Sáng ngày thứ Bảy, chú chó con đang đi ngái ngủ ra khỏi phòng ngủ (của mình). Một tay thì vò đầu, tay còn lại thì bịt miệng ngáp. Buồn ngủ vô cùng bởi vì tối qua chơi game với thằng Pound xuyên đêm tới gần giờ sáng. Thật ra cậu dỗi anh Porsche cũng có điểm tốt đó. Mọi khi ngủ cùng phòng thì phải ngủ cùng lúc, khi về lại phòng của chính mình như vậy thì... làm gì cũng được.
Nhưng cũng hơi cô đơn. Nằm ôm mền cũng không có ấm.
"Đói quá đi.". Vừa nói vừa đi loạng choạng về phía nhà bếp trước khi khựng lại ở trước cửa... Anh Porsche đang nấu ăn.
Trước đó ra vẻ sĩ diện không vào xem, nhưng tình cờ thấy thì... vào xem một chút vậy.
Ưʍ... Có vẻ được đó.
Dear nghĩ rồi ôm chặt khung cửa, nhìn người đang đánh bột trong tô inox rồi bỏ vào cái chảo được làm nóng một cách nhẹ tay. Sau đó thì quay người về phía máy pha cafe. Chỉ một lúc sau, người nhìn muốn hỏi rằng anh có chắc là sẽ không trông chừng cái bếp không.
"Hey!" Đúng như dự đoán, người chỉ vừa quay qua chú ý cafe của mình chỉ một chút đã nhanh chóng quay về phía bếp rồi lật món ăn mà có lẽ là pancake sang mặt bên kia và thấy rằng nó... khét.
Tất nhiên là bị như vậy rồi.
"Lại nữa à?". Anh Porsche lầm bầm với chính mình trước khi đi về phía bên kia để múc cái pancake có vẻ ngoài kỳ dị lên cái đĩa có... cái gì đó mà có lẽ là những tảng bột hình tròn nhiều kích cỡ, có cả khét, cả cứng, cả chín một mặt, tới nỗi người lén nhìn trong im lặng há hốc mồm.
"Hey! Đó là xác cái gì vậy, anh Porsche?"
"Ủa, Dear? Dậy rồi hả?". Purin quay ngoắt qua nhìn về phía cửa ngay lập tức, trước khi thấy chú chó con đầu xù đang đứng nhìn cái đĩa trong tay cậu không rời mắt. Và điều đó làm cho người to con cười trừ rồi quay người lại, dùng tấm lưng che những sai lầm của mình ở phía sau.
"Che bây giờ không kịp rồi anh. Đó là gì vậy?". Dear bước vào trong phòng ngay, hơn nữa còn nhướng người qua anh Porsche nhìn về phía cái đĩa sau lưng, làm cho người to con gãi đầu.
"Pancake đó."
"Ờ, Dear biết là pancake, nhưng thế quái nào lại trong bộ dạng này?". Không chỉ hỏi, còn gắp miếng bánh mặt đen mặt vàng lên trước mặt, trước khi nó rơi xuống đĩa bởi vì... bên trong không chín, cho thấy bột nhão nhão trong đó, làm cho người làm cười che đậy.
"Không có gì, chỉ là anh thử lửa."
"Thử lửa nhà bác anh thì có. Làm mấy lần rồi?"
"Ưm, cỡ... lần, chắc vậy.". Dear thề rằng chưa từng thấy anh Porsche trả lời nhỏ tiếng tới như vậy bao giờ. Và điều đó làm cho chú chó con nheo mắt lại, nghe tiếng người thở dài một cách chịu thua và nói một cách bất lực.
"Lần đầu đem bột ướp lạnh, khi làm thì nó cứng, không ăn được. Lần thì bột nó không tan, bên trong vón thành cục luôn, rồi dùng lửa lớn quá. Còn tới lần này... hình như chảo được bắc lên bếp ngay từ đầu nó nóng quá, quay qua một chút rồi quay lại... thì nó khét rồi."
Ờ hở, ông thần biết làm spaghetti white sauce, mà làm món ăn đơn giản như pancake không được. Thiệt không muốn tin mà.
"Thì anh đổi món đi! Cháo cũng biết làm mà. Chiên trứng, chiên xúc xích cũng biết làm. Làm cái mà anh không biết làm chi vậy!". Dear kêu lên hỏi một cách không hiểu được. Và điều đó làm cho người nghe cụp tầm mắt xuống, quay về phía hướng khác, giống như lỗ tai đỏ lên thế nào ấy không biết, làm cho chú chó con thắc mắc và cầm lấy vạt áo.
"Anh Porsche, nói với Dear liền đi."
"Không có gì. Chỉ là anh muốn thử đổi món. Tại dạo này Dear toàn ăn đồ ăn bỏ bịch mà. Hôm qua thấy giọng khàn khàn, nên anh không muốn làm cái gì phải bỏ bột ngọt... chỉ vậy thôi..."
"Chỉ vậy ấy hả?". Hôm nay chú chó con dường như thông minh hơn bình thường, hỏi một cách không tin tưởng cho lắm dù cho nghe có vẻ hợp lý đi chăng nữa. Hơn nữa trái tim lại còn co giật một chút khi nghĩ rằng anh Porsche quan tâm, tới mức tìm bữa ăn sáng không cần bỏ bột ngọt cho cậu ăn. Và càng nhìn vào mắt người làm ra vẻ như đâu có gì lớn đâu thì cậu chỉ có thể thở dài.
Không có mềm lòng nhé. Không có mềm lòng với người ra vẻ mắc cỡ vì đã làm thức ăn khét nhé.
"Nào, vậy Dear làm cho.". Chính vì vậy, chàng đầu bếp đã không thể hiện tay nghề cả tuần liền quay người cầm lấy cái tô bột đã được pha sẵn để đánh một chút, không hề biết là người phía sau lén thở dài.
Thật ra Purin định làm món ngọt cho bởi lý do nho nhỏ mà nếu thành công thì sẽ nói. Nhưng tiêu tùng như vậy thì đem đi dùng vào lần khác vậy. Và cái muốn làm chính là... Sweet for my sweetie.
Biết là nếu gây lãng mạn với chú chó con thì chắc nó sẽ mắc cỡ, nhưng bộ dạng pancake cháy khét như vậy mà nói thì có thể sẽ bị trả lại là: đồ ngọt nhà ba anh có màu như vậy hả? Cho nên giữ lại làm sai lầm trong lòng thì hơn.
"Anh Porsche, buông ra, buông ra. Ai cho ôm?". Và khi Dear quay qua bận rộn ở trước bếp, tay liền ôm lấy eo thon. Cảm nhận được thân hình mềm mại mà cậu đã không ôm nhiều ngày một cách nhớ nhung. Hơn nữa còn đặt cằm lên cái đầu tròn tròn, làm cho nhóc nhỏ la lối, nhưng không vùng vẫy, chỉ có bàn tay vẫn cứ tiếp tục chuẩn bị bữa sáng của cả hai.
"Hết giận anh chưa?". Purin hỏi bằng giọng điệu yếu ớt.
"Chưa.". Và rồi không có lời nói cổ vũ tinh thần, bởi vì Dear nói rõ ràng trong khi rót pancake vào chảo.
"Chó con của anh ác ghê."
"Dear mà ác ấy hả? Dỗi mới có tuần thôi."
Rồi cái vụ cho ôm như vậy, chắc là tao dỗi lắm đây mà. Chỉ là sĩ diện thôi, không biết nên nói rằng đã hết giận thế nào.
"Ác chứ. Mọi khi có con chó mềm mềm cho ôm hằng đêm. Tới khi không có thì lạnh lắm đó.". Purin nói cùng nụ cười, hai tay siết chặt eo thon một chút, nói cho biết rằng cậu nhớ thân người ấm áp mà khuya khuya thích vùi vào cậu nhiều tới mức nào. Và dường như là khớp với suy nghĩ của người trong vòng tay mà lúc này gò má liền nóng lên.
Đúng là lạnh thật đó.
"Nh... Nhưng Dear đâu thấy lạnh đâu. Ngủ một mình thoải mái muốn chết."
"Nên anh mới nói là ác đó.". Chủ nhân to con hôn lên mái tóc mềm một cái, làm cho người nấu bữa sáng trước bếp hơi run tay một chút. Bởi vì thế quái nào mà cậu lại cảm thấy chủ nhân to con đang làm nũng với chó không biết nữa. Và điều đó làm cho cái tay không thể lật cái tảng tròn tròn được cho rồi.
"Sắp khét rồi đó, Dear."
"Ờ, Dear biết rồi. Thì tại anh đó!". Bàn tay run run mà Purin để ý thấy tới nỗi không nhịn được mà ghẹo, làm cho nhóc nhỏ la lối hờn mát, hơn nữa còn định thần lại, lật pancake trong chảo cho bằng được. Không nhịn được mà nghĩ trong lòng rằng nếu anh Porsche buông ra thì chắc sẽ làm dễ dàng hơn. Nhưng không thể phủ nhận rằng cả tuần không được ôm ôm, vùi vùi thì cũng thấy cô đơn, cho nên khi anh Porsche ôm thì... thích.
Vâng, tôi lẳng lơ. Tôi biết.
Cuối cùng, mãi cho tới khi làm bữa ăn sáng ôm ôm vùi vùi xong, chú chó con nói là giận dỗi suýt nữa lau mồ hôi bởi sự gần gũi đã xa cách một thời gian, nhanh chóng rưới mật ong lên pancake nóng hổi rồi đặt lên quầy bếp.
"Thấy không? Dễ vậy mà.". Chú chó con nói một cách hãnh diện. Và điều đó làm cho Purin bật cười, chịu buông tay ra rồi quay qua cầm lấy nĩa xắt pancake ra, đưa tới tận miệng chú chó con.
"Xin vinh dự mời đầu bếp trước ạ.". Chắc chắn rằng Dear không từ chối, chỉ há miệng ngoạm lấy.
Kực
"Anh Porsche, khoan hãy ăn!". Ngay khi mùi vị tiếp xúc với miệng, Dear suýt nữa đã nuốt xuống ngay lập tức rồi cầm lấy tay của người to con cũng đang đưa thức ăn vào miệng, làm cho thân hình cao ráo quay qua nhìn một cách khó hiểu khi mà Dear nhanh chóng giành lấy nĩa tự mình cầm, hơn nữa còn kéo đĩa bánh về phía mình.
"Mùi vị tệ hả? Trước đó anh nếm bột rồi, nó cũng khá ngon."
"Kh... Không phải, chuyện là..."
Trong thời điểm ấp a ấp úng, người thắc mắc liền đưa mặt tới đớp lấy miếng bánh nhỏ trong tay Dear ngay lập tức, làm cho người cầm nĩa há hốc mồm, nhìn người nhai nhai rồi gật đầu, đôi mắt ánh lên sự buồn cười một chút về cả bản thân mình và chú chó con.
"Nó chưa chín..."
"Hey! Không phải lỗi cua Dear đâu đó. Cái chảo... Đúng rồi, đúng rồi, cái chảo đó. Anh bắc lửa lâu làm cho nó nóng quá mức. Và rồi bếp toàn là bếp điện, Dear không hay dùng. Tại sao anh không có cái bếp gas nào vậy? Không phải là Dear không giỏi nhé. Pancake chỉ là trẻ con. Tự nướng bánh còn từng làm qua nữa là!". Và rồi người tự tin vào tay nghề làm bếp rất nhiều (chắc chắn rồi, nếu bạn có chị gái tên Dream, việc vào bếp rồi làm cái gì đó sai có nghĩa là bạn sẽ bị chế Dream chửi từng sáng tới tối) nhanh chóng biện minh, làm cho người im lặng suýt nữa đã bật cười.
Cậu chắc chắn là cậu chưa có nói gì Dear hết. Hơn nữa, có một đĩa pancake thôi mà làm loạn hết cả buổi sáng.
"Đừng có mà cười! Giận đó!". Nếu triệu chứng giận dữ của chú chó con là việc làm cho gò má phồng lên, khoanh tay như đứa trẻ lên ... thì Purin cũng sẵn sàng để dỗ.
Thơm má
Dù cho biết rằng chuyện cũ vẫn chưa tính sổ xong, nhưng cậu vẫn quyết định đưa mặt tới thơm vào cái gò má phồng phồng một cách không nhịn được, mỉm cười với người đang xị mặt rồi nói bằng giọng điệu dịu dàng.
"Anh nghĩ nếu chúng ta cãi nhau như vậy thì buổi sáng này chắc không có gì ăn đâu. Chúng ta đi tìm chỗ mà người ta làm pancake ngon ngon đi thì hơn."
"Anh Porsche nói Dear làm không ngon chứ gì?"
"Sao lại nói như vậy được? Thôi mà, đừng dỗi mà, chó con...". Purin xoa tóc người giận dỗi thật nhẹ. Cũng đủ biết là Dear mềm lòng với cậu nhiều lắm rồi. Và rồi sau khi im lặng suy nghĩ một lúc, chàng trai liền nói cùng nụ cười.
"Vậy hôm nay chúng ta đi hẹn hò đi."
Và rồi nụ cười của người trước mặt liền làm cho gò má người được rủ đi hẹn hò nóng lên thế nào ấy không biết.
Ờm... Đi hẹn hò trong Home Pro ấy hả?
Dear thừa nhận rằng bữa sáng ngon miệng như Egg Benedict bên cạnh khoai tây hấp cùng với ly chocolate lạnh là cái rất hoàn hảo. Nhưng việc đi ăn xong rồi anh Porsche dẫn tới cửa hàng vật dụng gia đình thế này... là chuyện ngỗng gì vậy?
"Tại sao lại làm vẻ mặt như vậy?"
"Đâu có. Chỉ là không muốn tin rằng người con trai như anh sẽ dẫn đi hẹn hò ở... đây.". Không chỉ nói, Dear còn chỉ về phía cái bồn cầu hình dáng sang trọng được đặt dài trên đường đi. Không thể nhịn được mà nghĩ rằng có phải cậu ương bướng cả tuần tới nỗi anh Porsche muốn đem cậu nhét vào bồn cầu hay không. Dáng vẻ đó làm cho Purin bật cười.
"Đây vẫn chưa phải là hẹn hò. Chỉ là đi mua đồ trước.". Chàng trai nói cùng nụ cười trước khi kéo chú chó con về một góc, thế là Dear chỉ có thể đi theo, nhìn trái nhìn phải bên đường được dựng mô phỏng thành nhà bếp theo từng kiểu khác nhau một cách thích thú. Cho tới khi đi về phía một khu vực, người đi dẫn trước liền quay qua mỉm cười.
"Nào, chọn đi. Muốn kiểu nào?"
"Hả!". Dear hơi há hốc mồm một chút, nhìn những chiếc bếp nhiều mẫu mã được xếp hàng dài rồi quay lại nhìn mặt anh Porsche một cách khó hiểu.
Kiểu như... kêu tao chọn cái gì vậy?
"Thì em nói là phòng anh chỉ toàn bếp điện, nên anh dẫn tới chọn kiểu mà Dear thích đó."
"Hey! Khùng hả anh? Dear chỉ nói như vậy thôi. Định mua cái mới thật hả?". Kỳ này người nghe càng há hốc mồm hơn, nhìn người định mua đồ mới chỉ vì cậu kiếm chuyện biện minh về cái pancake hồi sáng... Chiều chuộng nhau nhiều quá mức rồi đó.
"Ủa? Thì Dear phải ở phòng này cùng với anh và chắc chắn rằng anh không chịu cho chuyển đi. Nếu Dear không thích thì anh sẽ đổi cho.". Chàng trai nói cùng nụ cười và điều đó làm cho người nghe lặng đi ngay lập tức.
Anh Porsche đang nói rằng cậu không chỉ là người ở nhờ trong căn phòng đó, đúng không? Anh Porsche đang nói rằng bọn họ phải sống cùng nhau ở trong căn phòng đó, cho nên nếu có gì cậu không thích thì sẽ... đổi cho.
Đột nhiên gò má trắng trẻo liền nóng lên một cách không tả được, khi mà cậu đang cảm thấy giống như cặp đôi mới cưới đang chọn đồ đạc cho nhà tân hôn thế nào ấy không biết.
"Và nếu có gì không thích nữa thì nói. Anh sẽ gọi thợ tới sửa cho... Ok nhé?"
Không, không ok rất nhiều luôn. Anh Porsche càng nói như vậy thì đây lại càng không ok với trái tim của chính mình gì hết. Mặc dù định rắn lòng nhiều hơn như vậy, nhưng khi anh Porsche chịu ngay cả việc sửa đổi nơi ở của mình vì cậu thì lại... cảm thấy thích một cách không tả được.
"Anh... Không sao, đồ cũ ở nhà Dear cũng ok rồi.". Chính vì vậy, chú chó con liền nắm lấy vạt áo của người anh trai to con thật chặt, cúi xuống nói bằng giọng nhỏ nhẹ làm cho bàn tay lớn đặt lên cái đầu tròn tròn.
"Đổi đi. Cứ theo kiểu mà Dear thích.". Nói xong, Purin liền quay về phía nhân viên đang bước tới phục vụ cùng lúc chỉ về cái đầu tròn tròn của cậu nhóc đỏ mặt.
"Người này là người chọn ạ. Ơ? Dear! Muốn lấy kiểu nào?"
Lời nói làm cho người phải chọn mím chặt môi trước khi lầm bầm nhỏ tiếng.
"Lại chiều chuộng nữa rồi. Một hồi chó của anh hư thân đó."
"Tốt rồi, hư nhiều nhiều nhé. Để cho một mình anh có thể đối phó với cậu nhóc bướng bỉnh thôi là đủ."
À, rốt cuộc đây là kế hoạch mà anh Porsche cho tao làm người bướng bỉnh tới nỗi người khác chịu không nổi, rồi bản thân chịu đựng một mình chứ gì? Gian manh quá, nhưng mà vẫn... yêu người gian manh như vậy dữ lắm luôn.
Lúc đầu Dear cũng thấy ngại đó, nhưng khi mạnh thường quân nói rằng muốn cái gì thì sẽ mua cho, đứa nhóc hay e ngại hồi tiếng trước bắt đầu đổi tính, tới mức mà chế Dream ở cùng chắc sẽ bị nhéo tai tới nỗi đứt và Purin còn bị mắng là lãng phí nữa. Chắc chắn rằng Darinpan không có ở đây, thằng Daranpat nó liền...
"Anh Porsche, Dear muốn có game mới."
Khu đi ngang qua cửa hàng máy game, chú chó con liền nắm lấy vạt áo của người to con, chỉ về phía cửa hàng với ánh mắt sáng rỡ, làm cho người nghe bật cười rồi gật đầu, để cho đứa nhỏ chạy ào vào trong cửa hàng, làm nhớ tới đứa trẻ lên chạy vào trong phòng banh nhiều màu cùng khuôn mặt đáng yêu cười tươi. Nhìn có vẻ là vừa lòng với việc ở giữa những game nhiều thể loại dữ lắm.
Và rồi cái khuôn mặt tươi cười làm cho mặt mũi càng ưa nhìn làm cho người bán quay qua phục vụ... tốt quá mức.
"Game này dùng cấu hình khá là cao đó em. Tốn bộ nhớ GB và sau khi cài đặt cần thêm GB nữa."
"Oh ho~, đúng tốn luôn. Máy mình chơi được không ta?". Dear chỉ có thể kêu lớn, bắt đầu tính toán trong đầu xem cái máy tính xách tay chiến hữu liệu có dùng được không, tới nỗi đôi môi màu tươi chu vào nhau. Hình ảnh đáng yêu làm cho người bán có mắt sáng rỡ giống như vừa ý, làm cho người đứng nhìn trong im lặng bắt đầu chau mày.
"Em thử xem trong máy anh trước không? Anh cũng chơi."
"Thật không!!! Xem ạ, xem!"
Ngay lúc đó, người chỉ đứng nhìn không thôi bắt đầu chịu không được, bởi vì bàn tay lớn đặt lên vai rồi bóp nhẹ, làm cho người đang định phóng đi quay qua nhìn.
"Em muốn game gì?"
"Final , cái game loại online đó, anh Porsche. Cực kỳ muốn có luôn. Dear là fan của Final Fantasy, chỉ có mấy phần sau là không có chơi. Em cũng đang để dành tiền mua Playstation để chơi phần đây.". Khi nói tới game, nhóc cuồng game liền nói một cách thích thú, nhìn có vẻ đáng yêu tới nỗi người nhìn đột nhiên muốn giữ kỹ. Hơn nữa cậu nhóc còn nói tiếp.
"Đúng ganh tỵ với thằng Shin luôn, anh Porsche. Nó chơi được phiên bản Nhật. Nó cũng có nói là sẽ đem cái của nó cho em chơi, nhưng mà đọc không hiểu chắc luôn.". Dear nói cùng nụ cười tươi. Không nói gì người đang đứng sát sạt phía sau. Và ngay vào lúc Dear quay qua nói chuyện với người bán, người đang đứng phía sau liền nheo mắt lại cứ như cảnh báo gián tiếp rằng vị khách hàng này có chủ nhân rồi.
Ánh mắt làm cho chủ cửa hàng lạnh sống lưng.
"Anh, anh! Đâu rồi? Cho em xem chút."
"Ơ..."
"Anh thấy Dear mua luôn đi thì hơn. Em muốn có sẵn rồi mà. Rồi không biết cái gì hẳn đi hỏi Shin sau.". Thế nhưng, người con trai bảnh bao, to con nhìn chằm chằm về phía chủ cửa hàng lúc đầu định tán tỉnh khách hàng mà bây giờ thì lại cười khô khan, đột nhiên nói không nên lời. Và điều đó làm cho Porsche chen vào ngay lập tức.
"Ơ? Nhưng mà Dear muốn biết liền luôn."
"Sao nói là có phim muốn xem mà? Anh thấy mua nhanh, đi nhanh thì hơn.". Khi anh Porsche nói như vậy, người muốn xem phim mắt liền sáng, gật đầu lia lịa ngay lập tức cùng lúc móc bóp tiền ra.
"Anh đã nói là anh mua cho."
"Thật không? Đúng yêu anh Porsche luôn.". Sự e ngại không còn nữa. Khi người yêu định mua cho, người tham liền cất bóp tiền vào trong quần ngay lập tức, hơn nữa còn nũng nịu làm cho người to con cười hừ hừ rồi móc bóp tiền ra. Bộ dạng làm cho chủ cửa hàng hối hả chuẩn bị đĩa cho, hơn nữa còn lén thở dài.
Tao suýt nữa tán lộn người rồi. Biết ngay, mặt mũi dễ thương như vậy, không có người yêu mới lạ.
"Ôi, muốn về phòng rồi, anh Porsche. Muốn chơi game.". Thế nhưng khi món đồ muốn có vừa ở trong tay, chú chó con liền ra vẻ muốn về nhà ngay lập tức, làm cho người móc tiền mua cho bật cười nhẹ, nắm lấy cái tay nhỏ kiểu mà đứa trẻ phấn khởi không kịp nhận ra.
"Thì xem phim trước đã. Về nhà anh cho chơi dài dài luôn."
"Tuân lệnh!". Dáng vẻ đáng yêu của người cười hớn hở, gật đầu lia lịa, làm cho người bán tới nỗi thở dài với sự tiếc nuối. Nhưng như đã nói, người đáng yêu có chủ rồi và còn... nắm tay nhau kiểu mà không thèm để ý rằng người ta nhìn người con trai vừa đi vừa nắm tay nhau như thế nào nữa.
"A... A... A... Anh Porsche, buông tay Dear ra."
Mãi cho tới khi chú chó con nhận ra rằng bị nắm tay thì đã đi ra khỏi cửa hàng xa rồi. Cứ lo khen ngợi game trong tay, lúc nhận ra là lúc nghĩ tại sao không có tay còn lại để vuốt cái đĩa ta. Và rồi chuẩn luôn, tay của cậu bị anh Porsche nắm chặt. Và rồi xin lỗi nhé, không có nắm bình thường. Anh ấy chơi... nắm đan xen ngón thật chặt.
"Hừ hừ, không.". Cười hừ rồi nói rõ ràng, làm cho người bắt đầu xấu hổ với người khác nóng cả mặt. Định rút tay ra, nhưng đối phương lại nắm chặt hơn trước và rồi quay qua nhìn vào mắt.
"Anh muốn nắm tay người yêu của mình... không được sao?"
"Hey, nhưng mà người khác nhìn đó anh."
"Thì kệ đi. Hay là Dear không ghen nếu có người khác nhìn anh?"
"Ơ?"
Chú chó con kêu lên nhỏ tiếng, mặt lại càng nóng hơn, thần trí bay đi mất rồi. Biết là nếu người khác nhìn anh Porsche thì cậu cũng ghen. Và từ kinh nghiệm lần trước, việc không chịu nói với ai rằng là người yêu anh Porsche tới nỗi cái cô Pattie bước vào cuộc đời dạy cho cậu biết rằng phải thể hiện quyền chiếm hữu. Nhưng mà nắm tay đi trong trung tâm mua sắm như vậy...
Đúng xấu hổ luôn.
Dáng vẻ mà Purin muốn đưa tay tới sờ gò má đỏ đỏ, nhưng rồi cậu chỉ mỉm cười tươi rồi cúi mặt xuống gần hơn trước, nhìn vào trong đôi mắt bối rối.
"Dear..."
"À, à, dạ."
"Anh ghen vì Dear."
"Hả?". Dáng vẻ ngớ ra làm cho Purin nói cùng với nụ cười.
"Dear của anh đáng yêu. Anh không thích người khác nhìn người yêu của anh. Nếu anh muốn thể hiện quyền chiếm hữu... thì Dear sẽ không cho anh làm hả?". Tới nỗi chó con há hốc mồm, chỉ ngón tay về phía chính mình. Đại khái như tao mà đáng yêu ấy hả? Rồi tao mà có người nhìn ấy hả? Đâu thấy có đâu. Rồi tao làm cho anh Porsche ghen ấy hả?
Không phải chỉ mình tao ghen vì anh Porsche thôi sao?
Câu hỏi làm cho cậu nhóc cúi xuống nhìn bàn tay đang đan xen vào nhau thật chặt. Trái tim đập mạnh hơn trước. Trái tim đang lưỡng lự giữa sự phù hợp và niềm hạnh phúc đã làm cho trái tim phập phồng, thể là chỉ có thể lầm bầm nhỏ tiếng.
"Nhưng mà Dear đang giận anh đó."
"Anh cho giận, nhưng mà anh không buông tay nhé."
Rồi nó khác với việc đã làm lành với nhau chỗ nào chứ!
Và cuối cùng, người mắc cỡ chỉ có thể cắn môi chính mình trước khi chỉ nói ra từ.
"Ờ!". Lời nói ý nói rằng "muốn nắm thì nắm, chai mặt như vậy thì xin mời" làm cho Purin cười tươi rồi dắt tay nhóc nhỏ đi mua vé xem phim kiểu mà không thèm để ý ai. Và người bước theo cũng đã quên mất chuyện game, chỉ có thể nhìn bàn tay bị nắm lại thật chặt cùng sự mắc cỡ tới nỗi nóng hết cả người khi nhận biết rằng có người nhìn.
Dù sao bạn tao cũng xem tao là lẳng lơ rồi. Lẳng lơ thêm một chút lúc hẹn hò... thì thôi cứ kệ ánh mắt của người khác đi.
Sau đó, dù cho đã vào rạp phim rồi, người bên cạnh vẫn cứ nắm lấy bàn tay trắng trẻo nới nới, kiểu mà lúc đầu Dear cũng ngồi cứng ngắc cả người đó. Nhưng khi xem phim được một lúc thì cũng bắt đầu quen, tới nỗi bắt đầu thấy vui vẻ cùng bộ phim mà mình muốn xem (chắc rồi, cậu là người chọn phim mà). Hơn
nữa máy điều hòa lạnh cóng thì như vậy cũng khá là ấm.
"Hửm?". Nhưng rồi, người đang say sưa cùng hình ảnh trên màn hình liền quay ngoắt qua nhìn người bên cạnh, ra vẻ định trách móc bằng tiếng thì thầm khi cảm nhận được cái đầu nặng nặng của người nghiêng qua đè lên đầu mình. Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, nhóc nhỏ đã thấy một thứ.
Ngủ... Hey, anh Porsche ngủ hả?
Chắc rồi, người đang đóng mí mắt, hơn nữa còn hít thở theo nhịp đều đặn đó làm cho Dear chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lưỡng lự rằng có nên gọi dậy hay không. Nhưng khi ánh sáng từ màn hình phản chiếu cho thấy khuôn mặt của người mệt lả thì cậu chỉ có thể ngồi yên, đưa tay tới chạm nhẹ vào gò má anh Porsche.
Nhiều ngày nay, Dear biết là anh Porsche mệt. Mệt vì chiều lòng cậu, mệt vì dỗ dành cậu. Biết bao nhiêu cái được dán ở trong phòng. Thức dậy thì đã có bữa sáng sẵn sàng. Cơm tối thì cũng lo liệu cho. Đưa đi tới trường, đôi khi lén cúp việc đi đón cậu về trước nữa.
Dear biết là dạo này cậu cư xử như đứa trẻ bướng bỉnh, bởi vì mỗi lần nhìn mặt anh Porsche thì lại thấy hình ảnh thân cận với người phụ nữ đó, cho nên cứ hay xị mặt với anh Porsche, không chịu nói năng, không chịu trò chuyện. Nhưng mà bây giờ cậu mềm lòng, mềm lòng với tất cả những việc anh Porsche cố gắng dỗ dành cậu dữ lắm luôn.
Thật không muốn tin rằng người như vậy lại ngồi viết tờ giấy ghi chú dán đầy phòng.
Và rồi lâu lâu tới được ngày thứ Bảy, thay vì được nghỉ ngơi, anh Porsche lại dẫn cậu đi ra ngoài. Có thể bởi vì nhiều ngày trước cậu càm ràm là muốn xem phim nữa. Cái vụ mua đồ, mua game có thể là ăn theo. Nhưng khi tới xem phim, người mệt mỏi chắc là không gắng gượng xem tới hết phim nổi nên mới ngủ gật gù như vậy.
Thật sự đã mềm lòng tột cùng rồi.
Chính vì vậy, Dear liền bóp lấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu dù đang ngủ như vậy, giữ cho anh Porsche tựa vào thoải mái, trong lúc đó thì bản thân vùi vào người to con, cố gắng nói rằng kệ mẹ nó, ai quay qua nhìn thế nào cũng không quan tâm đâu. Xem như thời gian này là thời gian của cậu và anh Porsche.
"Đừng có lần sau nữa nhé, anh Porsche. Đừng nữa nhé, đừng có việc vào phòng rồi thấy anh ở cùng người người phụ nữ khác trong "phòng của chúng ta".". Dear lầm bầm nhỏ tiếng với người ngủ trước khi mỉm cười một chút.
"Làm lành với nhau nhé."
Suy nghĩ của người lấy ngón út ngoắc vào ngón út của người ngủ. Nói với chính mình rằng tối nay sẽ chuyển về lại ngủ cùng phòng với người to con. Tưởng tượng ra là chắc anh Porsche làm vẻ mặt kinh ngạc dữ lắm luôn, mà không hề biết rằng người ngủ đang mỉm cười với chính mình. Hơn nữa còn siết chặt lấy bàn tay nhỏ, bước vào giấc mộng đẹp mà chú chó con quấn quýt ở bên cạnh.
Làm lành với nhau nhé, bé ngoan của anh.
------------ End Chap ------------