Dưới căn hầm tối tăm lạnh lẽo, Lục Triết Hy trần trụi nằm sấp trên sàn đá. Trên cơ thể của anh vẫn còn đầy những vết roi, vết tím bầm chưa thể lành lại. Ba ngày trôi qua Hoàng Hiểu Long đã nhốt và bỏ đói anh ở nơi này...
Anh nằm nghiêng người, hai tay ôm bụng rồi cuộn mình lại. Cơn đói và khát cứ luôn hành hạ anh đến mức khiến đầu óc anh nảy sinh ảo giác...
Hoàng Hiểu Long ngồi trong phòng quan sát anh qua camera, vẻ mặt hắn hoàn toàn không có một cảm xúc gì.
"Cứ tiếp tục như vậy là cậu ta sẽ mất mạng đấy!"
Đến khi Trần Hạo đứng bên cạnh nói thế thì hắn mới có phản ứng. Hắn không nói gì đứng dậy rồi rời khỏi phòng, Trần Hạo cũng đi theo.
Hoàng Hiểu Long bước xuống mở cửa tầng hầm thì... thấy Lục Triết Hy chật vật dùng hai cánh tay còn lành lặn cứ bò lết trên sàn. Vì quá mệt mỏi nên anh không biết sự xuất hiện của hắn, vẫn tiếp tục bò về phía trước. Hoàng Hiểu Long không biết anh định làm gì đến khi nghe anh khẽ thốt lên một từ:"Nước..."
Hắn hoảng hồn nhận ra anh đang bò đến bức tường... Lục Triết Hy vì quá khát nên không thể tỉnh táo, anh muốn uống những giọt nước mưa dơ bẩn từ ô cửa sổ duy nhất chảy vào...
"Này! Dừng lại!" Hắn quát lên nhưng anh không nghe thấy.
Hoàng Hiểu Long bực tức tiến đến, một tay siết mạnh bả vai anh kịp ngăn anh uống những giọt nước đó, rồi hắn mạnh tay đẩy anh ngã xuống sàn. Lực tay của hắn không mạnh nhưng anh bất tỉnh ngay sau đó...
Trần Hạo cũng tiến lại gần xem xét tình trạng của anh.
"Sao rồi?" Hắn hỏi.
"Mặc dù vết thương trên cơ thể không còn chảy máu nữa nhưng... thiếu dinh dưỡng trầm trọng khiến đầu óc sinh ảo giác hơn nữa nơi này ẩm thấp ngột ngạt đến người khỏe mạnh ở nơi này cũng mắc bệnh nói gì người ốm yếu như cậu ta. Cậu ta sốt nặng rồi."
Hắn sắc mặt không đổi nhìn khối thân thể gầy yếu chằng chịt những vết thương kia nhưng trong lòng lại có chút không nỡ.
"Trừng phạt như vậy chắc cũng đủ rồi!"
Hắn quỳ một chân xuống rồi bế anh rời khỏi tầng hầm.
Hắn tự tay tắm rửa cơ thể, bôi thuốc rồi đặt anh lên giường để Trần Hạo khám cho anh.
"Với cái dạ dày rỗng tuếch như thế thì tôi không thể tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ta được, chỉ có thể truyền dịch thôi. Cậu ta chắc phải mấy ngày nữa mới tỉnh lại đến lúc đó thì cho cậu ta ăn uống đàng hoàng rồi còn uống thuốc cảm nữa... Hoàng thiếu, cậu có nghe không đấy?"
"Có nghe!" Mặc dù trả lời Trần Hạo nhưng ánh mắt của hắn vẫn đăm đăm nhìn người nằm ở trên giường.
"Vậy nhớ đấy, tôi có việc rồi, thuốc tôi để trên bàn này nhé."
"Ừ."
Trần Hạo nói xong rời đi.
Hoàng Hiểu Long vẫn ngồi trên ghế nhìn anh lúc lâu rồi hắn nói:"Nếu ngay từ đầu mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì ít nhất đâu phải chịu khổ thế này!"
Điều mà hắn vẫn còn bất mãn đó là trong những lúc làm tình, Lục Triết Hy không bao giờ rên rỉ cho hắn nghe, hắn có đe dọa thế nào thì anh vẫn nhất quyết không làm... Anh càng chống đối thì hắn càng đối xử với anh tàn bạo hơn nhất là lúc anh tự sát. Có nhiều người mà hắn mua về để phục vụ việc làm tình cũng đã tự sát, hắn chẳng cảm thấy tức giận hay gì cả. Nhưng riêng anh, ngay có quyền chết của anh hắn cũng không cho phép. Hắn tự hỏi không lẽ bản thân hắn đã chú ý hay coi trọng anh. Ấn tượng đầu tiên về anh đối với hắn là mái tóc vàng hoe kia, thoạt nhìn qua có thể thấy đó là màu tự nhiên, không phải nhuộm, sau đó là khuôn mặt trẻ, tuấn tú của chàng thanh niên , cuối cùng là tinh thần nhân nghĩa và ý chí quật cường của anh. Hắn đã quyết định phải chiếm hữu con người này cho bằng được, cho dù có phải phế nốt hai tay, hủy đi hết giác quan của anh, biến anh thành nô lệ tình dục đúng nghĩa đi chăng nữa. Nếu anh cứ có thái độ chống đối, không nghe lời hắn thì hắn sẽ làm điều đó với anh!
...
Mấy ngày sau Lục Triết Hy cũng từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra, vẫn là cái bụng đói cồn cào cứ kêu và cổ họng khát khô đến mức anh không thể nói chuyện một cách dễ dàng. Cửa phòng mở, người vào không phải Hoàng Hiểu Long mà là nữ giúp việc vào để quét dọn phòng. Không phải hắn thì anh không cảm thấy sợ hãi, đến khi nữ giúp việc kia rời đi thì anh gọi lại:"Làm ơn... lấy giúp tôi ly nước... được không?"
Dù bộ dạng anh thảm thương, giọng nói khản đặc có lay động lòng người thì nữ giúp việc kia cúi đầu áy náy:"Xin lỗi anh, việc này thì tôi không thể quyết định được."
Cô ta nhanh chóng rời đi. Anh tuyệt vọng nằm gục trên giường.
Thật sự rất khát, còn đói nữa... ai đó... làm ơn... Hai mắt anh rưng rưng sắp chảy nước mắt tới nơi rồi.
Vài phút sau... Hoàng Hiểu Long bước vào, trên tay hắn cầm một ly nước lọc.
Anh lập tức ngồi dậy rồi quỳ trước mặt hắn. Hắn vui vẻ nở ra nụ cười:"Mày muốn uống nước hả?"
Lục Triết Hy thoáng nhìn ly nước kia rồi khẽ gật đầu.
"Vậy uống đi!"
Trong giây phút đó, Lục Triết Hy cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm. Nhưng anh thấy hắn đưa ly nước về phía mình, đúng là hắn cho phép anh uống.
Hai bàn tay anh run run cầm lấy ly nước kia. Một dòng nước mát lạnh theo đôi môi khô khốc chảy vào, dần dần giải tỏa cơn khát của anh. Nhưng khi uống hết ly nước thì... cơ thể anh đã nóng rực lên, đến khuôn mặt anh cũng đã đỏ ửng, trong người thì rất khó chịu.
Anh nhìn thấy đã thấy Hoàng Hiểu Long cười từ đầu đến cuối, vẫn là nụ cười quỷ quyệt của hắn...
Anh biết mà... một ly nước với anh là rất xa xỉ... hắn bỏ thuốc kích dục vào ly nước, hơn nữa là một loại thuốc rất mạnh...
"Là do mày bất tỉnh mấy ngày liền, nói thẳng ra thì ngoài mày ra tao không tìm được kẻ nào để phát tiết cả. Nhưng hiện tại tao hết hứng thú rồi!"
Lục Triết Hy cúi mặt nhìn tính khí của mình dần dần ngẩng đầu, cơ thể thì nóng bừng ngừng lên. Anh xấu hổ vô cùng nhưng vẫn vặn vẹo cơ thể dùng bắp đùi chà xát nơi đó, chất lỏng trắng đục từ đỉnh rỉ ra nhưng làm vậy cơ thể không dễ chịu hơn chút nào ngược lại còn chọc tức Hoàng Hiểu Long.
"Tao không cho phép mày tự giải quyết!" Hắn đe dọa.
Anh lập tức dừng hành động đó lại. Dục vọng thì đã cứng lên nóng dữ dội, không thể chịu đựng được nữa, anh đưa ánh mắt cầu xin hắn.
Hắn đã chầu trực hành động này của anh liền nói:"Cầu xin tao giúp mày đi!"
Lục Triết Hy cắn môi dưới của mình một lúc, mãi mới lý nhí nói:"Giúp tôi... làm ơn..."
Hắn cười, hai tay đã thuần thục mở khóa quần rồi ngồi lên giường:"Mày tự ngồi lên đi!"
...