp mắt.
“Có điều ——” Bạch Lưu ác liệt thở hắt ra một cái, tiếp tục nói: “Nếu như ta xảy ra chuyện gì, chẳng mấy chốc người trong thiên hạ đều sẽ biết những thứ đó ngay.”
Không phải hắn đang đánh cược, cũng không phải đang gạt người, hắn hoàn toàn không nghi ngờ Ngọc La Sát sẽ bỏ qua tình báo La Sát Lệnh mà giết mình diệt khẩu, dù sao Ngọc La Sát làm nhiều chuyện như vậy là muốn trải đường cho người thừa kế của y mà.
Vì thế lúc hắn xác định được thân phận của Tây Môn Xuy Tuyết, đã chuẩn bị hai tay, uhm, phía sau còn có ba tay, bốn tay vân vân…
Nói ví dụ như giao La Sát Lệnh cho Lục Tiểu Phụng, bên trong chiếc hộp kia còn có một phong thư, trong đó tỉ mỉ bàn giao lại tất cả những gì hắn biết, lại ví dụ như chỗ Tây Môn Xuy Tuyết, hắn cũng để lại một thứ tương tự như vậy.
Ngọc La Sát không cảm xúc nhìn Bạch Lưu, trong lòng phân tích lợi và hại.
Nói thật, giả thiết Bạch Lưu biết tất cả mọi chuyện, mà dù những chuyện này có bị lộ ra ngoài ánh sáng cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với y, nhưng chỗ Tây Môn Xuy Tuyết… như vậy xem ra, y vẫn chưa thể giết Bạch Lưu được.
Một lát sau, sau khi nghe Bạch Lưu nói về cách làm người của Tây Môn Xuy Tuyết, và chuyện hai người ‘quen biết nhau’, vẻ mặt Ngọc La Sát hiếm thấy mà cứng đờ một hồi.
‘Nợ cha con trả’, câu này rất phù hợp với tình huống hiện giờ.
Năm đó y dùng Bạch Lưu làm bia đỡ đạn, hiện tại Bạch Lưu nhận con trai của y làm huynh trưởng để làm bùa bảo mệnh, từ một mặt nào đó mà nói thì hiệu quả cũng tuyệt diệu như nhau.
“Ngươi muốn cái gì?” Ngọc La Sát phức tạp mà cảm thán một phen, nhìn người trước mặt, giọng điệu không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.
“Ta không muốn cái gì cả.”
“Ta chỉ muốn sống sót mà thôi.”
Bạch Lưu ẩn trong bóng tối thở dài một hơi. ‘Bàn điều kiện’ với Ngọc La Sát thật sự không phải là chuyện ung dung thoải mái, hắn quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, còn phải khống chế ở một mức độ sẽ không chọc giận Ngọc La Sát, đúng là quá mệt tim.
Chẳng qua may mà Ngọc La Sát đã mở miệng như thế, cũng nói rõ tạm thời y sẽ không xuống tay với mình. Xem ra đứa con trai Tây Môn Xuy Tuyết này cũng có phân lượng không nhẹ trong lòng đối phương.
Nhưng mà… Muốn sống? Lời này nếu là trước đây, Ngọc La Sát tất nhiên chỉ xem là chuyện cười, có điều hiện tại trong tay Bạch Lưu có giữ lá bài tẩy khiến y kiêng kỵ thì khác.
Cẩn thận quan sát Bạch Lưu trước mặt một lần nữa, Ngọc La Sát cười thâm ý, mang theo mặt nạ xoay người rời đi.
Hiện lại đúng là không phải lúc, chuyện Ma giáo còn chưa xử lý xong, y vẫn chưa quen biết với con trai, tạm thời để Bạch Lưu sống yên ổn một thời gian cũng được, chờ y hoàn thành những việc lặt vặt kia, lại từ từ tính sổ với đối phương.
Không có người nào có thể đối đầu với y mà không cần trả giá bất cứ thứ gì.
Chờ sau khi xác định Ngọc La Sát đã thật sự rời đi, Bạch Lưu mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi qua, lập tức cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo.
“Ai dà…” Thở dài một hơi, Bạch Lưu cũng xoay người trở về phòng.
Hắn cảm thấy lần giao chiến vừa rồi khiến hắn giảm thọ mười năm, mà chỉ đổi lấy an bình ngắn ngủi. Ngọc La Sát không phải loại quân tử khoan dung rộng lượng, nếu thật sự muốn sống tiếp, hắn còn cần phải cố gắng nhiều.
Ài, ôm chặt đùi Kiếm thần, còn phải cố gắng tăng cao thực lực, quan trọng nhất vẫn là bên chỗ Lục Tiểu Phụng kia!
Hi vọng sức mạnh quy tắc mà hệ thống nói thật sự tồn tại, Lục Tiểu Phụng có thể quậy rối tung Ma giáo, đến lúc đó hắn không tin Ngọc La Sát còn có thời gian rảnh rỗi mà tìm hắn tính sổ ~
Sau này Ngọc La Sát có thời gian rảnh rỗi quan tâm bạch Lưu không thì không biết nhưng hiện tại tuyệt đối có.
Động tĩnh bên Ma giáo y có thể khống chế từ xa, trước khi tất cả cá đều sa lưới, thời gian rảnh rỗi của y sẽ có rất nhiều, cho nên, Bạch Lưu bất hạnh trở thành món đồ tiêu khiển giết thời gian của y.
Kết quả là, buổi tối ngày thứ hai, Ngọc La Sát xuất hiện trước mặt Bạch Lưu lần nữa.
Bởi vì chuyện khuya ngày hôm trước, tối hôm qua Bạch Lưu bị mất ngủ một đêm, ban ngày còn ‘được’ quản gia cười híp mắt nhắc nhở ‘trang chủ dặn dò ngài phải chăm chỉ mỗi ngày’, sau đó phờ phạt phấn đấu một ngày.
Rốt cuộc trụ được tới buổi tối, Bạch Lưu đến cơm cũng không ăn mà trực tiếp trở về phòng chuẩn bị tắm xong rồi ngủ, sau đó…
“Ta cũng không biết đường đường giáo chủ Ma giáo còn có sở thích nhìn trộm người khác tắm rửa!”
Đáy lòng lướt qua n hàng chữ fck your mother, Bạch Lưu kéo khăn tắm phủ lên người, ngồi trong thùng tắm, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cái người chui cửa sổ tiến vào nào đó.
Ngọc La Sát nhíu mày, đi thẳng tới bên bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà uống, ánh mắt rất hứng thú đánh giá Bạch Lưu.
Y nhớ trước kia, khi Bạch Lưu còn bé cũng từng tắm chung với y.
Có điều khi đó Bạch Lưu vẫn còn là một nhóc mập trắng trẻo non nớt, tắm cũng không yên ổn, quậy ầm ĩ đến mức y xém nhịn không được mà quạt một tát đập chết đối phương.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Lưu ngồi trong thùng tắm lộ ra đường nét nửa người trên, Ngọc La Sát đột nhiên có một loại cảm giác ‘Ngô gia có con trai vừa trưởng thành’, uhm, phối hợp với dáng vẻ xù lông kia càng thú vị.
“Nhìn đủ chưa!” Bạch Lưu có chút tức nổ phổi mở miệng.
Dù là ai, lúc tắm rửa mà bị một đại nam nhân nhìn chằm chằm đánh giá, thì cảm giác cũng chẳng tốt đẹp gì, huống chi Bạch Lưu còn phải thời thời khắc khắc lo lắng Ngọc La Sát bỗng nhiên ra tay, tất nhiên cảm xúc càng bết bát.
Ngọc La Sát tư thế tao nhã đặt chén trà xuống, híp đôi mắt hẹp dài: “Thiên Bảo đang thẹn thùng sao?”
hết chương