Lúc chiếc BMW rẽ vào đậu bên trong ngôi nhà lớn, kim ngắn của đồng hồ đã chỉ vào con số rồi. Trong khi đó bên trong xe chỉ có sự im lặng ngột ngạt. Và chắc chắn sau khi cựu trưởng nhóm giáo dục quát vào mặt Shin ở trường đua gần tiếng trước, có vụ chàng con lai sẽ không chán chường sao? Thế là tự nói với chính mình rằng...
Lúc khác thì thú vị đó, nhưng khi cư xử như đàn anh giáo dục trong phòng họp cổ động thì đúng chán luôn.
"Được rồi, tới tận nơi rồi, hài lòng chưa?". Shin chỉ ngón cái ngang qua vai về phía ngôi nhà lớn đang tắt đèn tối mịt, chỉ có đèn từ ngoài sân cho thấy khu vườn đẹp theo phong cách Nhật Bản, trong khi tay còn lại thì bấm nút đóng cửa hàng rào điện tử.
"Ừm.". Câu trả lời làm chàng đầu đỏ thở dài, nhớ lại lúc tại sao cậu lại có vị phụ huynh chỉ lớn hơn có tuổi đi theo về tới tận nhà.
"Mày gian lận! Mày cố làm xe tao ngã. Thắng như vậy tao không tính!!!"
Ngay khi thằng Max đó đua thua, nó liền la lối ầm ĩ, ném bỏ nón bảo hiểm rồi xông tới đẩy anh Oat hết sức, làm cho người đang đập tay với bạn suýt nữa loạng choạng. May là kịp giữ lại nắm đấm của nó đang bay vào mặt.
"Tao gian lận hồi nào? Ai cũng thấy là mày không đấu lại tao."
"Thằng chó súc vật! Tao không thừa nhận là tao thua. Ai cũng thấy là mày cắt ngang qua trước mặt tao, cố gắng làm xe tao ngã. Mày gian lận!". Lại một lần nữa thằng chó thất bại la lối, tới nỗi bạn nó nhanh chóng đi tới giữ lại. Nhưng tay nó vẫn nắm lấy áo của người chiến thắng thật chặt, kiểu mà Oat chỉ nhìn trong im lặng.
"Oh ho~, kiểu này gọi là thua rồi đòi đánh nhau đây mà. Nhân chứng hơn chục người thấy rằng mày thua bạn tao, còn không chấp nhận sự thật nữa.". Anh Saifah liền nói chen vào, hơn nữa còn bắt đầu xắn tay áo, trong khi người anh sinh đôi thì đi tới bên cạnh em trai, đại khái như nếu thử gây sự, anh em sinh đôi này sẽ sẵn sàng phi cước vào ngực thằng gây sự ngay lập tức.
"Mày thua... Và tao cần lời xin lỗi.". Trong khi đó Oat chỉ nói một cách đơn giản, không có dáng vẻ gì là quan tâm tiếng la lối, làm cho Max gồng chặt nắm tay tới run người.
"Đừng quên là mày từng cắn lén tao ở ngoài trường đua.". Và điều đó liền làm cho Oat nói lời nhắc nhở.
"M... Mày đừng có nói bừa. Tao ấy hả? Tao chưa từng làm hại gì mày, đừng có vu khống cho tao. Tại sao tao phải xin lỗi chuyện mà tao không có làm chứ!!!". Chắc chắn, với tính cách như vậy, nó một mực không thừa nhận. Dù cho thua sạch, nhưng người như thằng Max này vẫn không chịu mở miệng xin lỗi, tới nỗi mắt Oat rực lửa lên.
"Ơ hay? Thằng khốn! Mày làm bạn tao suýt chết. Xe nó giờ còn phải tráng màu lại trong trạm bảo dưỡng kìa. Có phải đàn ông không vậy? Dám làm thì mày dám nhận đi chứ!". Lại một lần nữa anh Saifah quát lớn, ra vẻ định xông vào nhưng kẹt ở chỗ Oat giơ tay lên ngăn lại trước.
"Không cần, Saifah!"
"B... Bạn mày đó, có phải đàn ông không vậy? Sao lại dám dựng chuyện như vậy chứ? Việc tao chấp nhận điều kiện là vì tao muốn đua, đâu phải là tao thật sự làm đâu. Có giỏi thì mày tìm nhân chứng là tao làm hại nó ở ngoài trường đua đi!!!". Max nói một cách mạch lạc, trôi chảy, hơn nữa còn làm vẻ mặt ghẹo gan, dám chắc rằng hôm đó không có nhân chứng trong hiện trường. Mọi người chỉ biết rằng nó và thằng Oat đua cùng nhau ở ngoài trường đua và rồi Oat té xe, chỉ vậy thôi.
"Vậy... nếu có nhân chứng thì có nghĩa là mày sẽ xin lỗi nhỉ?"
Shin, người đang đứng nghe trong im lặng, bước tới đứng trước mặt ngay lập tức. Hơn nữa còn nói bằng nụ cười ở khóe miệng làm cho nó nheo mắt lại.
"Ờ, đúng đó. Rồi sao? Mày định nói là mày tình cờ ở trong hiện trường hôn đó hay sao, thằng đầu đỏ?"
"Nếu tao nói là đúng thì sao?". Người trong cả trường đua câm nín, đều hướng nhìn chàng con lai. Và điều đó làm cho Oat đi tới nắm lấy vai của đàn em, cảm thấy đau đầu ngay vì rắc rối sẽ lại kéo theo chắc luôn. Và dường như chàng Chananon này không hề quan tâm việc đang đem rắc rối ném vào đầu của chính mình.
"Mày... Ai mà tin? Mày tới cùng thằng Oat thì mày phải nói như vậy chắc rồi!"
"Ơ? Mày không nhớ người mà mày thách đua trước khi thách anh Oat sao?... Trong chiếc xe đó là tao đây. À, nhưng cái não toàn chuyện xấu xa như mày chắc là không nhớ được. Không sao, tao có tên toàn bộ nhân chứng ở trong hiện trường hôn đó. Có người khẳng định là mày chèn ép xe anh Oat tới nỗi văng vào bên đường.". Shin nói một cách đơn giản, hơn nữa còn mỉm cười thắng thế, làm cho người nghe e sợ, quay trái quay phải, chỉ thấy mỗi ánh mắt miệt thị từ bạn bè trong trường đua.
"M... Mày nói dối! Ai mà tin mày chứ!!!"i
"Tình cờ là tao tin."
Và rồi người được ví như ở trên cả luật lệ của trường đua này nói một cách đơn giản, làm cho mọi người quay qua nhìn Pakin, người đang bước tới giữa cả , đôi mắt sắc bén quay qua nhìn chàng con lai đầy ẩn ý, làm cho Shin thấy ngán.
Cậu biết ánh mắt này giống ai rồi... Một người mà cậu rất thân ở Nhật Bản.
Sau đó, Pakin liền quay qua nhìn mặt Max rồi nói bằng giọng quyết đoán.
"Nếu mày vẫn muốn tới trường đua này nữa thì xin lỗi thằng Oat đi. Dù cho mày có cắn lén thằng Oat thật hay không, mày cũng đã thua trong trường đua này rồi. Làm theo như mày đã thỏa thuận đi.". Giọng điệu quyết đoán của chủ nhân trường đua làm cho thằng Max giận tới đỏ mặt, nhìn Oat một cách thù hận, ra vẻ giống như sẽ không làm theo, nhưng kẹt ở chỗ bạn nó cố gắng thì thầm nói rằng đừng có gây chuyện với Pakin.
"Tao xin lỗi! Nhưng mày nhớ lấy đó, chuyện hôm nay chưa hết đâu. Mày nữa, thằng đầu đỏ... Mày dám vu khống tao, mày coi chừng cho kỹ đi!"
Nó chỉ ngón tay vào mặt, thốt lên lời thô lỗ dài dòng, nhìn một cách thù hận trước khi quay người bước nhanh về phía một chiếc xe, rồ ga lớn tiếng cứ như đang mỉa mai người trong cả trường đua rồi chạy đi khỏi với tốc độ mà nhiều cô gái la lớn một cách ngạc nhiên.
Mọi chuyện dường như kết thúc êm đẹp, không có sự bạo lực, không có sự đẫm máu, chỉ có tiếng chó sủa bay tới. Nhưng Oat liền quay qua, suýt nữa đã quát lớn vào mặt rằng có biết đã làm cái gì không. Chắc chắn Shin trả lời là biết, làm cho đối phương nằng nặc đòi đưa về với lý do... Không có gì đảm bảo là thằng Max không chặn đường xử lý.
Sau khi Shin nể phục sự xử lý của Pakin khi mà vừa đua xong, chiếc xe tải chứa môtô liền đi khỏi trước và rồi người trong cả trường đua liền giải tán một cách nhanh chóng. Và chỉ vừa lái xe qua khỏi góc đường không bao nhiêu phút, tiếng xe cảnh sát liền vang ầm ĩ khắp con đường, cho thấy rằng cảnh sát sẽ tới lúc... mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa.
"Rồi nên làm sao đây, ngài đàn anh giáo dục? Đưa đàn em về tận nhà bằng xe của đàn em, rồi ngài đàn anh giáo dục định về thế nào?". Kỳ này Shin quay qua nhìn người bên cạnh, hơn nữa còn hơi nhướng mày một chút, khóe miệng nhếch lên với người mà lúc này có lẽ không ngờ rằng nhà cậu lại ở trong khu dân cư tách biệt như vậy.
Chắc chắn rằng taxi không có đâu, khi mà nhà nào nhà nấy đều có lượng xe còn nhiều hơn số người ở nữa là.
Tới nỗi Oat suy nghĩ cam go, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm khi mà thằng nhóc này an toàn.
"Mọi khi người trong nhà ra ngoài như thế nào?"
"Đừng hỏi điều mà anh đáng lẽ đã biết rồi.". Oat đưa tay lên xoa thái dương, nhìn thằng nhóc con lai đang bước xuống khỏi xe, hơn nữa còn uốn người giống như việc đi tour trường đua không không khác gì công viên giải trí, sau đó thì đi vòng qua xe về phía người đang quyết định có nên mượn xe đàn em về trước hay không.
Shin mở cửa bên phía ghế lái ra, sau đó thì dùng tay gác lên mui xe và cửa xe, giữ cho đàn anh ở vị trí thấp hơn. Và rồi khuôn mặt đẹp tra mà các cô gái mơ ước liền nhếch nụ cười có vẻ... gian manh.
"Em nghĩ tối nay anh phải ngủ lại nhà em rồi đó."
Và đó là điều cuối cùng trên đời này mà Oat muốn.
"Tôi ngủ ở ghế salon phía dưới cũng được."
"Nếu anh muốn người giúp việc nhà em đem chổi đánh đuổi lúc giờ sáng bởi vì tưởng rằng anh là ăn trộm."
Oat thở một hơi bực bội, việc tới ở nhà của người từng rủ cậu lên giường chắc chắn không phải là điều mà cậu muốn trong hôm nay. Nhưng mà không có lựa chọn. Muốn mượn xe về trước thì cũng không có thân thiết, tin tưởng tới mức đem xe tiền triệu để đi lái chơi. Chính vì vậy, cậu phải chấp nhận lời đề nghị một cách không từ chối được.
"Tóm lại chừng nào em dậy thì em sẽ cho người trong nhà chở anh ra bên ngoài vậy.". Chắc chắn, Shin không định nói rằng "chừng nào sáng", đối với cậu phải là "chừng nào dậy". Thì đâu có cần thiết phải lấy lòng vị đàn anh này cho lắm đâu.
Trong khi đi dẫn trước lên tầng , Shin khựng lại một chút, nhìn phòng ngủ khách mà thằng Dear từng ở rồi... nhún vai.
"Anh phải ngủ cùng phòng với em. Mong là sẽ không lắm chuyện.". Chàng con lai chặn họng trước rồi đi dẫn trước về phía căn phòng rộng có nhiều ghita được đặt, hơn nữa vật dụng còn đủ bộ... tới nỗi nhiều quá mức.
Nhóc này quá được nuông chiều.
Oat thoáng nghĩ điều này đầu tiên khi được thấy phòng ngủ của người có đủ mọi thứ, không ngạc nhiên khi mà nó có tính cách hay làm những chuyện mà mình muốn làm.
"Đây, khăn lông. Em nghĩ là anh muốn tắm, mặc đồ của em trước đi vậy.". Sau đó, chiếc khăn lông sạch sẽ được ném lên giường, trong khi chủ nhân căn phòng đang tìm quần ngắn cùng áo thun đưa cho.
"Hừ, tại sao anh lại làm vẻ mặt giống như ngạc nhiên?". Shin hỏi ngay khi thấy sắc mặt kỳ lạ của đàn anh đã nhận lấy quần áo và khăn lông, sau đó Oat mỉm cười nhạt.
"Không có gì... Tôi không ngờ người như cậu lại biết chăm sóc cho người khác."
"Focus không ngờ anh Shin lại chăm sóc cho người khác tốt như vậy. Tưởng đâu chỉ toàn người lấy lòng nữa chứ."
"...Tôi tưởng là cậu...". Lời nói giống như ai kia làm cho Shin gồng chặt nắm tay. Tảng thịt trong ngực co giật một cách dữ dội trước khi cậu mỉm cười thương hại chính mình.
"...Không quan tâm ai nữa chứ." / "Luôn có người lấy lòng chứ gì?"
Ngay khi Oat nói tiếp, Shin liền chen vào ngay lập tức, tưởng rằng đối phương nhất định sẽ nói giống ai đó, người cũng từng nhìn cậu như vậy. Thế nhưng, Oat lại nói theo hướng khác, làm cho người nghe lặng đi ngay lập tức. Sắc mặt dường như không quan tâm cái gì hết căng thẳng hơn trước, làm đàn anh to con chau mày.
"Hừ, rồi anh cũng nghĩ rằng người như em toàn có người chiều chuộng chứ gì?"
"Cũng nghĩ, nhưng tôi nghĩ dù cho có ai chiều chuộng cậu, có lẽ cậu cũng không quan tâm những người đó... Khoan đã, Chananon. Cậu có bị làm sao không?". Oat chịu đáp lời trước khi hỏi một cách lo lắng khi thấy người đưa tay lên vuốt mặt thật mạnh rồi ngồi phịch xuống bìa giường giống như kiệt sức.
"Không sao."
"Chắc không?"
"Anh làm cho em nhớ tới người nào đó.". Shin ngẩng mặt lên nhìn vào mắt người đang đứng trước mặt. Và điều đó làm cho tim người nhìn co giật. Bên trong đôi mắt giống như không hề quan tâm ai lại ánh lên sự không tin tưởng trong một chốc, ánh mắt giống như người từng bị tổn thương, chỉ rung động một chút rồi biến mất.
Và điều đó làm cho Oat hỏi một cách quan tâm... Cậu chưa từng thấy đàn em này làm sắc mặt như vậy bao giờ, ngay cả lúc ở trên sân khấu dự thi Hoa khôi - Nam khôi.
"Người đó giống tôi?". Shin quét mắt nhìn người trước mặt, sau đó bật cười khi nhớ tới người yêu cũ.
"Giống nhau cứ như thỏ và gấu ngựa.". Lời so sánh làm cho Oat làm vẻ mặt kỳ lạ, nhìn người đang mỉm cười tươi giống như đã cao hứng hơn cái dấu vết đau đớn trong đôi mắt đó.
"Chắc tôi không muốn biết rằng tôi là thỏ hay gấu ngựa đâu."
"Hừ hừ, anh không muốn biết đâu."
"Rồi người đó nói gì với cậu?". Nhưng rồi, đàn anh lại quay về chuyện cũ làm cho người nghe khựng lại một chút. Đôi mắt sắc bén dao động một chốc với người đào bới quá khứ mà cậu đã từng tin tưởng sai người. Nhưng chỉ một lúc, nụ cười gian manh và đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm liền quay lại.
"Em sẽ nói với anh, nếu anh chịu ngủ với em."
"Chắc chết, vẫn không khỏi chuyện này nữa sao!". Oat thốt lên ngay lập tức, nhìn người đang nói chuyện đàng hoàng với cậu, nhưng qua phút sau liền đổi thành cậu nhóc hư hỏng, free sεメ với người ta khắp nơi. Thế là quay người về phía phòng tắm, là sự trả lời câu hỏi rằng không muốn biết chuyện nữa.
Phía sau đàn anh đẹp trai, Shin buông người nằm dài trên giường, mí mắt đóng lại trong khi lầm bầm với chính mình.
"Em nói như vậy bởi vì em biết anh sẽ chọn cái gì.". Người không muốn đào bới chuyện cũ nói với chính mình, thừa nhận rằng vẫn còn một chút nhớ tới người yêu cũ từng đáng yêu của mình.
Tình đầu... không toại nguyện.
"Và tình lần này dường như là bất khả thi.". Lời nói giống như hết động lực. Nhưng chỉ một lúc sau, chàng đẹp trai liền nhếch khóe miệng mỉm cười, trước khi bật cười hừ hừ trong họng.
"Nhưng không thử thì đâu có biết được đâu."
Lúc Oat bước ra khỏi phòng tắm, một cái mền được trải ra ở trên sàn bên cạnh giường cùng cái gối, trong khi chủ nhân căn phòng đang ngồi nhún chân nghe nhạc ở trên giường. Khi thấy cậu, đàn em liền hất mặt về phía cái mền.
"Chắc anh không muốn ngủ giường với em.". Shin nói một cách đơn giản rồi bật dậy người vào phòng tắm, làm cho người nghe chỉ im lặng với người biết rõ mọi việc. Bàn tay lớn liền vò cái đầu ướt đẫm của mình thật mạnh. Đôi mắt sắc bén quét nhìn khắp phòng.
Bây giờ, cậu quá mệt để mà mở tivi, quá lười để đi lấy ghita gãy nhạc và vẫn chưa đủ buồn ngủ để buông người xuống nằm ngủ. Mỗi lần cậu đua xe, Adrenaline và sự phấn khởi sẽ bộc phát mạnh mẽ, làm cho ngủ không được bởi vì não bộ vẫn cứ nhớ về khoảng thời gian thách thức suốt.
Chính vì vậy, việc quan sát phòng đàn em trở thành lựa chọn mà Oat nghĩ rằng không làm phiền quá mức.
"Đây là cái gì?". Ơ... Cậu cũng thừa nhận rằng cứ tưởng sẽ gặp toàn bαo ƈαo sυ hay mấy cái đại loại vậy. Nhưng Oat đang để ý thấy mọi điểm trong phòng đều có thứ.
"Lego?". Oat lầm bầm nhỏ nhẹ rồi cầm mô hình lắp ghép nhỏ hơn cái mà cậu từng chơi hồi nhỏ lên. Trong tay của cậu là ghita thùng được đặt ở trên bàn đầu giường, sau đó thì đi tới kệ sách mà có sách nhiều ngôn ngữ được nhét vào chật cứng. Nhưng phía còn lại... giống như tủ trưng bày thành quả.
Những mảnh lắp ghép được ghép thành những hình dạng khác nhau, cả những địa điểm quan trọng như tháp Tokyo, tháp Eiffel, tòa nhà có hình dáng kỳ lạ, nào là những ngôi nhà Nhật Bản cỡ lớn có diện tích rộng kèm theo những ngôi nhà Thái truyền thống lớn, vườn, hàng rào gỗ, toàn bộ được làm từ những miếng lắp ghép nhỏ.
Thế nhưng thứ làm vấp tầm mắt nhất có lẽ là cái được ghép thành ban nhạc, cả bộ trống, ghita, bass và micrô của ca sĩ, tới nỗi Oat cúi nhìn ghita ở trong tay.
Có lẽ nó vừa khớp với chỗ trống được chừa ra.
"Anh hứng thú với nanoblock nữa hả?". Oat không hề nhận ra rằng chủ nhân căn phòng đã bước ra khỏi phòng tắm từ hồi nào, bởi vì ánh mắt chỉ chăm chú nhìn những món đồ được trưng bày mà có lẽ là sở thích khi rảnh của đàn em, không phải tự ghép thì cũng là mua về sưu tầm.
"Nó là bộ lắp ghép, phải không?"
"Đúng, nhưng nó nhỏ hơn mấy bộ lắp ghép thông thường. Trong trung tâm mua sắm ở Thái Lan cũng có, nhưng phần lớn em mua từ Nhật...". Khi nói tới chuyện này, Shin ở trong bộ đồ ngủ (chỉ có mỗi cái quần ngủ duy nhất) liền bước tới gần rồi mở ngăn kéo ra, cho thấy những nanoblock nhiều màu ở trong những cái hộp được tách màu, tách loại ra nhét đầy ngăn kéo.
"Sở thích đó mà. Khi rảnh rỗi từ việc sáng tác nhạc."
"Vậy đây là của cậu?". Đàn anh hỏi rồi giơ cái ghita nhỏ trong tay, làm cho người nhìn chau mày, giật cái thứ nhỏ bé đó ra khỏi tay đối phương ngay lập tức.
"Xin lỗi, tôi thấy nó ở trên cái bàn cạnh giường."
"Không sao... Em từng ở trong ban nhạc không chính thống hồi trung học... Nhưng mà ngưng rồi. Ca sĩ nó quá khốn nạn để mà có thể chấp nhận được.". Chàng con lai nói một cách đơn giản rồi đem chiếc ghita mà có lẽ là đại diện cho chính mình đặt lên cái bàn cạnh giường như trước, làm người nghe chau mày, di chuyển tới ngồi trên cái mền được trải trên sàn. Nhưng cuối cùng Oat cũng không định hỏi chuyện đó, nhưng lại quay về chuyện mà cậu hứng thú hơn.
"Ghép lâu rồi hay sao?"
"À, cái này ấy hả... Không lâu đâu. Trước đây em ghép Lego, có người dạy là khi mình chuyên tâm làm một chuyện gì đó, thời gian sẽ luôn trôi qua nhanh.". Shin nói ra chuyện của mình mà không nghĩ rằng đó là bí mật phải che giấu gì cả.
"Lúc trước mỗi lần hết học kỳ, mẹ em sẽ cho em sống ở Nhật... Điều kiện trao đổi của ông ngoại em là nếu ba lấy đứa con gái yêu dấu đi thì phải đem cháu đổi lại.". Shin nói cùng nụ cười. Thế nhưng đôi mắt lại ánh lên một chút cô đơn khi nhớ tới hồi nhỏ phải rời xa ba mẹ mà sống ở đất nước khác.
"Lúc đầu cũng vui đó, nhưng hồi cấp phải chuyển qua học ở đó gần năm... Cực kỳ khổ sở luôn.". Người kể vẫn kể một cách buồn cười, người nghe cảm nhận được giọng điệu vẫn còn ẩn chứa những cảm giác xưa. Thế là cậu bắt đầu xem xét Chananon, người dám gây sự với đàn anh trong phòng cổ động lại một lần nữa.
Đôi khi việc Shin nhìn có vẻ là người bất cần, có thể là vì những sự việc lúc nhỏ.
"Rồi cậu làm thế nào?"
"Em vẫn may mắn vì có nhiều người tốt đẹp trong gia đình bên đó. Anh trai.. à không, anh họ của em là người nói rằng hãy thử tìm cái gì đó làm, thời gian sẽ trôi qua nhanh. Thế nên em bắt đầu ghép Lego, nhưng mà nó to quá, ghép nhiều thì cũng phải tháo bỏ nhiều cái. Thế nên sau này chơi nanoblock, nó tốn ít diện tích cất giữ.
Chuyện kể làm người nghe thấy được những khía mạnh mới mà cậu chưa từng thấy từ người trước mặt. Và điều đó làm cho Oat mỉm cười nhạt, dựa lưng vào thành giường, cứ nghe đối phương kể chuyện như vậy.
"Không tiếc hay sao?"
"Giữa việc bị ba mắng vì không có chỗ cất và việc thoải mái lỗ tai, anh sẽ chọn cái gì?". Lời nói làm cho Oat bật cười lớn tiếng, thấu hiểu ngay lập tức.
"Hừ hừ, tôi cũng thường bị mẹ la lúc biết được rằng tôi chọn lái xe môtô."
"Có biết việc anh đua trong trường đua luôn không?"
"Nếu biết thì chắc sốc chết.".Người nghe cười lớn, đan xen với tiếng của người kể mà lúc này đang tưởng tượng ra hình ảnh nếu mẹ sinh thành biết chuyện cậu đem mạng sống đi liều lĩnh trong trường đua như vậy thì sẽ làm thế nào. Tiếng cười gần như đã phá tan toàn bộ bầu không khí ngột ngạt của cả hai.
Tiếng cười làm cho Shin hạ tầm mắt nhìn người đang ngồi ở bên cạnh giường cậu, nhìn mái tóc màu đen đang bao bọc cái đầu trước khi đôi môi nhếch lên nụ cười gian manh.
Chính vì vậy, chủ nhân căn phòng liền di chuyển xuống khỏi giường và ngồi bên cạnh người đang cười lớn, làm cho Oat quay lại nhìn vào mắt.
"Hey!!!". Và không kịp phản ứng, tay đàn em đã nắm lấy hạ bộ, làm cho Oat kêu lớn.
"Đúng là như em nghĩ.". Shin bật cười trong họng, nhìn hết hồn rồi nói tiếp.
"Anh nổi "hứng" hơn bình thường bởi vì đua xe trong trường đua phải không?". Đúng theo như mọi dự tính. Một số người gặp chuyện phấn khởi, cơ thể thường sẽ kích động theo và cái đó sẽ nổi hứng một cách dễ dàng. Và cái chứng minh cho suy nghĩ này đang ở trong tay của Shin.
Đúng là đang "thức dậy".
"Tôi không chơi như vậy!". Oat cầm lấy bàn tay đó ngay lập tức. Ánh mắt rực lửa tới đáng sợ. Tiếng cười thay đổi thành giọng nghiêm khắc mà người nghe không hề bị chấn động, hơn nữa còn cười trong họng.
"Em giúp anh để đền đáp việc anh chịu dẫn em tới trường đua hôm nay... Không phải sεメ, không có hôn, không có ôm, chỉ là giúp đỡ bạn bè con người với nhau. Nghe có vẻ hay ho không?". Chàng đầu đỏ nói như không có gì, nhưng điều đó làm cho người nghe gồng chặt nắm tay. "Ham muốn" dang dở đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi bàn tay của đàn em không chịu dễ dàng buông ra.
"Không có bạn bè con người nào lại làm như vậy với nhau đâu."
"Vậy là ý nghĩa của từ bạn bè con người của anh và em khác nhau.". Shin nói đơn giản, sau đó thì thò tay vào trong qυầи ɭóŧ của đàn anh đẹp trai kiểu mà Oat cản không kịp.
"Như vậy rồi mà anh định từ chối thật sao?". Giọng điệu trêu đùa cùng với nụ cười thắng thế.
"Ức!". Oat phát ra tiếng trong họng khi bàn tay đang tuốt lên xuống bộ phận cứng cáp của cậu một cách chậm rãi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn dang dở cho nó bốc lên. Trong lòng thì cố gắng nói với chính mình rằng hãy gạt bỏ sự giúp đỡ mà cậu không cần, nhưng dường như việc bị từ chối không phải là điều mà
Shin thích.
Chính vì vậy, bộ phận to lớn được kéo ra khỏi quần ngủ một cách cẩn thận.
"Buông ra!"
"Nếu anh thật sự muốn em buông.". Shin đáp lời trong khi dùng tay bao quanh bộ phận nóng rực và di chuyển tay lên xuống một cách chầm chậm, nhìn mặt người có những giọt mồ hôi lớn chảy khắp mặt. Sắc mặt giống như cố gắng kiềm nén du͙ƈ vọиɠ của mình và nói rằng không cần, nhưng... cái thứ khác trên cơ thể lại phản bội chủ nhân của mình.
"Hey!". Tới nỗi Oat kêu lớn khi đàn em cúi xuống giữa chân cậu trong khi sắc mặt lại không thay đổi chút nào, nhưng lại cho đầu lưỡi ấm áp liếm lên hạ bộ.
"Ức..."
"Không hay có ai dùng miệng cho anh nhỉ?". Người làm vừa nói vừa dùng lưỡi liếm từ ngọn tới gốc. Tay còn lại thì tuốt giùm mà không hề thấy ghê tởm, có vẻ phân tích triệu chứng của người giật nảy mình nữa, làm cho Oat gồng chặt nắm tay.
"Tôi không ngờ là nó... sẽ... ưʍ..."
"Thử cái mới mới đi, ngài đàn anh giáo dục. Chứ không phải cái này chỉ để dùng vào bên trong phụ nữ thôi đâu.". Vừa nói, Shin vừa há miệng ra, nhận lấy phần đầu vào trong miệng, hơn nữa còn mút ngậm thật mạnh, làm cho người được nhận cứng ngắt cả người. Lòng vẫn cố gắng từ chối sự giúp đỡ quá phận, nhưng khoang miệng nóng hổi đang nuốt lấy cậu làm cho người có du͙ƈ vọиɠ trỗi dậy chỉ có thể gồng chặt nắm tay.
"Tự nhiên... nó được tạo ra... là như vậy."
"Ưʍ... Em ngạc nhiên khi mà được nghe lời nói này từ miệng người thích con trai.". Shin rời ra nhìn chỉ một lúc trước khi làm điều mà Oat không ngờ tới.
"Ah! Chananon... Ức..."
Đôi môi ấm há rộng ra trước khi đón nhận bộ phận to lớn vào trong khoang miệng nóng một phát một. Hành động làm cho đàn anh nghiêng đầu tựa vào thành giường. Sự suиɠ sướиɠ chạy khắp người, tới nỗi quên mình mà đặt một tay lên cái đầu màu đỏ, trong khi một suy nghĩ đang hiện lên trong đầu.
Đàn em của cậu giỏi dùng miệng.
"Ưʍ... Tôi tự làm... Đủ rồi!". Dù cho ham muốn tới nỗi suýt phát điên, nhưng Oat vẫn kiềm tiếng gầm của mình, nói bằng giọng khàn, nhìn người đang đẩy miệng vào và ra, đón nhận hạ bộ của cậu mạnh dần lên, hơn nữa còn liếc mắt nhìn phản ứng của cậu một cách hài lòng.
Ngoài ra, lời cấm đó càng làm cho Shin tăng tốc đôi môi hơn nữa, cảm nhận được mùi hăng của dịch đặc đang rỉ ra ở phần đầu, tay thì tuốt bộ phận hình ống thật mạnh, hài lòng với tiếng rên của đối phương.
Trong khi đó, Oat nhìn mặt đàn em đang phục vụ cậu một cách hết ý... Cái miệng bao bọc lấy bộ phận cứng rắn, đầu lưỡi quét khắp nơi, đôi mắt nheo lại cứ như hài lòng với mùi vị. Thế là phải nghiến chặt hàm khi sự ham muốn không được giải tỏa ra với bất kỳ ai một thời gian dài đang làm cho mọi thứ nhanh chóng tới nỗi không kịp phản ứng.
"Đủ... Shin... Dừng lại trước đã...". Chắc chắn lời can ngăn không thể làm gì người đang tăng tốc miệng được, dù cho biết rằng tại sao đối phương ngăn cậu đi chăng nữa. Hơn nữa còn mở rộng khoang họng và đẩy bộ phận to lớn vào tới gần tận cùng làm cho anh Oat gầm lớn.
"Héc... héc... héc...". Nguyên nhân lời can ngăn của Oat được giải phóng vào trong miệng của người bao trùm lấy cho tới hết, trong khi tiếng thở gấp của người được giải tỏa vang lên hòa vào tiếng máy điều hòa. Còn Shin thì thả thứ trong miệng ra và đứng dậy ngay lập tức.
"Tôi xin lỗi...". Chàng con lai lắc đầu rồi đi vào trong phòng tắm trong khi cứ để như vậy. Sau đó tiếng trong phòng tắm liền vang lên, kiểu mà người bên ngoài đủ biết rằng đối phương đang súc miệng. Và khi Shin quay ra, Oat đã cất vũ khí thân cận vào trong qυầи ɭóŧ xong xuôi rồi. Khuôn mặt hiện lên sự căng thẳng.
"Tôi không nên..."
"Tự em là người đề nghị giúp. Chính vì vậy anh không cần phải xin lỗi em. Và cái này em cũng không có tính là anh ngủ với em. Chỉ là oral, có vậy thôi. Anh dẫn em tới trường đua, em dùng miệng cho. Hết, công bằng.". Chủ nhân căn phòng nói rồi đi tới cầm khăn lông lên lau miệng đang vương những giọt nước, quay qua nhìn đàn anh đang căng thẳng giống như vừa mới nɠɵạı ŧìиɦ rồi thấy buồn cười.
"Nếu căng thẳng quá thì cứ nghĩ là chó liếm cho anh cũng được.". Nói xong, Shin liền đi tắt đèn rồi buông người xuống nằm giống như không có gì xảy ra. Khác với người cảm thấy có lỗi vẫn ngồi tại chỗ cũ.
"Ngủ được rồi đó. Hơn giờ sáng rồi, trời sắp sáng rồi kìa.". Chủ nhân căn phòng lên tiếng làm cho Oat thở dài rồi cuối cùng cũng nằm xuống, mặc dù trong đầu vẫn không thể phủi bỏ hình ảnh đàn em đang dùng miệng cho cậu.
Hôm nay sắc mặt mà cậu nghĩ rằng sẽ không quan tâm tới ai lại thay đổi thành nhiều kiểu... vui vẻ... cô đơn... buồn bã và phấn khởi. Điều đó làm cho trái tim giống như đang yêu ai đó lại đập bằng nhịp đập kỳ lạ.
Không phải đâu. Chỉ vì du͙ƈ vọиɠ vẫn còn dang dở bởi sự việc đã xảy ra mà thôi.
------------ End Chap ------------