Tại Bệnh Viện Quốc Tế Việt Nam.... một không gian tĩnh mịch đến đáng sợ bao trùm lên ngôi bệnh viện.
Trước cửa phòng phẩu thuật. Một cô gái tầm tuổi đứng đó, vẻ rất lo lắng.Đôi mắt đã thâm quầng đi vì mệt mỏi, tóc tai, quần áo cũng xơ xác. Cái đèn màu đỏ tắt, vị bác sĩ bước ra.
- Bác sĩ! Mẹ...mẹ tôi sao rồi?_cô gái vội vàng chạy đến. Đôi mắt mệt nhoài ánh lên sự hy vọng. Nhưng hy vọng nhỏ nhoi chợt vụt tắt...
-xin lỗi! Tôi đã rất cố gắng...cô chuẩn bị tinh thần vào gặp bà ấy lần cuối...
Đôi chân bé nhỏ khụy xuống trước cửa phòng phẫu thuật. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má hốc hác. Cô gái cố lấy lại bình tĩnh bước vào trong.
Trên giường là một người phụ nữ xanh xao, bà trông rất mệt nhưng vẫn cố nở nụ cười. Có lẽ đây là lần cuối cùng Minh Thư được nhìn thấy nụ cười ấm áp ấy. Cô đến cạnh bà, cố gắng gượng cười nhưng đôi mắt ngấn lệ.
-mẹ! Con không khóc đâu! Mẹ đừng bỏ con mà!_cô nắm chặc tay người phụ nữ.
-Thư! Con nghe mẹ! Hãy tìm chàng trai trong hình này đi! Đây là Thiên Tỉ, con của một người bạn cũ của mẹ ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Hai đứa đã có hôn ước từ năm tuổi., dì ấy....sẽ giúp con...nhất định con sẽ thành một lương y tốt...
Sau lời dặn dò, bà trút hơi thở cuối cùng, bỏ lại cả cô! để lại cô trong sự đau đớn tột cùng như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim. chỉ có nước mắt mới xoa dịu bớt nỗi đau trong cô lúc này....
--
Sau khi tháo cái khăn tang trên đầu, cô bắt đầu xách balô sang Trung Quốc tìm người con trai mang tên Thiên Tỉ chỉ với một tấm hình và một tờ giấy ghi địa chỉ theo lời mẹ dặn...-Hết chương -