"Chị Dream, tại sao chị phải kiếm chuyện với Pattie chứ?"
"Tôi đi kiếm chuyện cô hồi nào?"
"Thì đây nè, cứ chọc điên Pattie suốt."
"Rồi tôi đi chọc điên cô hồi nào vậy, cô em Pantie?"
"Pattie tên là Pattie, không phải Pantie. Chị Dream ngưng gọi như vậy giùm đi"
"Tôi thấy hài lòng."
"Bao nhiêu năm mà chị vẫn cứ như vậy, không thay đổi gì hết."
"Chắc rồi. Tôi từng đẹp thế nào thì giờ vẫn đẹp như vậy."
Dear há hốc mồm một chút, nhìn người phụ nữ đang cãi nhau tới đỏ cả mặt mày. À, không, cô Pattie thì đúng, nhưng chế Dream thì khoanh tay hất mặt, nhìn khinh bỉ nữa chứ. Lúc bình thường, chắc cậu sẽ cố gắng ngăn chị gái, nhưng lúc này, nói thẳng... ủng hộ chị gái hết lòng luôn.
"Đồ tự luyến!"
"Miễn sao tôi có cái tốt để luyến là được rồi.". Dream cười khinh một chút, tiến tới đứng che mặt em trai, biểu hiện trạng thái bảo vệ hết mình. Hơn nữa còn quét mắt nhìn đàn em trước mặt từ đầu cho tới chân, nhớ rõ cô gái này nằm lòng.
Người yêu cuối cùng trước khi Porsche đi du học ở Mỹ và là người mà cô thấy phiền nhất nữa.
"Chị Dream cứ như vậy nên mới không có người yêu.". Nếu Pattie nghĩ rằng đây là ám ảnh tâm lý của Darinpan thì có lẽ là sự sai lầm hoàn toàn. Bởi vì người nghe chỉ mỉm cười nhạt rồi nói với giọng ngọt ngào.
"Tôi không có người yêu, không có nghĩa là không có ai. Tình cờ mẹ tôi dạy rằng quen với người con trai nào thì hãy nhìn cho kỹ, suy nghĩ nhiều nhiều, đừng có đem cái của mình đi chạy rông phân phát cho thiên hạ, nếu không nó sẽ không có giá trị gì hết... Như vậy đó, cô em Pantie!"
"Eh? Chị Dream nói xấu Pattie!"
"Muốn nhận thì nhận đi. Tôi có nói câu nào là tôi đang nói xấu cô hả?". Darinpan mỉm cười ra trận đâm chém hết mình. Thấy không ưa từ hồi nhỏ đàn em giọng chua cứ mãi chạy theo Porsche suốt rồi. Không phải bởi vì ghen tuông gì nhé, người khác mà Porsche từng quen chưa từng có vấn đề. Nhưng thử nghĩ đi, nếu nhỏ này thật sự làm cho Porsche yêu được... thì cô sẽ nghỉ làm bạn với Purin!
Phiền phức muốn chết luôn!
Dáng vẻ đó làm cho Pattie gồng chặt nắm tay rồi hất mặt như biết rõ rằng bản thân cãi chưa bao giờ lại cô gái này, rồi quay qua nhìn người trung lập không hề mở lời can ngăn gì bạn thân hết... như lúc trước.
Dù cho chị Dream làm gì, anh Porsche cũng không trách lần nào. Nên điều đó làm cho cô phải e ngại cô gái này đó.
"Anh Porsche, dù sao thì mình đi kiếm chỗ ngồi nói chuyện với nhau đi, được không ạ? Lâu rồi không gặp, Pattie có chuyện muốn nói với anh nhiều lắm luôn.". Chính vì vậy, cô gái đành quay qua mỉm cười ngọt ngào với Purin, làm cho chàng trai thở dài lần nữa. Đau đầu từ lúc cô gái này gặp nhau rồi.
"Chắc không được đâu."
"Ơ? Tại sao vậy ạ?"
"Hôm nay anh đi với người yêu, anh không muốn người yêu anh hiểu lầm."
"Hả! Người yêu!!!". Dứt câu hỏi, Purin liền nói với giọng nghiêm túc, làm cho người nghe há hốc mồm một chút, nhắc lại lời nói một cách kinh ngạc. Cùng lúc đó lời nói này đang làm cho người đứng sau chị gái cảm thấy hít thở dễ dàng hơn một chút.
Nhưng chỉ một lúc thôi, cho tới khi người trước mặt hỏi với giọng chua chát.
"Ai ạ? Ai là người yêu anh Porsche!"
Kỳ này người to con quay qua nhìn cậu ngay lập tức, tới nỗi làm cho chú chó con giật nảy mình. Từ lúc đầu đang ghen thì giờ đổi sang sự nóng lòng, kêu cậu tuyên bố ra bây giờ rằng anh Porsche quen với cậu, rồi nếu cô Pattie này đem đi nói với bạn anh Porsche thì sao?
"Thì D..."
Điên hay sao vậy? Đừng nhé, anh Porsche! Đừng mà!
"...Dear..."
"Chế Dream cứ nói ra rằng mình là người yêu anh Porsche đi!"
Purin chỉ vừa mới nói ra tên của chó con, Dear liền trợn to mắt, đẩy lưng chị gái mình về phía trước hết sức. Hơn nữa còn hét lên lớn tiếng, che đi tiếng anh Porsche làm cho anh Porsche nuốt xuống, tan vào âm thanh của người đi qua lại ngay lập tức. Và điều đó làm cho người làm chị quay ngoắt qua nhìn không chớp mắt.
"Dear..."
"Chế Dream, đi mà. Giúp Dear chút đi... Nhé? Nhé?". Dear đưa tay lên vái, lầm bầm nhỏ tiếng. Hơn nữa còn làm vẻ mặt nũng nịu, kiểu mà chị gái thường hay mềm lòng, trong lúc Dream trợn mắt nhìn.
"Nhé? Năn nỉ đó... Đi mà!". Dear có thể thề rằng chị gái đã cắn răng trước khi hất mặt về hướng cũ, nhìn cô em Pattie đang mở to mắt, nhìn qua lại người như không muốn tin. Càng nhìn về phía chàng đẹp trai đang làm vẻ mặt giống như dấu chấm hỏi thì...
"Nói dối! Em là ai vậy? Nói dối như vậy không tốt đâu đó."
"Ơ..."
"Em tôi nói dối hồi nào? Tôi là người yêu của Porsche đây.". Thế nhưng vẫn Dear vẫn chưa kịp trả lời, chị gái đã thở một hơi thật mạnh, quyết định nắm lấy cánh tay Porsche để quàng qua, nói với nụ cười lợi thế làm cho người nghe cắn chặt môi.
"Không phải sự thật... Đây là thật sao, anh Porsche?". Câu hỏi này không hề vào đầu Purin chút nào, bởi vì bản thân cậu đang quay qua nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt đầy câu hỏi. Và quan trọng là... Tại sao?
Đi mà anh Porsche, ờ đại trước đi. Dear van đó!
Người nghĩ nhiều sợ anh trai to con sẽ gặp rắc rối về sau, chỉ biết truyền tới ánh mắt cầu xin, hơn nữa còn đưa tay chắp lại đại khái như muốn nói là cứ làm theo như vậy đi. Thế là Purin thở dài, đưa tay lên vuốt tóc thật mạnh, quay lại nhìn người yêu cũ đang nhìn chằm chằm như muốn có câu trả lời.
"Haizzz, thật. Anh đang quen với Dream."
Nếu Dear muốn anh nói như vậy.
"Không phải sự thật!!!". Pattie thốt lên lớn tiếng. Khuôn mặt xinh đẹp biểu hiện ra rằng không tin chút nào, làm cho Darinpan mỉm cười, tay còn siết chặt cánh tay của người bạn thân hơn nữa.
"Không tin cũng phải tin, tình cờ đây là sự thật. Và nếu cô muốn nói gì với Porsche thì nói qua tôi nhé. Nói thẳng, tôi không tin tưởng cô.". Người nghe mím chặt môi, vẫn có dáng vẻ nửa tin nửa không khi mà cô biết rõ người này là bạn bè với nhau suốt bấy lâu nay, rồi tự nhiên nói rằng họ quay qua quen nhau như vậy ấy hả... Tại sao lúc trước chị Dream không hề có biểu hiện gì hết?
"Pattie, ra là ở đây. Tớ tìm cậu quá trời... Rồi ở đây có chuyện gì vậy?". Nhưng rồi, bạn của đối phương tiến tới, làm cho Pattie hít một hơi thật sâu, kiềm nén sự không hài lòng lại rồi mỉm cười ngọt.
"Bạn Pattie tới rồi, vậy Pattie xin phép nhé. Dù sao thì cũng đã biết rằng anh Porsche về Thái rồi, mong rằng lần sau chúng ta sẽ được trò chuyện với "riêng tư" với nhau nhé!". Nói xong, cô gái liền gom lấy vạt áo, kéo tay người bạn đi về hướng khác một cách nhanh chóng và có giọng chế Dream theo sau.
"Nghe tiếng người không hiểu hay sao? Tôi không để cho cô nói chuyện riêng với cậu ta đâu."
Cô gái có thân hình đẹp đẽ đã khuất bóng rồi, điều đó làm cho Dream buông tay bạn ra rồi quay lại định xử lý thằng em ruột hết mình, nếu không phải bởi vì có một người đang đứng chung nhóm với cặp đôi Thủy thủ mặt trăng.
"Anh Tawan!"
Darinpan lầm bầm nhỏ tiếng lúc nhìn chàng trai chủ nhân của làn da rám nắng, mặc dù không có đẹp trai như em trai, thế nhưng nụ cười thường hay vương lại trên môi vẫn tăng thêm vẻ quyến rũ cho người con trai này bằng vẻ ngoài ấm áp của cậu ấy. Ánh mắt nhìn xuống bàn tay lớn làm cho thấy được đóa hồng được buộc nơ màu đẹp, thế là chỉ biết đứng hình.
"Anh Tawan... chuyện là...". Tiếng nói làm cho chàng trai chủ nhân đôi mắt ấm áp được giấu phía sau gọng kính hợp thời tỉnh táo lại.
"À, chắc anh tới không đúng lúc. Ban đầu định là làm cho Dream bất ngờ, nhưng có vẻ anh đã trở thành người bị bất ngờ rồi.". Tawan nói với nụ cười như trước rồi quay người vào lại quán, đi thẳng ra cửa bên kia về phía bãi đậu xe.
"Anh Tawan..."
"Porsche, nhờ trông tụi nhỏ giùm nhé.". Thế nhưng trước khi có người đi theo anh trai cả của gia đình, Dream đã quay qua nói với người bạn thân, sau đó thì quay qua cầm lấy túi xách rồi chạy theo chàng trai cao ráo đó ngay lập tức. Sắc mặt không thể đoán được của chị gái làm cho mặt của người là nguyên nhân của mọi chuyện tái nhợt.
"Làm sao bây giờ, chị Janjao?". Bulan lay cánh tay chị gái của mình thật mạnh. Thừa nhận rằng cảm thấy sợ, rồi lén liếc nhìn người con trai to con đang đứng sau lưng anh Dear.
"Anh phải xin lỗi nhé, là lỗi của anh vì đã làm cho mọi người mất vui.". Purin thở dài rồi nói với mọi người, nhưng điều đó làm cho Dear siết chặt lấy quần của mình.
"Không phải bởi vì anh Porsche đâu. Vì Dear... đúng hơn.". Và rồi nhóc nhỏ lầm bầm nhỏ tiếng bởi vì bản thân không biết nên làm thế nào nên mới đẩy chị gái ra mặt thay. Và không thể nào phủ nhận được rằng nếu anh Tawan hiểu lầm thì là do chính cậu ép buộc chế Dream.
"Không đâu, Dear không có sai đâu. Là anh sai... trong nhiều chuyện.". Bàn tay lên đặt lên cái đầu tròn tròn và vò nhẹ như an ủi, trước khi quay qua mỉm cười với người khác.
"Không sao đâu anh. Thật ra em tin rằng cỡ như chế Dream, vấn đề này chỉ nhỏ như hạt bụi.". Sun lè lưỡi cười, nói như không chấp nhất gì và cũng tin rằng anh trai của mình đủ hiểu lý lẽ, đứa em gái cũng gật đầu ủng hộ. Nói thẳng rằng hôm nay có được nhiều hơn dự kiến nữa.
Nhiều tới mức suýt nữa là đã khóc bởi sự buồn lòng sâu sắc luôn đó.
"À, nếu anh có chuyện gì cần làm rõ với thằng lùn đó thì anh cứ về trước đi. Lát em đưa những người khác về cho.". Shin nói một cách đơn giản, nhìn về phía thằng lùn đang quay qua nhe nanh với mình, nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn anh Porsche của nó thì ỉu xìu như chó bị bỏ rơi.
"Để anh về trước như vậy, không được đâu."
"Hừ hừ, tụi em không phải là con nít đâu anh, không cần phụ huynh đâu mà.". Và rồi Shin-chan nói tiếp, có vụ nhún vai một chút. Thế nhưng đôi mắt nhìn về phía Purin lại ánh lên sự nghiêm túc, làm cho người nhìn lặng đi một chút.
"Dear có muốn đi chơi tiếp không?"
"Ơ... Về luôn cũng được ạ.". Khi có được câu trả lời, chàng trai liền cúi xuống gom biết bao nhiêu túi đồ lên xách trong tay, rồi cầm lấy túi có kẹo bông gòn nhiều màu ra.
"Thay lời xin lỗi nhé. Lúc đầu chỉ định mua tặng thôi, xem như anh nợ lời xin lỗi với em Janjao và em Bulan nhé.". Nói rồi quay qua kéo tay Dear mà lúc này chỉ biết cười gượng.
"Chúc may mắn nhé mày!"
Ờ, cầu nguyện cho tao may mắn đi.
Dear chỉ có thể nghĩ trong lòng khi thằng con lai nó mỉm cười ở khóe miệng, nói với ánh mắt gian manh tới nỗi nổi cả da gà luôn, chỉ biết quay qua nhìn tấm lưng rộng của người đi dẫn trước rồi thở dài.
Anh Porsche có giận hay không khi mà tao nhồi nhét anh ấy cho chế Dream?
"Anh Porsche!"
"Sao?"
"Ơ... anh Porsche!"
"Ừm"
"Anh Porsche... quay qua nhìn Dear chút đi."
"Anh không muốn mất lái đưa chúng ta vào bên đường đâu đó."
Giận dữ lắm luôn...
Dear kết luận với chính mình trong lòng, ngồi nhìn người lái bảnh trai đang dẫn đứa con gái yêu dấu đi chơi trên con đường lớn bằng vẻ mặt ỉu xìu. Càng thấy anh Porsche làm vẻ mặt im lặng, chỉ nhìn con đường phía trước mà không hề nhìn cậu chút nào thì lại càng e sợ.
"Anh Porsche, Dear xin lỗi."
"Chuyện gì?"
"Chuyện Dear... ơ... nói rằng chế Dream là người yêu anh Porsche... Thật ra...". Chú chó con chỉ biết nói cà lăm. Nói thẳng rằng sợ từ lúc anh Porsche nhíu màu ở chợ rồi, nhưng tình thế lúc đó biết làm sao được chứ? Và đó có vẻ như không phải lời biện minh đủ tốt, bởi vì người to con vẫn cứ im lặng, làm cho cậu phải nhanh chóng nói tiếp.
"Thì tại Dear sợ người khác nhìn anh không tốt mà. Anh đừng quên, chúng ta đều là con trai. Nếu cái cô Pattie, Pantie gì gì đó biết, cô ấy nhất định sẽ đem đi nói tiếp. Và người chịu thiệt là ai? Là anh Porsche đó. Dear giữ gìn mặt mũi cho anh hết khả năng luôn đó. Chính vì vậy... đừng giận Dear nhé? Nhé?". Lý do dài dằng dặc kết thúc bằng giọng điệu nũng nịu làm cho Purin liếc nhìn một chút.
"Nếu như anh nói rằng anh không có giận..."
"Dear không tin."
"...mà anh đang tủi thân thì sao?". Thế nhưng, Purin không quan tâm tiếng nói chen vào của nhóc nhỏ. Giọng trầm thấp nói một cách bình tĩnh, làm cho người nghe đứng hình.
"Tủi thân?"
Tủi thấy ấy ạ? Dear mới là người phải tủi thân vì người yêu cũ của anh ló ra từ tầng địa ngục nào không biết thì đúng hơn!
"Anh tủi thân bởi vì Dear chọn việc che giấu mọi người rằng chúng ta là gì với nhau, mặc dù anh sẵn sàng công khai. Và nếu giận thì anh giận chính mình vì đã không hành động đủ kiên định để cho Dear dám nói rằng Dear là gì với anh."
Cứ như người biết tất. Anh Porsche nói tiếp với giọng điệu bình tĩnh rồi quay qua mỉm cười, nhưng là nụ cười mà người nhìn đau nhói. Thế là chỉ biết thở dài, vai cụp xuống, hết sức lực ngay lập tức.
"Anh Porsche đừng nói như đó là chuyện dễ dàng chứ. Anh là con trai cả của Akkharamethakorn đó..."
"Vậy Dear xem anh là con trai cả của Akkharamethakorn hay xem anh chỉ là "anh Porsche của Dear"?". Lại một lần nữa Dear chỉ biết im lặng rồi hít một hơi thật sâu, quyết định dùng tay nắm lấy cánh tay đối phương rồi nhích qua lấy trán vùi vào cánh tay đó.
"Dear xem anh là anh Porsche của Dear, là anh trai nhà bên cạnh mà Dear thầm... ơ... thầm thích... Nhưng Dear nói thật đó anh, Dear không muốn anh nói với ai rằng chúng ta quen nhau, Dear không muốn anh phải chịu thiệt.". Người nghe lắc đầu một chút, cuối cùng thì cũng không khỏi chuyện cũ.
Cuối cùng, chàng trai bẻ lái đưa xe ra khỏi làn đường chính rồi mở đèn đậu lại bên đường, sau đó thì quay qua nhìn người đang vùi trán vào bất động.
"Nghĩ nhiều tới vậy luôn?"
"Chứ gì, không thích thì không nghĩ vậy đâu!". Khi hỏi tới thì cậu cố gắng trả lời với giọng ghẹo gan vào. Nhưng có vẻ chỉ làm cho đối phương mỉm cười nhạt. Bàn tay lớn ôm quanh cái đầu tròn tròn đang vùi vào mình giống như chó con làm nũng với chủ.
"Rồi nhồi nhét Dream cho anh, không sợ hay sao?"
"Anh Porsche đừng nói là anh và chế Dream...". Chỉ nghe thấy nhiêu đó, Dear liền ngẩng lên ngay lập tức, đôi mắt tròn rung động một chút. Và điều đó làm cho Purin thở một hơi thật dài rồi đưa ngón tay lên búng vào cái trán nhỏ.
"Ối, đau đó, anh Porsche!"
"Thấy chưa? Đúng là anh vẫn chưa hành động đủ kiên định để cho Dear tin tưởng."
"A, anh chọc Dear chơi đây mà. Mà Dear tin tưởng anh mọi chuyện đó... ơ... ngoại trừ chuyện này."
Bộ sai hay sao? Tại nó khắc sâu trong lòng mà. Lần đầu thất thân, chồng mình rên tên người khác. Mặc dù biết là hiểu lầm đi chăng nữa, nhưng nó để lại dấu ấn trong lòng, có hiểu không!
Mặt nhăn hoàn toàn của nhóc nhỏ làm cho người nhìn tựa đầu vào cái đầu tròn tròn.
"Anh sẽ làm cho Dear tin tưởng anh nhiều hơn như vậy. Nhưng mà tin đi, anh và Dream không có gì hơn mức người bạn rất thân hết."
"Dạ"
"Rồi chuyện nói với người khác..."
"Đừng nói nhé, anh Porsche... Không được nói với ai!... Nhé?". Thế nhưng, khi Purin nói chuyện này, Dear lại nói với giọng thều thào, thể hiện rõ ràng rằng không muốn đối phương nói chuyện này với ai. Thế là người trưởng thành đã chuẩn bị đón nhận mọi tình huống theo sau từ lúc biết rằng bản thân yêu chú chó con này chỉ biết chịu thua.
"Ok, không nói thì không nói."
Chỉ vậy thôi, chó con liền cười tươi, ngẩng mặt lên khoe hàm răng trắng gọn gàng, làm cho Purin lắc đầu một chút. Cảm thấy bản thân chịu chiều lòng Dear quá nhiều đúng như Dream nói. Nhưng càng được ngắm khuôn mặt trắng trẻo, môi đỏ thể hiện ra rằng đang hài lòng thì cậu càng muốn cắn.
"Xem như là phí bịt miệng."
"Ư!!!". Dear chỉ biết kêu lên trong họng khi đôi môi ấm đột nhiên lại tấn công tới đôi môi màu đỏ tươi, mím thật chặt cứ như đùa giỡn trước khi bớt lực đi, chỉ còn lại đầu lưỡi ấm áp đang liếʍ ɭáρ khắp môi trên và môi dưới một cách chậm rãi.
Nụ hôn mà nhóc nhỏ chỉ kêu ư ư vài tiếng trước khi chịu mở miệng nhận lấy đầu lưỡi nóng rực đang chui sâu vào trong, hơn nữa còn đưa cùng bộ phận của mình đáp lại một cách đáng yêu, làm cho tiếng trao đổi những dải nước ngọt ngào bao trùm khắp khoang hành khách. Khuôn mặt của cả ai nấy cũng đều nghiêng để có được góc độ, trong khi đôi môi lại càng sát sao vào nhau hơn.
Biểu hiện đáp trả có thể nói rằng Dear hôn giỏi hơn ngày đầu tiên hôn nhau rất nhiều, tới nỗi người được tiếp xúc sự ngọt ngào bắt đầu không muốn dừng lại ở hôn.
"Ah...". Khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên, tiếng rên lọt ra khỏi họng lúc đôi môi của cả rời nhau, tới nỗi thấy dải nước ngọt ngào dính trên miệng người to con, cùng lúc đó ngón cái được nâng lên để lau khóe miệng một cách nhẹ tay.
"Bắt đầu không muốn chỉ dừng lại ở hôn."
"Ôi, anh Porsche. Chỉ bấy nhiêu thôi là đã quá giá rồi!". Dear nói gạt bỏ cho đỡ mắc cỡ, quay mặt tránh đi hướng khác, làm người nhìn bật cười, nhấn cái mũi lên gò má trắng trẻo trước khi rời ra.
"Thì tại em làm cho anh tủi thân mà."
"Không phải rồi, không phải rồi!". Chú chó con lầm bầm nhỏ tiếng, không nhịn được mà cảm thấy ngược ngược thế nào ấy không biết.
Khoan đã, tao phải là người dỗi anh Porsche khi mà người yêu anh ấy xuất hiện chứ!
Người nghe vừa mới nhớ ra (đã nói là nó chỉ thông minh trong chuyện học) liền quay lại nhìn người đã lái xe quay lại lòng đường lần nữa, chỉ tốn thời gian quyết định một chút rồi bắt đầu dùng cách thức cũ.
"Anh Porsche!"
"Hửm?"
"Anh Porsche!"
"Sao?"
"Ưʍ... anh Porsche... có từng ngủ với cô Pattie đó không?"
"Cái gì!". Purin suýt nữa đã đạp thắng chúi nhủi, nhưng may là định thần kịp, quay qua nhìn người hỏi ra cái câu hỏi mà cậu không ngờ là sẽ được nghe thấy. Thế là Dear làm vẻ mặt nghiêm nghị, nói với giọng điệu mà bản thân cố gắng làm cho trầm đặc hơn trước.
"Dear hỏi anh rằng từng quan hệ, từng make love, từng làʍ ŧìиɦ với cô Pattie đó hay chưa?". Khi nhắc lại câu hỏi lần nữa, Dear suýt nữa muốn quay ngược thời gian luôn khi mà anh Porsche làm vẻ mặt cứng ngắc, quay lại nhìn đường cứ như lúc đầu không hề nhìn mặt cậu.
Nhưng mà biểu hiện như vậy không phải là tủi thân rồi... Có tật giật mình... phải không?
"Rồi thế nào, Dear? Chuyện này nó đã là quá khứ rồi.". Hơn nữa còn không chịu trả lời nữa.
"Ôi, anh Porsche. Không trả lời vì sợ Dear nghĩ nhiều chứ gì. Hey, không cần nghĩ như vậy. Thì bởi vì nó là quá khứ nên Dear mới hỏi. Cỡ như Dear ấy hả, không có ghen ngang ngược với người đã chia tay rồi đâu.". Không muốn nói rằng những gì đã thốt ra đó, trái ngược hoàn toàn với tâm sự trong lòng luôn.
Nghĩ nhiều không?... Nhiều.
Muốn ngang ngược không?... Cực kỳ.
Rồi có ghen không?... Tột cùng luôn đó.
"Chắc không?"
"Chắc hơn còn là chắc nữa.". ..hồi nào đâu, cái thằng Dear ơi...
Purin liếc nhìn chú chó con một chút. Khi nhìn thấy mặt mũi tươi cười, không nghĩ gì nhiều, trái ngược với bàn tay đang siết chặt lấy vạt áo thì cậu im lặng suy nghĩ, trước khi quyết định trả lời ngắn gọn, đơn giản.
"Từng"
"Biết ngay mà... bao nhiêu lần vậy anh?"
Cái miệng nghiệp chướng! Mày hỏi làm cái xác ốc gì vậy? Hỏi ra thì cũng chỉ đau lòng miễn phí. Nhưng tao muốn biết mà!
Dear nhìn người bên cạnh, mắt chớp chớp, đại khái như muốn biết lắm luôn. Và điều đó làm cho mặt người nghe cứng ngắc, muốn gạt bỏ câu hỏi này. Nhưng khi mà đã nói là sẽ làm cho cậu nhóc này tin tưởng thì cậu chỉ có thể nói thẳng.
"Anh không nhớ rằng đã quan hệ với Pattie bao nhiêu lần."
"Có nghĩa là nhiều."
"Dear... Việc anh không nhớ rằng anh từng quan hệ với ai, nhiều ít bao nhiêu là bởi vì nó không quan trọng đối với anh. Anh không nhớ được rằng đã từng quan hệ với những ai. Ok, anh cũng thừa nhận rằng anh khốn nạn, nhưng anh cũng là một người con trai. Với người không quan trọng thì anh không nhớ, nhưng người quan trọng... anh nhớ rõ đó.". Và rồi Purin quay qua nhìn người bên cạnh mình một chốc, trước khi quay lại tập trung nhìn đường.
Thái độ thể hiện ra rằng người quan trọng đối với Purin lúc này... là ai.
Lời nói đang làm cho đứa nhóc nhà bên cạnh im lặng trước khi mỉm cười.
"Ôi, đâu cần phải nói với giọng hung dữ đâu. Dear đã nói là Dear không ngang ngược đâu. Ok, hiểu rồi. Không hỏi nữa. Đã chia tay nhau rồi nữa, nghĩ nhiều làm gì nhỉ?". Nói với giọng tự tin, giống như đang đuổi đi tất cả mọi chuyện không an lòng, làm cho người nghe đưa tay tới vò đầu.
"Mong là thật như vậy, nhóc nhỏ."
"Thật chứ. Chó con của anh nói thật làm thật đó... Mà anh Porsche ăn gì không? Dear lấy ra cho. Bởi vì xảy ra chuyện mà anh Porsche vẫn chưa ăn gì hết.". Nói rồi Dear liền đổi chủ đề ngay lập tức làm cho người nghe thư giãn được một chút.
"Cái gì cũng được mà nó dễ cầm.". Lời nói làm người nghe quay qua lục lọi biết nhiêu cái túi đã mua, kiếm cái gì đó dễ cầm rồi đưa cho người lái nhận lấy tự mình
ăn.
"Trong xe chỉ có nước suối thôi anh. Uống nước suối được không?"
"Nhưng mà anh muốn uống coca."
"Khùng hả? Sao không nói trước? Dear kiếm cho anh được chắc? Khoan đã... coca?"
Người đang la lối lớn tiếng chỉ biết im lặng đi từng chút một khi có cái gì đó đang khều khều nhắc nhở về mối quan hệ giữa cái nước màu đen có gaz đó với chính mình, rồi não bộ liền làm cho gò má trắng ửng đỏ lên.
Coca mà anh ấy nói là nước coca hay là... miệng tao vậy ta?
"Uống nước suối đi.". Cuối cùng thì chỉ biết lầm bầm với chính mình rồi quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh đi ngang qua một cách không chú ý cho lắm mặc dù câu hỏi đầy trong đầu. Nhưng mà chắc chắn không định hỏi nó ra đâu.
Những gì anh Porsche nói là đủ rồi.
[Con nhỏ Pantie đó ấy hả? Ối, là đứa con gái phiền phức nhất trong số những người yêu của Porsche luôn đó. Không biết nghĩ sao mà lại đi chọn nhỏ này. Có thể là vì nhỏ này giỏi đeo bám, mày đừng có nghĩ nhiều nhé.]
"Rồi tại sao họ lại chia tay vậy chế?"
[Bởi vì Porsche nó đi du học. Quen nhau chắc được cỡ tháng thôi, xong rồi đường ai nấy đi. Bản thân Porsche có vẻ như không có ý gì ngay từ đầu rồi, còn nhỏ Pantie cũng không có ý định chờ người phải đi học nhiều năm đâu. Chỉ vậy thôi.]
Khi an tâm rồi, Dear liền hỏi chuyện khác trong khi đang cười khô khan.
"Cảm ơn ạ, chế Dream. Ơ... rồi chuyện anh Tawan thì sao?"
[...]
"Chế Dream!"
[Không biết, chế không quan tâm đâu, xem như là đã nói với anh ấy rồi. Còn chuyện anh ấy nghĩ thế nào thì cũng là chuyện của anh ấy. Chế đã nói với anh ấy ngay từ đầu rằng anh ấy không chịu được người con gái như chế đâu. Nếu anh ấy không tới nữa thì xem như chế đoán đúng.]
"Vậy chế..."
[Ôi, không cần hỏi chuyện của chế, chế tự lo liệu được. Mày đó, coi chừng con nhỏ qυầи ɭóŧ cho kỹ. Nó sẽ đi theo quấy rầy đó!]
Nói xong, chị gái yêu dấu liền cúp máy ngay khi làm cho người nghe cảm thấy tội lỗi. Nhưng vẫn cố gắng nhìn theo hướng tích cực rằng chế Dream có thể dễ dàng xử lý như mọi khi. Sau đó thì Dear đứng dậy từ ghế của bàn máy vi tính, đi về phía phòng tắm rồi nhìn bóng phản chiếu của mình trong gương.
"Aaaaa, Dear, mày nghĩ chuyện điên khùng gì vậy!". Đúng vậy, đôi mắt tròn tròn đang cúi xuống nhìn... ngực của mình.
"Anh Porsche nói yêu mày là hết chuyện rồi mà Dear... Chỉ việc anh ấy từng ngủ với con gái, không phải chuyện gì quan trọng hết!". Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ tới. Càng nhớ tới kích cỡ ngực của cô Pattie đó thì cậu càng không nhịn được mà so sánh với chính mình.
Biết rằng bản thân là con trai, nhưng chính bởi vì là con trai nên một suy nghĩ mới hiện lên.
Con gái cũng không phải, chuyện giường chiếu cũng không biết làm. Mỗi khi anh Porsche làm gì thì cứ xấu hổ suốt.
Dear thở dài lần nữa rồi nhìn bóng phản chiếu của mình trong gương, thế là thấy người có thân hình ốm ốm trong bộ đồ quần đá banh và áo bóng rổ cỡ lớn. Chỉ có cái tốt ở chỗ làn da trắng thôi, thế là chỉ biết đưa tay lên vò đầu mình thật mạnh rồi hít một hơi thật sâu.
"Mày cũng là con trai, sợ cái gì chứ... Tấn công đi chứ mày!". Nói với chính mình, nhưng mặt thì đỏ gắt.
Chát
"Tới thì tới... Tao sẽ tiến lên một cách nam tính. Anh Porsche không thích thì không làm tao mỗi lần mấy đợt đâu.". Cậu nhóc vỗ má của mình để kêu gọi tinh thần. Và khi nói xong thì liền bước ra khỏi phòng tắm với sự quyết tâm tràn đầy. Nhưng có quên mất không vậy? Rằng cái nam tính của bản thân đó, bao lâu nay chỉ biết rên cho anh Porsche nghe mà thôi.
Chúng ta quay ngược lại xem, sau khi chị gái xinh đẹp của Daranpat chạy theo người con trai mà bản thân luôn nói rằng... không phải là người yêu... Chuyện gì đã xảy ra?
"Anh Tawan!". Hai chân mà bên dưới là giày đế thấp đang bước thật nhanh theo người con trai cao ráo, chủ nhân của bờ vai rộng, hơn nữa còn kêu lên gọi. Thế nhưng đối phương lại không chịu quay lại nhìn, làm cho Darinpan mím chặt môi.
"Nếu anh Tawan không dừng lại, từ giờ trở đi đừng có dính dáng gì tới Dream nữa!"
Kực
Cô gái chỉ vừa đưa ra lời tối hậu thư, chàng trai chủ nhân làn da màu sậm đã dừng chân lại ngay lập tức. Sau đó thì quay người lại nhìn thân hình thon gọn, đôi mắt phía sau gọng kính thường hay ánh lên sự ấm áp lại căng thẳng tới mức đáng sợ. Nhưng chắc chắn rằng người như chế Dream của chú chó con chưa từng sợ ai.
Không sợ... nhưng cũng hơi mất tinh thần một chút.
"Tại sao anh Tawan lại bỏ trốn Dream?". Cô gái bước tới gần hỏi, mặc dù biết rõ rằng tại sao cậu lại bỏ đi. Và điều đó làm cho đối phương chỉ mỉm cười nhạt, liếc mắt nhìn đóa hoa duy nhất trong tay.
"Anh...". Giọng trầm thấp nói trước khi lặng đi một chút, rồi quay qua nhìn vào mắt "...anh chỉ nghĩ rằng có lẽ Dream không tiện nói chuyện với anh vào lúc này. Anh về trước chắc sẽ tốt hơn..."
"Anh Tawan trả lời sai.". Giọng nói ngọt ngào chen vào ngay lập tức, rồi nhìn thân hình cao ráo trong bộ đồ áo sơ mi màu sậm cùng quần tây lịch sự, khuôn mặt nét cạnh hiện rõ sự mệt lả, tới nỗi có thể nhận biết ngay lập tức rằng... Cậu đã đi thẳng tới gặp cô mà không ghé qua nhà nữa là.
Gần như mọi lần cậu vào bờ, địa điểm đầu tiên mà cậu đi, không phải về nhà, không phải nghỉ ngơi, mà là... nơi mà có cô ở đó.
"Anh chỉ muốn thấy mặt Dream. Được thấy rồi, vậy... anh về nhà trước nhé."
Mọi lần, người con trai này chỉ xin phút được thấy mặt, được trò chuyện với nhau... là cậu đã hài lòng rồi. Và điều đó đang làm rung động trái tim nhỏ bé của cô càng lúc càng nhiều hơn. Và đủ nhiều để cho cô chạy theo cậu ra đây như vậy.
"Sao?"
"Điều mà anh Tawan phải nói với Dream là... người con trai đó là ai, không phải chuyện tiện hay không tiện.". Darinpan nói rồi hất mặt lên một chút, thế nhưng đôi mắt lại dịu đi... khác với chế Dream hung hăng của Dear, khác với chế Dream siêu tàn ác của nhóc Sun.
Cô dịu đi với người con trai này nhiều tháng nay rồi.
Lời nói làm cho người nghe muốn thở dài, nhìn đôi mắt ương bướng của cô gái trước mặt và rồi cậu quyết định nói ra cùng với nụ cười, mà nhìn thế nào cũng biết là đang gắng gượng.
"Anh vừa mới biết rằng Dream có người yêu rồi, mặc dù anh quen biết Dream đã hơn năm..."
"Cậu ta không phải người yêu của Dream."
Vẫn chưa kịp để cho Tawan nói xong, cô gái đã nói chen vào ngay cùng lúc thân hình thon gọn bước tới gần thêm bước, hất mặt lên để nhìn vào đôi mắt màu thạch anh, rồi nói ra với giọng điệu nghiêm túc.
"Porsche là bạn của Dream và Dream tin rằng anh Tawan nhất định sẽ thắc mắc là tại sao Dream lại đi tuyên bố rằng cậu ta là người yêu của Dream, nhưng Dream có lý do để làm như vậy. Nhưng Dream không nói cho anh nghe được. Bởi vì khi mà có người muốn che giấu thì Dream sẽ làm vì người đó... Dream giải thích cho nghe bấy nhiêu thôi, phần còn lại phụ thuộc ở chỗ anh sẽ tin Dream hay không.". Darinpan nói với nụ cười mờ nhạt. Và nếu nghe thấy thì sẽ biết ngay lập tức, dù là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa mà làm cho cô không nói ra hết... cũng đều có nghĩa rằng cô rất lo lắng cho người đó.
Khi mà Dear muốn che giấu, dù cho cô không đồng ý như thế nào, nhưng Darinpan này vẫn sẵn sàng giúp đỡ em trai mọi chuyện... Chấp nhận... mặc dù phải làm mất lòng người con trai trước mặt đi chăng nữa.
"Dream có thích người con trai đó không..."
"Không hề, Dream yêu cậu ta.". Lại một lần nữa Tawan lặng đi ngay lập tức. Đôi mắt sắc bén ánh lên sự kinh ngạc, thế là thân hình mỏng manh trước mặt nói tiếp với giọng điệu vững chắc.
"Nhưng không phải với tư cách mà anh Tawan nghĩ. Cậu ta là người quan trọng của Dream, là bạn, là anh trai, là người trong gia đình...". Và là người mà cô chịu cho chăm sóc đứa em trai duy nhất.
Sau đó, chân thon liền lui lại bước rồi lấy đóa hồng được thắt nơ màu đẹp đó lên. Mặc dù nó không phải bó hoa lớn để mà có thể làm cho con gái thích thú, nhưng cô biết rõ rằng dù là đóa duy nhất hay là bao nhiêu đóa thì nó vẫn đại diện cho tình cảm của người con trai này đã trao cho cô suốt bấy lâu nay.
"Dream luôn nói với anh Tawan rằng, khi nào anh không còn chịu đựng Dream được nữa thì anh không cần phải chịu đựng."
Không phải là kiêu ngạo, không phải là không sẵn sàng để có ai, mà là cô sợ...sợ rằng một ngày nào đó, cậu ấy sẽ không chịu nổi tính cách của cô.
Cô gái nói với nụ cười nhạt. Thế nhưng sâu bên trong ánh mắt cứng cỏi hơn ai hết, nó lại ánh lên sự buồn bã. Và rồi cô quay người về phía xe của mình, giờ phút này không còn hứng để đi chơi tiếp nữa.
"Dream..."
"Sao?". Nhưng rồi giọng trầm thấp nói theo sau lưng, làm cho người đẹp khựng lại một chút.
"Anh chưa từng phải chịu đựng... Mọi việc anh đã làm, anh làm bởi vì sự tự nguyện."
Lại nữa. Có lẽ bởi vì như vậy nên mới làm cho người con trai này là người đầu tiên trong suốt nhiều năm có thể xuyên thủng lớp bảo vệ của cô để mà tiến vào.
"Vậy chừng nào ngưng tự nguyện để làm thì cứ nói với Dream nhé.". Nói xong, cô gái liền bước đi ngay lập tức, chỉ có bàn tay thon đang cầm đóa hồng trong tay một cách nâng niu.
Không thích chút nào, không thích cái cảm giác giống như trái tim không phải của mình như vậy chút nào.
------------ End Chap ------------