Tây Du Nhất Mộng

quyển 5 chương 12: truyền thuyết rút lưỡi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch & Biên: †Ares†

Cơm nước no nê, nói mấy câu chuyện phiếm, tiếp đến đương nhiên là lại tiến vào Tây Du Nhất Mộng. Yêu Yêu nói qua không ít tin tức về thành Ngạo Lai, đặc biệt nhắc tới hoạt động Trung Thu, nói người chơi trong thành đã tổ chức rất nhiều lần hành động lớn, nhưng đều bị phân thân của Trấn Nguyên Tử đập tan, đến lần nào chết sạch lần ấy.

Từ chuyện này, Đại Nhiệt bỗng nhiên lại nghĩ tới không biết Thiên Hạ Hội có thành công hay không. Nếu bọn hắn trăm cay nghìn đắng rốt cuộc xử lý xong phân thân của Trấn Nguyên Tử, rồi cực kỳ hưng phấn chạy tới dưới gốc Nhân Sâm, sau đó lại thấy trên cây chỉ còn hơn mười trái thì không biết có cảm tưởng thế nào nhỉ? Biểu cảm nhất định sẽ rất đặc sắc đây, hố hố!

Thu dọn bát đĩa xong, Yêu Yêu trở về phòng để tắm gội, nói sau đó sẽ chơi game nên không qua nữa! Ý này quả hợp lòng Đại Nhiệt, hắn cũng vội vàng hoàn thành mấy việc vệ sinh cá nhân rồi tiến vào trò chơi.

Lại lần nữa bấm nút chọn ngẫu nhiên, hắn đã thấy mình xuất hiện trong bản đồ "Bạt Thiệt Địa Ngục" (Địa Ngục Rút Lưỡi).

Truyền thuyết kể rằng: phàm là khi còn sống, kẻ nào châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn ngụy biện, dối trên lừa dưới… thì sau khi chết sẽ phải tiến vào Bạt Thiệt Địa Ngục, bị quỷ tốt tách miệng ra rồi lấy kìm sắt kẹp vào đầu lưỡi, cứ thế rút ra, không phải làm một lần xong ngay mà là chậm rãi kéo từng chút một…

Truyền thuyết có chút khủng bố, nhưng bản đồ trước mắt Đại Nhiệt đương nhiên là không có chuyện ghê rợn như vậy, mà chỉ là một thảo nguyên thật lớn với sương mù lơ lửng cùng cỏ lau che nửa thân người. Khung cảnh như vậy kết hợp với bầu trời đầy những tầng mây nặng nước nhìn qua rất u ám. Nhưng bất kể là thế nào, nơi này cũng không giống cảnh tượng Địa Ngục, có lẽ là thiết kế viên của trò chơi muốn thay đổi phong cách một chút.

Đại Nhiệt đứng trong đám cỏ, ngước mắt nhìn chung quanh, có chút mờ mịt không biết nên làm cái gì.

'Cạp cạp cạp….!'

Một loạt tiếng động kỳ quái vang lên, chỉ thấy ba con giòi biến dị lớn cỡ con rùa biển từ bụi cỏ bò ra. Toàn thân chúng nó xám đen, lớp da giống như một bộ áo giáp cứng rắn, trên đầu lại có hai cái sừng lớn vừa dài vừa nhọn, thật giống như hai lưỡi liềm sắc lẹm.

Tử Hồn Thi Trùng! Quái vật Quỷ tộc, thuộc về cấp Đầu Mục. Theo truyền thuyết, linh hồn của bọn nó đã được rèn luyện bằng sổ sinh tử, bởi vậy có được quỷ lực tương đối cao. Chúng nó sinh hoạt tại những nơi âm u ẩm ướt, đã tự suy thoái thị giác, nhưng khứu giác lại cực kỳ linh mẫn, hơn nữa mẫn cảm nhất là với mùi của người sống.

Ba con giòi tách ra, chia làm hình tam giác chạy tới.

Đại Nhiệt cầm viên gạch, bước về trái hai bước muốn công kích con bên trái trước. Tổ hợp ba con giòi biến dị này có uy lực không thể khinh thường, phương pháp tốt nhất chính là tiêu diệt từng bộ phận.

Thế nhưng ba con quái vật nhìn qua có chút ù ì này lại nhanh nhẹn vô cùng, hơn nữa còn có thể bật lên như tôm, lấy toàn thân làm vũ khí đánh tới. Nếu bị hai lưỡi liềm trên đầu chúng nó đánh trúng, sợ là Độn Giáp cũng chưa chắc trụ được.

Đại Nhiệt không muốn đánh giáp lá cà với chúng nó, bèn trượt xuống sát đất tránh cú bật rồi lấy gạch định tấn công vào chỗ yếu hại bên dưới của nó, nhưng đúng lúc này một con giòi khác cũng đồng thời bật tới lao thẳng vào vị trí ‘cúc hoa’ của Đại Nhiệt.

Cái xxoo nhà chúng nó! Lại có thể hiểu được hợp trận, xem ra phải đánh nhanh thắng nhanh.

Đại Nhiệt không có cách nào né được, chỉ có thể cứng rắn vận độn giáp chống đỡ, sau đó tốn tới viên Tiểu Hoàn Đan mới giải quyêt được con Tử Hồn Thi Trùng, thu hoạch điểm ngộ tính.

Thảo nguyên lại khôi phục yên tĩnh, thi thoảng có chút gió lạnh thổi tới khiến cây cỏ ngả nghiêng, làm không gian có vẻ nguy cơ trùng trùng.

Nơi càng yên tĩnh thế này thì càng dễ phát sinh nguy hiểm. Đại Nhiệt cố trấn tĩnh tiến lên, thế nhưng vào sâu mãi mà vẫn chưa đụng phải bất kỳ quái vật nào. Chuyện này có chút kỳ lạ!

- Aaaaaaaaa…..

Chợt đột nhiên một tiếng thét thê lương thảm thiết từ phía trước truyền đến, làm bất cứ ai nghe được cũng phải sợ hãi đến nổi ca da gà.

Rốt cuộc có động tĩnh…

Đại Nhiệt thật cẩn thận men theo tiếng kêu mà đi, qua một đoạn không xa lắm, trước mắt trở nên trống trải, cảnh sắc hoàn toàn khác biệt — đồng cỏ rập rạp ban nãy không biết biến đi đâu mất, cả một khoảng đất rộng trước mặt lại không có nổi một gốc thực vật. Dường như thảo nguyên chỉ tới đằng sau lưng Đại Nhiệt là đã bị chặt đứt hoàn toàn!

Đối mặt với cảnh tượng quỷ dị này, Đại Nhiệt đang muốn cất bước lên xem xét…

"Xì! Xì xi! Xì xì xìiiii…!"

Từ bên trái phát ra một tràng tiếng thổi gió, có vẻ như là âm thanh của rắn độc!

Đại Nhiệt bỗng nhiên xoay người, viên gạch cũng đi theo đập qua.

- Ấy ấy, đừng đập, là người, là người!

Một người chơi có tên "Người Tuyết Ngày Hè" vội kêu toáng lên, chật vật từ đám cỏ bước ra. Tại Minh giới có thể PK, vừa rồi may mà hắn né nhanh, nếu không đã trở thành người chơi đầu tiên bị Đại Nhiệt khai đao trog trò chơi.

Sư con hàng này, yên lành nấp trong cỏ làm gì không biết? Xem ra tiếng “xì xì” ghê tởm vừa rồi có khi là tiếng đại tiểu tiện của hắn. Giờ nhìn kỹ mới thấy người này đội trên đầu một cái mũ rơm tự chế, trên mũ còn cắm vài nhánh cỏ đang lung lay theo nhịp cử động, rất là buồn cười.

Đại Nhiệt tức giận lớn tiếng nói:

- Ca còn tưởng là rắn chứ! Tự dưng xì xì làm cái gì thế hả?

- Suỵt…

Người Tuyết Ngày Hè vội vàng lại xì với suỵt:

- Đừng lớn tiếng như vậy, có rắn thật đấy!

- Aaaaaaaaaaa…..

Lại một tiếng kêu thảm thiết từ đằng xa, ngay sau đó là một đoạn kêu cứu có nội dung rất rõ ràng:

- Rắnnnnnn! Cứu mạnggggggg! Rắnnnn... aaaaaa…..!

Tiếng kêu tắt ngúm, sau đó chợt một cơn gió thổi tới, mang theo một mùi máu tanh tưởi khiến người khác buồn nôn.

Đại Nhiệt hoảng sợ, bầu không khí theo đó khẩn trương hẳn lên, hắn không khỏi nhỏ giọng lại, hỏi:

- Cái quái gì thế?

Người Tuyết Ngày Hè hướng hắn ra hiệu, ý bảo làm như mình, nằm sấp trong bụi cỏ. Đại Nhiệt nghĩ nghĩ, đồng ý, úp sấp bên cạnh hắn, thuận tay giật một đám cỏ đắp lên người để ngụy trang.

Hai gã đàn ông cứ thế nằm sát cạnh nhau, có màn trời chiếu cỏ mà thỏ thẻ!

Người Tuyết Ngày Hè nhỏ giọng nói:

- Người anh em, ông không nghe nói về truyền thuyết rút lưỡi sao?

- Từ nhỏ đến giờ tôi chỉ toàn nhổ răng chứ có biết cái gì là nhổ lưỡi rút lưỡi đâu.

Người Tuyết Ngày Hè hắng giọng một cái, có chút đắc ý khoe khoang nói:

- May mà ca đây tính trước, vừa rồi dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh tìm được hư thật, không vội vàng đi tới, nếu không cũng biến thành dã quỷ giống bọn họ rồi.

Đại Nhiệt không kiên nhẫn:

- Truyền thuyết rút lưỡi là cái gì, mau nói đi! Tôi không có thời gian đâu.

Người Tuyết Ngày Hè hừ một tiếng, nghĩ thầm Trư Bát Giới này thật bất lịch sự, hỏi thăm người ta mà còn lớn giọng như vậy! Hắn cũng đành bỏ qua lòng vòng, nói:

- Bạt Thiệt Địa Ngục là bản đồ đặc biệt nhất trong Địa ngục, nằm ở tầng mười tám, Boss nơi này là một con rắn tinh ngàn năm thuộc về đại quái Yêu tộc!

Đại Nhiệt ngạc nhiên:

- Trong Địa ngục lại có quái vật Yêu tộc? Còn là một Boss?

- Hê hê, cũng không phải là, cái này cần nói tới một truyền thuyết từ thời thượng cổ. Khi đó Tam giới chưa phân, Địa Tạng Vương Bồ Tát còn tu hành ở nhân gian, ngài vừa đắc đạo thì nuôi dưỡng một con yêu xà, dạy cho nó về đạo, lại giúp nó cô đọng tinh huyết. Trải qua ngàn năm, yêu xà kia đã có được yêu lực. Sau này Tam giới phân rõ, Địa Tạng Vương Bồ Tát dẫn yêu xà tới Minh giới, cũng mệnh lệnh cho nó thủ hộ Bạt Thiệt Địa Ngục!

Thì ra là thế!

Đại Nhiệt bắt đầu tự hỏi làm như thế nào đối phó Boss kỳ lạ này!

Người Tuyết Ngày Hè tiếp tục nói:

- Chọn Tôn Ngộ Không đúng là chuẩn thật. Vừa rồi tôi còn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh chứng kiến xà yêu này là hệ Thổ, hê hê, rất thích hợp cho Trư Bát Giới các ông đấy! Nhưng giờ có một mình ông sợ chưa đủ cân lượng. Không bằng chúng ta liên thủ, khả năng sẽ có kế hay. Có điều phải nói trước, khi có cơ hội, tôi muốn diễn vai nam chính!

Nói đến "nam chính", hai mắt hắn tỏa ánh sáng, một tay đưa lên sờ lên cằm, dáng vẻ đắc ý.

Con hàng hâm dở này… Thôi kệ xác hắn tự sướng. Ừm, hệ Thổ sao, xem ra hệ thống vẫn cho nam chính ca đây một chút mặt mũi, hắc hắc…

Đại Nhiệt sờ lên cằm, có vẻ bệnh đắc ý dễ lây, sau đó không thèm quan tâm nhiều, nói:

- Được, để cho ông làm nam chính đấy!

Được Đại Nhiệt đồng ý, Người Tuyết Ngày Hè thật cao hứng, có điều vừa liếc qua bộ dạng của Đại Nhiệt, hắn không khỏi trợn trừng mắt — tại sao thần thái của Trư Bát Giới này lại giống mình thế chứ?

Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ có một bóng người lảo đảo lao ra, có vẻ như đã chịu qua một trận công kích kịch liệt, cả người rách rưới, vẻ mặt kinh hoàng.

Người Tuyết Ngày Hè còn chưa kịp phát ra tiếng chào hỏi độc môn "xì xì" của mình thì người sống sót tên "Nửa Đêm Nghe Tiếng Sáo" kia đã hoảng hốt chạy bừa vọt tới, còn dẫm cả lên người hắn.

Huỵch! Bị người xem là thảm chùi chân, Người Tuyết Ngày Hè hổn hển nhảy bật dậy rồi chửi ầm lên:

- Mù à, không thấy đại ca đang mai phục sao? Ê, đừng có chạy, trả tiền thuốc men…

Hắn đang chửi hăng, bỗng nhiên cảm giác không đúng lắm, chậm rãi quay đầu lại, giọng nói có chút run run:

- Nó tới rồi…

-----oooo-----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio