Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

chương 86: không nhập hồng trần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến lúc Trì Võng thu thập xong hành lý để có thể qua sông thì đã là xế chiều.

Cũng không phải chỉ vì để dễ quản lý mà quan gia lại chỉ mở duy nhất một bến tàu ở Nguyên Cảng Thành để qua sông từ bắc xuống nam.

Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vì trên Khoan Giang rộng mênh mông này, qua sông từ phía tây thì rất nguy hiểm. Nếu chỉ du ngoạn loanh quanh bờ sông cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đi xa hơn thì tất sẽ gặp phải bất trắc.

Ngư dân hai bên bờ nam bắc có kinh nghiệm đều biết, khi qua sông sẽ đến một đoạn dòng nước thay đổi tốc độ chảy, không thể qua được.

Nhưng thuyền của Trì Võng đang đậu ở đây là loại được đặc chế, có thể đi được rất nhanh, người trên thuyền đang kiểm tra tốc độ chảy của dòng nước.

Lão bản ụ tàu của Vô Chính Môn đang dùng một cây côn gỗ thăm dò dòng nước, híp mắt cảm nhận một lúc mới nói: "Tốc độ dòng chảy hôm nay coi như an toàn, gió cũng thuận chiều, có thể qua sông."

Lão bản ụ tàu chủ động xung phong lên đường, muốn đích thân đưa Trì Võng qua sông. Lão hết sức cảm tạ phong thư của Trì Võng, để lão có bạc đóng thuyền, mấy ngày nay luôn vui vẻ đến không ngậm được mồm.

Lại thấy tướng mạo và khí chất của Trì Võng khác hẳn người thường, tuy rằng tính tình hơi lãnh đạm, không thích nói chuyện, nhưng Trì Võng không giống đám người Vô Chính Môn thường lui tới đây, đối với tiểu nhân vật không biết võ công, chỉ biết có tàu thuyền như lão cũng không xem thường, ngược lại còn hỏi han một chút về kỹ thuật đóng thuyền, khiến lão cảm thấy được cổ vũ gấp mấy lần.

Lão bản ụ tàu như đã tìm được người tri âm, Trì Võng hỏi gì đáp nấy, nói hoài không hết, cảm thán một câu: "Trì đại phu, ta cũng không biết chức vụ của ngài trong môn phái, nhưng ta biết ngài là người tốt, không chê ta chỉ là một thợ đóng thuyền thấp kém, còn sẵn lòng nói chuyện với ta."

"Đừng nói chuyện sang hèn, mỗi người để có thể tinh thông nghề nghiệp của mình đều phải bỏ ra mấy chục năm cực khổ." Trì Võng cười nhẹ, "Năm đó ta cũng không sao nghĩ nổi mình sẽ trở thành một du y nữa.... thế sự khó lường."

Y liếc nhìn hòa thượng ở bên kia boong tàu, từ khi Tử An nói rõ: "Ta cứ muốn theo sau ngươi ấy, phổ độ chúng sinh bị người trì hoãn" xong, dựa theo lời của Trì Võng, hắn đã không biết hai chữ xấu hổ viết như nào nữa rồi.

Không ai mời hắn cũng tự nhảy lên thuyền, Trì Võng cũng lười đuổi hắn xuống. Cứ để bên cạnh, cũng tiện xem hắn định giở trò gì.

"Ta không đồng ý với phần lớn mấy lời lảm nhảm của con lừa ngốc kia, nhưng trong đó cũng có một tẹo đạo lý, cho dù là làm du y hay làm thợ đóng tàu, đến cuối đời cũng đều giống nhau... hoặc là nói đều không còn lại gì. Mấy thứ như vậy cũng chẳng đáng phải để tâm."

Trì Võng tới một bên thuyền, thả tay xuống chạm vào nước sông, cảm nhận dòng nước xiết ở phía tây.

Càng tới giữa Khoan Giang, cảm giác càng rõ ràng hơn —— nước đang chảy theo hướng nam bắc, đến giữa dòng lại đột ngột chuyển hướng, chảy về phía tây. Con nước này chảy rất gấp, nếu là thuyền bình thường để qua sông, chỉ cần bị đẩy về phía tây, tất sẽ một đi không trở lại.

"Trì đại phu, ngài cứ yên tâm, thuyền khác không đi được, nhưng thuyền này do ụ tàu chúng ta đặc biệt đóng ra lại có thể. Đặc biệt là trong lúc thời tiết lặng gió, tạnh ráo như thế này, chắc chắn có thể bình an tới nơi." Lão bản ụ tàu giới thiệu với y: "Ngài đã duyệt đầy đủ bạc cho chúng ta, chỉ trong một, hai năm tới, thì không cần biết thời tiết hay con nước thế nào, từ chỗ nào cũng có thể qua sông."

Trì Võng đứng lên, ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Không chỉ qua sông theo hướng nam bắc, ta còn muốn ngươi phải làm được tốt hơn nữa."

Lão bản ụ tàu gãi đầu một cái, hàm hậu nói: "Trì công tử cứ phân phó."

Trì Võng nhìn Tử An đang đứng đằng xa, không thèm tránh hắn, giải thích: "Ta muốn một chiếc thuyền có thể đi được về phía tây."

Lão bản ụ tàu sửng sốt, không kịp phản ứng lại ý muốn của Trì Võng mới cả kinh nói: "Chuyện này... quá mạo hiểm, Trì công tử, ngài cân nhắc cho kỹ nha!"

"Từ sau khi Thủy hoàng đế của Bắc Mộc triều ban lệnh cấm qua sông tới phía tây, đến nay đã bảy tám trăm năm, cũng không phải không có những kẻ cứng đầu, cố tình dong thuyền về hướng tây xem ở đó thế nào... Nhưng xưa nay chưa nghe thấy có ai về được."

Lão bản ụ tàu sốt ruột giải thích: "Còn cả lệnh cấm qua sông vào mùa đông, không ai biết tại sao cứ đến mùa đông, nước lại chảy xiết về hướng tây! Trong ba mùa xuân, hạ, thu, ở Nguyên Cảng Thành bên kia, thì thuyền bình thường còn có thể qua được sông. Nhưng cứ đến mùa đông nước sông hai bên bờ đóng băng, nước đổi dòng chảy về phía tây, từ xưa tới nay không ai có thể qua sông vào lúc đó!"

Suốt bảy trăm năm nay không ai có thể giải thích nổi tại sao lại có sự khác biệt như vậy. Ngay cả Sa Thạch cũng ngoi lên nói một câu: "Trì Võng, không ngờ ngươi lại thích mạo hiểm như vậy nha, ngươi còn có tâm tư thăm dò bản đồ mới sao? Đừng đi thì hơn, ngươi nghe lão nói xem, rất dễ tèo nha."

Đối mặt với lão bản ụ tàu đang hết lòng hết dạ khuyên bảo, Trì Võng không hề bị lay động: "Đúng như ngươi nói, hơn bảy trăm năm nay không ai có thể giải thích được hiện tượng kỳ quái này. Hết năm này tới năm khác, sự tình quỷ dị cứ diễn đi diễn lại trước mắt mọi người, nhìn mãi thành quen, nhưng ngươi thử suy nghĩ một chút mà xem, liệu còn có giả thiết đáng sợ hơn thì sao?"

"Trong lúc vô tình, trải qua thời gian dài đằng đẵng mài dũa, đến lúc giật mình nhận ra thì đã quen với suy nghĩ—— không thể đi về phía tây được. Nhưng thực tế, chẳng lẽ bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có ai đi về phía tây sao?"

Thấy lão bản ụ tàu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, Trì Võng không giải thích nhiều, chỉ vỗ vai lão: "Người khác xem thường ngươi, ngươi liền cảm thấy bản thân chỉ là thợ đóng tàu thấp kém đê tiện, nhưng có phải do ngươi tự nghĩ như thế không? Ba đời tổ tiên nhà ngươi, đời đời đều đóng thuyền, tuy quen biết ngươi chưa lâu, nhưng ta có thể nhìn ra được ngươi thật lòng yêu thích việc nghiên cứu, đóng thuyền, vốn là người thừa kế tuyệt nghệ ba đời trong nhà, bản thân lại biết cân nhắc suy xét, thể hiện rõ công phu trong từng chi tiết nhỏ, ta có thể nhìn ra từng thiết kế lớn nhỏ trên thuyền đều đã được ngươi suy nghĩ đắn đo rất lâu. Ta tin tưởng trên dưới Trọng triều, nếu xét về kỹ thuật đóng thuyền, không ai qua được ngươi, nếu như rõ ràng ngươi có thể tiến xa hơn trên con đường này, vậy ngươi có chịu làm ếch ngồi đáy giếng, dừng bước ở đây không?"

Nghe mấy câu của Trì Võng, lão bản ụ tàu đã lệ nóng quanh tròng, Trì Võng lại nói tiếp: "Không ai có thể trở về từ phía tây, không phải là vì chưa có con thuyền nào thích hợp sao? Không chừng, ngươi chính là người có thể đóng được con thuyền có thể đi về phía tây, lưu danh sử sách, ngươi chưa thử một lần mà đã nghĩ thuyền của mình không thể đi về phía tây được sao?"

Lão bản ụ tàu hàm hậu nức nở nói: "Trì đại phu, ngài cứ chờ ta! Nhất định ta có thể đóng được thuyền cho ngài! Một chiếc chưa được lại đóng thêm một chiếc nữa, ta tuyệt đối không phụ những lời ngài đã nói với ta hôm nay."

Thấy lửa vừa đủ rồi, Trì Võng gật đầu, không nói gì thêm.

Y quay đầu tìm hòa thượng, lại phát hiện hắn đã tránh vào trong khoang thuyền, có lẽ không muốn nghe trộm hai người nói chuyện, cũng thể hiện tư thái chính nhân quân tử. Với tu vi của Tử An, dù hắn không cố ý cũng vẫn có thể nghe được hết.

"Tiểu Trì.... tại sao ngươi lại đặc biệt dặn lão đóng một con thuyền như vậy?" Thanh âm Sa Thạch từ xa vọng lại, "Ngươi muốn qua sông, đi về hướng tây, có đúng không?"

Lão bản ụ tàu hét lớn một tiếng rồi giương buồm, thuyền này đúng là khác hẳn với những chiếc khác, tăng tốc cực nhanh, đứng trên boong thuyền có thể cảm nhận được gió sông táp vào mặt do thuyền lướt đi quá nhanh, nếu là người gầy yếu rất có thể sẽ bị thổi bay xuống sông.

Tàu lướt nhanh về phía trước, Trì Võng đứng trước gió nói chuyện với Sa Thạch: "Ta thấy ý của ta đã rất rõ rồi."

Sa Thạch thở dài một cái: "Rất nhiều năm rồi, những người dám đi về phía tây đều không có ai sống sót trở về mà? Aizzzzz, nguy hiểm lắm ý, nhưng ta lại không khuyên nổi ngươi."

Thanh âm Trì Võng vững vàng, thấy sóng lớn cũng không sờn: "Trước đây từng nói với ngươi, Mộc Bắc Hy đã dành cả đời để đi tìm Vô Chính Cốc, nếu ta đoán không nhầm, hướng tây là con đường duy nhất tới được đó."

Trong nháy mắt, Sa Thạch câm như hến.

Dường như phát hiện mình mất tự nhiên, một lát sau nó mới run run nói: "Nhưng cũng quá mạo hiểm rồi, tuy rằng ngươi không chết được, nhưng cũng không nên chơi lớn như vậy nha, không thể lấy tính mạng ra đùa giỡn thế được."

Mặt sông mênh mông không thấy bờ, Trì Võng không muốn phải lèo nhèo với Sa Thạch, bèn nói: "Chuyện này không tới lượt ngươi ý kiến. Nói ta nghe ngươi định đi đâu."

Đây là muốn nói chuyện nghiêm túc rồi, Sa Thạch bất đắc dĩ nói: "Chính là cháu rể của Chu trưởng lão, Trương lão bản của tú phường Đỉnh Thịnh ở bắc cảnh, ngươi còn nhớ Chu trưởng lão không? Là kẻ trước đây đối nghịch với Lưu Lưu ấy, trong lúc ngươi và Phòng Lưu ở bắc cảnh đối phó với ôn dịch, ai đó mà ta không lần ra được đã giúp gã một tay, thế mà gã lại mèo mù vớ cá rán, biết được chuyện mật lệnh nghiệm chứng thân phận chưởng môn mà Mộc Bắc Hy lưu lại, bèn câu kết với đám người một dạ hai lòng trong Vô Chính Môn, phản rồi."

Từ sau khi giao sự vụ của Vô Chính Môn cho Phòng Lưu quản lý, Trì Võng cũng chẳng mấy khi hỏi tới, chỉ cần không có chuyện bất thường, y cũng lười nhúng tay vào. Tới bây giờ Phòng Lưu cũng chưa từng để xảy ra vấn đề gì, cậu ra tay tàn nhẫn, Trì Võng cũng biết, nhưng nếu không có chút thủ đoạn thì cũng không giải quyết được sự vụ loạn cào cào trong môn, vì thế mà đã đắc tội không ít người.

Phòng Lưu động vào bánh của quá nhiều người, trước đây cậu được Trì Võng chống lưng, vốn vẫn áp xuống được, nhưng khi Trì Võng cũng bị nghi ngờ thì không tránh khỏi rối loạn.

Trời trạng vạng tối, Trì Võng nhìn đèn đuốc sáng rực trên bờ sông phía nam cách đó còn rất xa, hờ hững hỏi: "Cái tên họ Trương đó có trong đám kia không?"

Sa Thạch trả lời: "Không có, lúc này gã đương nhiên đang núp gần Vô Chính Môn, quan sát sự tình từ trong tối. Ta nói ngươi tới đây là để đi cứu người, gần đây có một cái trang viên của gã, có thể tiện tay làm việc thiện."

Thuyền dừng lại ở sát bờ sông, chỗ này không có bến tàu, còn tiến lên nữa sẽ mắc cạn, sau khi tạm biệt với người Vô Chính Môn trên tàu, Trì Võng nhảy xuống, nước sông cũng chỉ cao tới đầu gối, dựa theo hướng đèn đuốc mà đi vào bờ.

Tử An tuy không biết Trì Võng định làm gì, nhưng hắn biết rõ mình phải làm gì, cố chấp chạy theo Trì Võng, chỉ cách một khoảng vừa đủ, tránh làm cho Trì Võng cảm thấy bị mạo phạm.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Tử An đã phát hiện ra không phải Trì Võng tới đây để bái phỏng chủ nhân trang viên, sự tình phát triển vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Trì Võng đứng trước cửa, không thèm nói một câu đã đạp một cước, đá nứt cả cửa lớn trước mặt.

Trang viên lớn như vậy đương nhiên không thiếu thủ vệ, Trì Võng lại đi vào như chốn không người, xử lý hết mấy kẻ đang hô to gọi nhỏ.

Tử An chỉ sợ y động sát tâm, tạo sát nghiệp, vội vã chạy theo sau, lại phát hiện Trì Võng vẫn rất bình thường, thần trí thanh minh, không có vẻ sẽ xuống tay giết người. Đám thủ vệ kia cũng chỉ bị đánh cho ngất xỉu, rồi bị Trì Võng tiện tay ném lên tường, vứt tạm lên cây.

Trì Võng đi theo chỉ dẫn của Sa Thạch, tới trước một bức tường cao chót vót, trên cửa có khóa sắt lớn thật lớn, nhẹ tay đập vỡ khóa, đi vào trong.

Trang viên này hết sức kỳ quái, không có sân cũng chẳng có đường lối gì cả, bên trong tối thui, không có một tia sáng, chỉ có một gian nhà cực lớn hình vuông, bốn phía đều không có cửa lớn, không có cửa sổ, như được đúc thành một khối tường đồng vách sắt, giống hệt nhà lao.

Tử An nghi hoặc nhăn mày, đã thấy Trì Võng đi vòng quanh gian nhà mấy vòng, rồi nhảy thẳng lên nóc nhà, tay không dỡ cái gì đó ra rồi ném xuống đất.

Tuy hòa thượng không hiểu tại sao nhưng cũng dễ dàng đoán được, Trì Võng muốn vào trong xem thế nào. Tử An nhảy lên, thấy Trì Võng dỡ ra một ô trên mái nhà, sợ trong đó có nguy hiểm liền nhảy vào trước.

Khác hẳn bên ngoài vừa tối vừa lạnh, bên trong hương nến sáng rực, ấm áp như mùa xuân, người vừa mới tiến vào đã bị nhiệt khí bên trong phả vào mặt, nóng đến ngu cả người.

Vải mành đỏ rực bị gió bên ngoài thổi bay lên, cả phòng toàn vàng bạc châu báu, khiến cho những thứ trước mặt càng trở nên xa hoa lộng lẫy,

Không ai nhận ra có khách không mời mà tới, ở đây rất yên tĩnh, tựa như chốn không người.

Chỉ là trong không trung tràn ngập một mùi hương khó tả. Vị ngọt bồng bềnh, lại mang theo hơi ấm, hòa thượng vừa nhảy vào trong, thần trí không tự chủ kịp mà bị mê hoặc.

Cho tới khi ngón tay lạnh lẽo của Trì Võng chạm vào môi hắn.

Trì Võng lạnh lùng nói: "Há mồm."

Hòa thượng định thần lại, há mồm theo lời y, bị Trì Võng nhét một viên thuốc, vừa mới vào miệng thì luồng khí mát mẻ tràn từ mũi tới đỉnh đầu, khôi phục lại thanh tỉnh trong nháy mắt.

Thần sắc Tử An càng thêm nghiêm túc: "Mê tình hương."

"Đây đúng là chỗ chẳng tốt đẹp gì." Rõ ràng là nơi ấm áp rực rỡ như thế, nhưng thần sắc của Trì Võng vẫn lạnh lẽo như bóng đêm: "Người xuất gia không vướng hồng trần. Ngươi ra ngoài đợi đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio