Tại bệnh viện X của trung tâm thành phố... hỗn loạn.
Cả phạm vi lớn nhỏ quanh đây ai mà không biết: Người vợ bảo bối của Lãnh tổng hôm nay lâm bồn!!!
Cả bệnh viện lớn như thế, hôm nay cũng chỉ nhận một ca phẫu thuật mà thôi.
Mặc kệ là chuyên ngành liên quan hay không liên quan, chỉ cần là bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, đều phải túc trực bên cạnh nữ chủ nhân của Lãnh gia.
Ngoài phòng mổ
Vợ chồng Lãnh lão phu nhân ngồi trên hàng ghế đợi, bất lực nhìn thằng con đang đi qua đi lại trước mắt mình, thi thoảng thì ngồi xuống vò đầu bứt tai, mồ hôi nhễ nhại. Rốt cuộc không nhịn được nữa, bà mở miệng làu nhàu:
- Cái thằng này, mày bớt bớt lại đi con! Uyển Băng còn đang vật lộn trong đấy, con phải trấn tĩnh chứ! Không biết còn tưởng con đang rặn đẻ ấy chớ.
- Mẹ, sinh con vất vả đến vậy sao? Biết vậy con không ép Băng sinh nữa!
Đúng lúc này, không biết là thần giao cách cảm hay phòng cách âm của bệnh viện quá kém, tiếng hét của Uyển Băng vang lên:
- A!!! Không sinh nữa! Lão nương không sinh nữa! Lãnh Phong chết dẫm, chết bằm!!! Nhét vào, kệ thằng nhóc thối ấy!!! Không sinh là không sinh nữa!!! A!
Mắt thấy đầu của thằng nhỏ trong bụng lộ ra, Uyển Băng kích động, gào thét không cho ra, ép các bác sĩ nhét lại vào... ( -_-)
- Chị ơi, tha cho em đi! Để cháu nó ra đi a!!!
Lãnh An cầm tay chị dâu khóc dở méo dở...
Ở một nơi không người, không tiếng động, đứa nhỏ nào đó nhìn màn hình trong phòng phẫu thuật mà cảm thán: Mẫu thân đại nhân thật mạnh mẽ!
- Hai đại gia à, có thể trả phòng an ninh cho chúng ta được chưa?
Bảo an bệnh viện khúm núm đằng sau hai nhóc, nhẹ giọng hỏi.
tiểu đại nhân nào đó, đồng thời quay lưng lại, híp mắt... Nuốt một ngụm khí lạnh, bảo an khóc ròng, thôi, vẫn là thôi đi!!!
- Sinh rồi, sinh rồi!
Lãnh An kích động vọt ra ngoài, đối diện với những thế lực quyền thế quanh vùng, vui sướng hô to.
Mọi người vui vẻ chúc mừng.
Anh Phong nhà ta thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, vội vã chạy vào phòng hồi sức.
- Oa, dễ thương quá đi mất a~
- Bảo bối nhỏ đang cười kìa!
- Cười với tôi ai cười với ông! Tưởng bở!
- Lãnh An, buông thằng bé ra, thích thì con mau sinh lấy một đứa mà bồng!
Ở một góc tối căn phòng, hai kẻ xúm vào nhau thì thầm:
- Anh xem, đó là trai mà xinh đẹp như con gái ấy! Thật giống em!
- Bậy bạ, đó là con trai đó!
- Mặc kệ! Thằng nhóc này em định rồi. Nhất định sẽ dạy nó học múa ba lê và chơi đàn cùng em!
- Không, nó phải chơi đá bóng và học bài cùng anh!
Thế là một trận giằng co cứ diễn ra trong Lãnh gia. Dưới lầu, trên lầu và...
Uyển Băng nửa nằm nửa ngồi trên giường, hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp. Lãnh Phong bộ dáng thê nô ngồi bên giường, hai tay lột vỏ nho, miệng hề hề:
- Phu nhân! Đẻ cũng đã đẻ rồi! Đau cũng đã đau rồi!...Anh được về phòng ngủ cùng em chưa???
Nhìn bộ dáng lười nhác không thèm đếm xỉa của người trên giường, Lãnh Phong luống cuống:
- Em xem! Em đau vậy rồi mà thằng nhóc thối kia còn cười được, để anh dạy dỗ nó...Em xem, anh về phòng được chưa?
Chỉ tội nghiệp Lãnh Thiên nhỏ bé của ta, cha không thương nương không đau nha!