Sau khi hòa thượng dứt lời, hắn đã ôn hòa nhã nhặn trở lại,
Nhưng người nghe thì không mấy ôn hòa nhã nhặn.
Sau khi nói: "Cùng nhau tu hành đi ", hai người đều im lặng rất lâu.
Tử An nhìn lướt qua giao diện, cảnh báo về trạng thái tinh thần của hắn đã ở mức cao nhất, hắn lại tắt cảnh báo. Nhưng hồ sơ bị "dữ liệu xâm nhập" đã đạt tới %, đây là mức cực kỳ bất ổn, để duy trì tính hợp lý, nhất quán thì hắn không thể tiếp tục duy trì trạng thái tiêu cực thế này nữa
Mới nãy lúc còn ở trên sông, việc chọn đọc mảnh vỡ ký ức kia thậm chí còn không phải do hắn tự quyết định. Tử An biết rất rõ nếu cứ tiếp tục thế này, khi "Trang Diễn" thức tỉnh, ý thức của hắn... không chừng sẽ biến mất.
Hòa thượng nhìn dáng vẻ Trì Võng, vẫn cứ lạnh nhạt cao quý như thế, khiến hắn rơi vào hoảng hốt.
Có lẽ việc bị phật pháp ảnh hưởng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, khiến cho tâm tính của hắn cực kỳ bình thản, không chấp nhất với sinh tử, tồn tại hay không tồn tại đều vô nghĩa, hắn tu hành hơn một năm nay cũng không phải là vô ích... Từ từ đã, hắn bắt đầu tu hành từ bao giờ?
Tử An hơi nhíu mày.
Hắn cố nhớ về nhân duyên nghiệp quả khi mới bắt đầu... Thế mà cố mãi không ra?
Hòa thượng câm như hến, cả hành trình Trì Võng cứ lạnh nhạt nhìn hắn.
Sa Thạch từng nói, cái tên chậu tinh này rất thích y. Đuổi theo y cả một tháng trời, từ núi Thiên Sơn chạy tới phía tây, nghị lực và kiên nhẫn như vậy, là muốn cái gì?
Câu trước còn khen y mỹ mạo, câu sau thì cả nhà Trì Võng cũng không ngờ được hắn lại quay xe như thế.
Dung mạo, tư thái, thanh âm của hắn đều giống hệt Trang Diễn, rõ ràng phong thái ôn hòa nhã nhặn như vậy, thế mà lại thở được ra mấy câu gợi đòn như thế.
Trì Võng sờ sờ miệng chén, y hối hận rồi.
Vừa rồi phí công cứu hắn đúng là quá sai lầm rồi, đúng ra phải dìm đầu cho chết đuối luôn mới đúng.
Thần sắc Trì Võng từ từ trở nên quái dị: "Bình minh buổi sớm, tà dương buổi chiều. Mặt trời cũng xinh đẹp như thế, sao ngươi không bắn hạ nó đi? Thức tỉnh đám người mỗi ngày chỉ biết nhìn nó chằm chằm?"
"Cũng như vậy, nếu xét về nhân quả thì ta chả có lỗi gì hết. Thế mà ngươi dám đổ hết mọi lỗi lầm cho ta, còn muốn độ ta?"
Tử An như có lời muốn nói, nhưng Trì Võng còn chưa phát tit xong.
"Cái loại lừa ngốc nhà các ngươi, lấy xương trắng để chống lại mỹ mạo, cái gì mà da thịt cốt tủng. Cứ nhìn thấy mỹ nhân là một hai đòi lột da lóc xương người ta, chỉ để lại một bộ xương trắng trước mặt, hòng chống lại mê hoặc."
Trì Võng nhẹ nhàng nhích tới, dựa trên bàn nhỏ, lại gần hòa thượng.
Ngoài hàn khí ẩm ướt của nước sông ra, người trước mặt còn như có như không tỏa ra mùi thảo dược đăng đắng, đột nhiên lại gần như thế, khiến cho trong mắt Tử An chỉ còn thấy được đôi mắt thâm thúy của Trì Võng, tựa như có thể chiếu thẳng vào linh hồn của hắn, giống như thủy yêu dưới đáy sông mê hoặc lòng người.
Hai đôi mắt quá gần nhau, khiến cho hắn không thể che giấu được tâm tình của mình.
Khi Trì Võng nói chuyện, hơi thở ấm áp ngọt ngào phả thẳng vào mặt hòa thượng: "Chậu tinh, ngươi nói cho ta biết, bây giờ mắt của ngươi đang nhìn thấy cái gì? Tại sao ta lại không giống như những người khác? Tại sao ngươi lại nói rằng ta xinh đẹp như vậy?"
Những câu hỏi tấn công liên tiếp, nếu trong lòng không ôm ý xấu, thì cũng dễ dàng trả lời được.
Nhưng lòng Tử An có quỷ, trong nhất thời hắn không thể trả lời được bất cứ câu nào.
"Không nên nhìn người theo kiểu xấu đẹp, mập ốm, cao thấp, nếu ngươi đã công nhận là ta xinh đẹp..." Sắc mặt Trì Võng lạnh nhạt, lại mở miệng nói: "Thì phải ngẫm lại xem ngươi đang làm cái quái gì. Chính mình còn không tuân thủ giới luật, lại còn muốn độ ta xuất gia sao?"
Con ngươi Tử An co lại, thân thể lui về sau một chút, giống như đã bình tĩnh trở lại. Trong nhất thời hắn chưa tìm được đáp án, rơi xuống thế hạ phong.
Đúng lúc này Sa Thạch lại hưng phấn nói: "Í, Tiểu Trì, ngươi có biết không? Rất lâu trước đây từng có một bộ tiểu thuyết võ hiệp, nam chính trong đó vì muốn theo đuổi một vị ni cô, đã xuất gia làm hòa thượng, nói làm như vậy là có thể ở cùng một chỗ với người ta —— hắn muốn độ ngươi xuất gia, nhất định là vì sau khi ngươi trở thành hòa thượng, tư tình liền biến thành danh chính ngôn thuận."
Khí thế lấn át của Trì Võng đã bị đồng đội heo Sa Thạch đánh cho tan tát, mặt y vặn vẹo một chút, ép Sa Thạch câm miệng, rồi khôi phục vẻ bình thường chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng nhờ một xíu thời gian đó, hòa thượng đã có đối sách, Tử An từ từ nói: "Lời của Trì thí chủ quá vô lý."
Trì Võng hít một hơi thật sâu, quay về chỗ ngồi, híp mắt lại, cố gắng giành lại quyền chủ động: "Mưa dầm mấy ngày liên tiếp, hôm nay mới có nắng, đầu xuân Khoan Giang lấp lánh rực rỡ, sóng lớn từng cơn, không khí thoáng đãng, thực là phong cảnh hiếm có. Hòa thượng, ngươi có muốn ra ngoài ngắm cảnh một chút không?"
Khi cúi đầu nhìn gương mặt của Trì Võng, hắn đột nhiên cảm thấy bây giờ Tiểu Trì muốn đạp hắn xuống sông thêm lần nữa.
Không biết tại sao nhưng linh cảm này lại hết sức mãnh liệt.
Tử An dừng một chút mới hỏi: "Trì thí chủ, ngươi định đẩy ta xuống sông đấy à?"
"Hên xui." Ngữ khí Trì Võng nhẹ nhàng, y đứng lên nói: "Thỉnh."
Trì Võng ra lệnh một tiếng, lệnh cho thuyền mở hết tốc lực, chiếc thuyền họ đang ngồi trông thì giống như những chiếc thuyền bình thường khác, nhưng khi bắt đầu tăng tốc trên sông, thì có thể nhanh như chớp, cũng không biết là sử dụng trang bị hay có kỹ thuật đặc thù nào, khiến cho chiếc thuyền này nhanh hơn hẳn những thuyền xung quanh.
Khi thuyền mở hết tốc lực, những thuyền hoa khác đã bị bỏ lại đằng xa kia vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn cố bám theo thuyền của Trì Võng, cố gắng lại gần.
Cách xa bờ sông, Trì Võng và hắn đứng sóng vai trên thuyền, ngắm nhìn khung cảnh không một bóng người phía xa.
Trời xanh, gió mát và dòng sông mênh mông, thật khiến cho tâm tình sảng khoái đúng như lời của Trì Võng.
Gió sông thổi tới, mái tóc dài của Trì Võng lay động trong gió, y lấy một cái dây cột tóc, buộc lại mái tóc đang xõa tung trong gió. Xong xuôi rồi y mới chậm rãi nói: "Nói."
Đối mặt với Trì Võng, hòa thượng không muốn lừa gạt cho xong chuyện, nhưng ngươi xuất gia cũng không thể nói dối, gạt người được.
Tử An thởi dài: "Sở dĩ muốn độ ngươi cũng không phải vì lý do ngươi vừa nói. Nhắc đến nhân quả, người khác lĩnh ngộ có hạn, thế nhưng thông hiểu của Trì thí chủ với phật pháp đã tới độ..."
Trì Võng ngắm mặt sông, mắt nhìn thẳng hừ một tiếng, hiển nhiên là chả mấy vui vẻ gì với mấy lời khen ngợi thế
này. Tử An cười không ra tiếng, nói tiếp: "Nói pháp không nói tới hai chữ nhân quả. Nhân quả tự sinh tự diệt, ai cũng không thoát khỏi cái vòng này."
"Nguyên nhân của thân bất do kỷ, đều vì vậy mà chấm dứt... Bần tăng chỉ muốn Trì thí chủ được giải thoát khỏi trói buộc."
"Ừm." Thần sắc của Trì Võng không thay đổi: "Tuyệt trần duyên, đoạn nhân quả, liền muốn xuất gia đúng không?"
Hai tay Tử An chắp trước ngực nói: "Nếu như vậy có thể thoát khỏi nhân quả, thì việc khó mấy cũng có thể giải quyết được. Tất cả những nỗi khổ tâm vì thân bất do kỷ sẽ không còn nữa nhờ cắt đứt nhân quả."
Ẩn ý trong lời hắn quá sâu, Trì Võng không thể phát hiện ra ngay được, cứ tưởng hắn vẫn muốn độ mình xuất gia, trong lòng càng thêm tức giận với hắn, gật đầu nói: "Đã nói sẽ không đẩy ngươi xuống nước rồi, không cần phải lo."
Tử An nở nụ cười: "Được."
Trì Võng thấy hắn thả lỏng người, nhanh như thiểm điện, nhấc chân đạp hắn một cước, đá hòa thượng đang không phòng bị rơi xuống nước.
"Nói không đẩy ngươi, nhưng đâu nói sẽ không đạp ngươi nha." Thấy hòa thượng rơi xuống sông đã uống vào vài ngụm nước sông, Trì Võng từ từ nói nốt nửa câu còn lại: "Nhớ kỹ cảm giác bây giờ của ngươi, xem sau này còn dám nói độ ta xuất gia nữa không?"
Chân đạp nước, Tử An nổi trên mặt sông, hắn lau nước trên mặt, thấy Trì Võng đang ngồi trên thuyền nhìn hắn cười đến vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại.
Hắn nghĩ, hắn là Tử An, là một hòa thượng.
Trước khi là như thế, bây giờ vẫn là thế.
Da thịt cốt cùng, đều là vọng tưởng. Mà hiển nhiên người trước mặt chính là cửa ải cực khó đối với người chuyên tâm tu hành.
Dù Trì thí chủ có mặc loại y phục tầm thường nhất, ở giữa đám đông vẫn là một viên minh châu không ai có thể ngó lơ được.
Coi như là bị ảnh hưởng của "Trang Diễn", hắn cũng rất rõ ràng bản thân đã bị người ngoài giới làm động phàm tâm.
Tâm trí không kiên định mới bị hồng trần mê hoặc.
Trong lòng Tử An dậy sóng, giống như sóng trên sông lên xuống trập trùng bất định. Sự thật thì không bao giờ thay đổi, từ trước tới nay chỉ có lòng người là khó đoán nhất.
Trì Võng đã gọi người lái thuyền, chuẩn bị mặc kệ cho hòa thượng kia ngoi ngóp dưới sông, có vớt hắn lên nữa hay không thì còn phải xem tâm tình y đã.
Y lại không nhìn thấy ánh mắt tên chậu tinh kia nhìn mình.
Dáng vẻ kia, có lẽ chính là lúc Trang Diễn còn chưa chiếm đất xưng hầu, cúi đầu nhìn y thật kỹ, trong mắt toàn là thương tiếc và yêu chiều.
Còn có một lý do mà hòa thượng lại không nghĩ ra được.
Nguyên nhân khiến hắn không dám đào sâu hơn —— lòng hắn dậy sóng có phải chỉ là do bị "Trang Diễn" ảnh hưởng hay không?
Hoặc cũng có lẽ hai chuyện này về bản chất cũng giống nhau.
Từ khi hắn tỉnh lại, liên tục cảm thấy mình là một người khác. Nhưng trên đời này việc kỳ quái nào cũng đều có nguyên do của nó. Sở dĩ hắn có liên kết với người đã sống rất lâu trước đây chắc cũng có lý do của nó, nếu như thật sự có luân hồi, lẽ nào hắn thật sự là....
Suy nghĩ này cực kỳ nguy hiểm, Tử An rùng cả mình, vội vã đá suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Thuyền đã cách một đoạn xa, Trì Võng ngồi ở mũi thuyền, chân không chạm vào nước sông vung vẩy, không hề sợ lạnh.
Y nhìn phế tích cố hương dưới đáy nước đang lướt qua, nụ cười trên môi nhạt dần, y quay đầu nhìn cái chậu tinh đang ngâm dưới nước, hét to một tiếng: "Đừng có lười, nhanh bơi tới đây. Nếu còn đuối nước lần nữa, ta cũng không xuống cứu ngươi đâu."
Suy nghĩ trong đầu bị tiếng hét trong trẻo xua tan, Tử An bất đắc dĩ, đành phải hớn hở bơi đuổi theo.
Nhưng bơi một lúc, hắn phát hiện cho dù hắn có bơi nhanh thế nào, cứ mỗi lần gần tới sát thuyền, Trì Võng đang ngồi trên thuyền sẽ... cho thuyền tăng tốc.
Không muốn cho hắn lên thuyền, ý tứ quá rõ ràng, Trì Võng thản nhiên ngồi im xem kịch một lúc, lộ ra ý đồ của mình: "Có chuyện muốn hỏi ngươi."
Tử An đang trôi nổi trong nước, bấc đắc dĩ nhìn y.
"Ngươi nói cho ta biết, ... là cái gì?"
Quả nhiên Trì Võng đã khôi phục được một ít ý thức vào tối hôm đó ở tửu quán. Chỉ là không biết y nhớ được bao nhiêu?
Trong lòng lặng lẽ thở dài, Tử An cố hết sức nổi lên giữa sóng nước trập trùng, đồng thời trả lời: "Chỉ là một số thứ tự mà thôi, ta khác các nàng, người xuất gia không ngồi lê đôi mách, ta nhất định sẽ không... hại ngươi."
Đúng lúc ấy một cơn sóng ập tới, hắn sặc mấy ngụm nước, nhất thời ho kịch liệt.
Ở trên thuyền, sắc mặc Trì Võng càng cổ quái, lúc hòa thượng sặc nước phát ra hai tiếng "hại ngươi" Trì Võng nghe thành "yêu ngươi".
Trì Võng không dám tin nói: "Ngươi có yêu ta hay không thì liên quan gì tới ta?"
Hòa thượng đang trôi nổi giữa sông: "..."
Trì Võng vốn đang ngồi nhàn nhã trên thuyền, nghe thấy mấy lời này, không hiểu sao lại không muốn ở đây thêm nữa.
Y suy nghĩ một chút, dạy dỗ hắn: "Tốt xấu gì ngươi cũng là người tu hành, nếu đã chịu giới thì phải giữ giới cho tử tế, có chuyện gì thì đi mà kể lể với phật tổ của người, nói với ta làm cái gì? Sao lại không hiểu chuyện như thế?"
Trì Võng đứng dậy rời đi, thuyền rất nhanh đã ngừng lại, hòa thượng cuối cùng cũng lên được thuyền, không cần phải ngâm mình trong nước nữa.
Trì Võng không muốn nhìn thấy hắn nữa, dặn dò người trong môn phái lái thuyền về. Tới lúc thuyền cập bờ, Trì Võng bỗng nhiên phát hiện, tại sao y lại bị cái tên chậu tinh giảo hoạt kia đổi đề tài rồi?
Đêm hôm ấy ở tửu quán dưới chân núi Thiên Sơn, sau khi sắp xếp lại trí nhớ, y nhớ ra một số chuyện. Hôm nay vốn định thử hòa thượng kia một lần, thăm dò mấy thứ hắn đã nói, không ngờ lại bị gạt đi như vậy.
Nghĩ tới đây, Trì Võng lại nhớ tới đồng đội heo Sa Thạch của mình, đột nhiên mất hứng, "Sa Thạch, ngươi ra đây, chúng ta tâm sự một chút. Lúc nãy ngươi nói cái gì mà hòa thượng có thể yêu đương? Lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói được à?"
Sa Thạch chậm nửa nhịp mới đáp: "Ha? Ahaha, ta không hiểu mà, Tiểu Trì dạy ta đi."
Nhìn trên bờ toàn người là người, Trì Võng thấy đã không còn không khí và cơ hội để nói chuyện riêng với hòa thượng kia nữa. Nếu ngày hôm nay không moi ra được gì thì cứ tạm để đấy đã.
Nhưng y cũng không gấp, chỉ cần hoà thượng này còn chạy theo y, vậy thì sợ gì không có cơ hội khác nữa chứ.
Gần đó quả nhiên có người đã nhìn thấy Trì Võng trên sông, vây chặt y, cố gắng để được y đáp lại mấy câu. Nhưng Trì Võng mặc kệ cả đám đấy, lẩn như trạch, người bình thường không ngăn được y, chỉ một tẹo đã mất bóng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, hòa thượng đuổi theo y, y phục vẫn còn đang nhỏ nước tong tỏng, thân hình hắn cao gầy, bờ vai vừa rộng vừa dày, y phục dính sát vào người, vóc người cực kỳ thu hút.
Trì Võng thu hồi tầm mắt, bắt đầu giảng giải cho Sa Thạch: "Hòa thượng không thể đ ộng tình nảy sinh dc vọng, họ tin rằng người xuất gia phải chuyên tâm tu hành để tâm tính vững vàng, thoát khỏi bụi trần. Không diệt được dâm tính thì không thoát được bụi trần. Cho dù có thông tuệ đến mức nào, trước khi thiền định, nếu như không loại hết được dâm tính, tất nhập ma đạo. Những kẻ làm hòa thượng không thể động tâm sinh dc vọng, nếu không có dù có tuệ căn thì cũng vong mạng ở cửa này."
Trích chú Lăng Nghiêm.
Sa Thạch nói: "Thì ra là như vậy nha."
"Đun nước nóng, mang lên phòng cho ta." Trì Võng trở về khách đim nghỉ chân lúc trước, gọi tiểu nhị, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ một chút, đồng thời hờ hững hỏi: "Sa Thạch, ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
Sa Thạch khô khan nói: "Không.... Không a, ta đang nghĩ, tên hòa thượng này không được phép thích ngươi đúng không? Thế thì hắn còn chẳng bằng ta."
Trì Võng không nói thêm gì nữa, y cũng không nhìn hòa thượng đang đuổi theo, quay về phòng mình.
Dường như Sa Thạch đang giấu diếm gì đó, vội vàng nói: "Trì Võng, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta xuống nam cảnh gặp Phòng Lưu... Đúng rồi, ngươi có thể qua sông từ phía tây này không?"
"Có thể, sao thế?"
"Nếu qua sông thẳng từ đây, sẽ khá gần một chỗ, nên qua đó xem một chút thì hơn." Sa Thạch đang nghĩ xem nên nói thế nào: "Liên quan tới Vô Chính Môn, gần đây địa vị của ngươi và Phòng Lưu trong môn phái vấp phải nghi vấn, có liên quan đến người này."
"Biết rồi."
Sa Thạch nhăn nhó mãi, cuối cùng mới nói: "Nhưng trước khi đi, tốt nhất là ngươi chuẩn bị chút thuốc đi."
Trì Võng thấy Sa Thạch có ý che giấu: "Thuốc gì?""
"Chính là cái loại có thể giúp người ta.... bảo trì thanh tỉnh ấy, ngươi... Đừng có bắt ta nói thẳng ra thế mà."