Một mình Thư lạc lõng giữ nơi xa lạ, không ai thân thuộc. Ngay lúc này, ngay lúc này đây, cô đang cảm thấy rất đau đớn, một cảm giác khó tả.
Nước mắt cô muốn rơi nhưng nhớ lời của mẹ, cô cố nuốt ngược nước mắt vào trong, bước đi tiếp.
Đầu cô chợt va vào ngực một chàng trai.
-Tôi...tôi xin lỗi!_cô rối rít.
-Không có gì!_chàng trai toang bỏ đi nhưng cô chặn lại.
-Anh cho tôi hỏi địa chỉ này ở đâu vậy ạ?
Chàng trai có vẻ ậm ự một lúc nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp của cô gái trẻ, anh đành gật đầu. Chiếc taxi chở hai người đến một căn biệt thự khang trang.
-đây là địa chỉ cô cần tìm!_anh ta nhấn chuông cửa. Từ phía sau cánh cổng màu đen cao lớn, một người phụ nữ trung niên bước ra.
-Vương Nguyên! Con tìm Thiên Tỉ à?_người phụ nữ tươi cười, một nụ cười phúc hậu làm cô chợt đau vì nhớ đến nụ cười của mẹ khi lìa trần.
-Dì Hàn! Có người tới tìm!_Chàng trai đó- Vương Nguyên.
-con là...._dì Hàn hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô gái lạ
-Con là Minh Thư! Con của bà Phương Nhã ạ!
-con là con của...Nhã! năm...ngày này cũng đã đến rồi! Hai đứa vào nhà đi!--------------------------------
Ngôi nhà bên trong thật lộng lẫy, khang trang với gam màu trắng chủ đạo. Mọi thứ đều sang trọng, xa xỉ đến nỗi cô không dám ngồi xuống.
Dì Hàn kéo cô lại, vuốt tóc.
-mẹ con khỏe chứ?
-dạ...mẹ con...mất từ tuần trước ạ!_ đôi mắt cô ngấn lệ. Gương mặt thoáng buồn.
Khóe mắt dì Hàn cũng bất chợt cay cay.
-ta hiểu rồi! Quản gia Lâm! Mau gọi thằng Thiên Tỉ xuống đây cho tôi!_dì Hàn xoay qua lão quản gia trông già nhưng phúc hậu.
Tầm phúc, từ trên lầu một chàng trai cao ráo, đẹp trai nhưng mang vẻ lạnh lùng bước xuống. Anh ta đảo mắt xung quanh rồi dừng ở chỗ dì Hàn.
-mẹ cho gọi con?
-phải! Đây là Minh Thư! Con gái của một người bạn cũ của mẹ! Nay bà ấy đã mất! Thư sẽ ở chung với chúng ta! Mong con xem nó là em gái!
-Không!_anh ta buông ra một từ lạnh lùng làm cô hơi ngại.
-Con chắc chưa...
-Thiên Tỉ này đã nói là làm.
-Nếu con không chấp nhận con bé thì con nên bỏ sự nghiệp ca hát đi. Tiểu Thiên!_dì Hàn nghiêm túc.
-mẹ....được lắm! Thôi được, em gái thôi mà! Ok!_anh ta lạnh lùng kéo Vương Nguyên đi ra phía cổng.
-Minh Thư! Từ đây con là người của Hàn gia! Ông Lâm, mang hành lý lên phòng cho con bé đi!_bà cười rồi đứng dậy đi vào trong---------------------
Thư được nhận phòng. Một căn phòng đối diện phòng Thiên Tỉ nằm ở tầng . Từ phòng cô có thể thấy cả khuôn viên và những bông hoa dưới sân.
Căn phòng rất xinh xắn, màu tím ấp ám tôn lên vẻ sang trọng vố. Thư sếp quần áo vào tủ rồi đi tắm. Cô ngâm mình trong bồn rất lâu....
Khoác trên người một cái áo hoodie tay dài màu trắng, quần short đen, cô bước ra ngoài...đi đến cửa sổ rồi nhìn ra một đằng xa xăm, không có đích đến.
"Mẹ! Con nhất định sẽ đậu đại học trở thành bác sĩ theo ước nguyện của mẹ...cho dù phải hy sinh nhiều thứ..."
--
Nơi khác. Ba chàng trai ngồi nói về chuyện gì đó.
-Con nhỏ đó! Đồ ăn bám..._thiên Tỉ bực mình.
-tao thấy nó cũng dễ thương mà! Dì Hàn có vẻ thích con bé đó đấy!_Vương Nguyên.
-Hứ! Nhất định tao sẽ có cách để nó tự mình đi ra khỏi nhà tao!_Thiên Tỉ cười nhạt. Đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm "không hề nhẹ"-hết chương -