Một chiếc xe Volkswagen Scirocco dừng ở trước sân biệt thự Hoàng gia, nói luôn đó là xe của Hoàng Hiểu Long. Cửa xe từ từ mở ra sau đó là thân hình cao lớn của Hoàng Hiểu Long. Hắn bước xuống sau đó hung hăng đập mạnh cửa xe đến rầm một tiếng, cả con xe sang trọng bị lắc lư...
Dường như hắn đang rất tức giận. Hắn ra phía sau mở cốp xe và... bên trong đó là một thân thể gầy yếu hoàn toàn xích lõa còn đang run lên cầm cập.
Lục Triết Hy vì bị nhốt trong bóng tối một thời gian, ánh sáng rực rỡ bất ngờ chiếu tới khiến anh đau xót, nước mắt tự chảy ra. Hắn không để cho anh kịp thích nghi, bàn tay khỏe mạnh của hắn thô bạo nắm lấy cánh tay anh ném xuống mặt đất.
Toàn thân vốn đau nhức dữ dội giờ lại bị ném một cách không thương tiếc, anh chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng. Ngay sau đó hắn tiếp tục lôi anh vào. Khoảng cách từ sân vào nhà còn khá xa, hơn nữa mặt đất toàn sỏi đá, hắn lôi anh xềnh xệch như một món hàng mặc kệ cơ thể anh có ma sát với mặt đến chảy máu đi nữa.
Hắn lôi anh xuống tầng hầm, sai người trói hai tay anh lên cao.
Chát! Từng đòn roi da hung hăng quất lên người Lục Triết Hy, máu tươi bắn ra đọng lại ở dưới sàn một vũng máu ghê người. Không chỉ có máu chảy ra, nếu như để ý thì... chất lỏng màu trắng đục từ kẽ mông anh chảy ra dọc theo bắp đùi rồi rớt xuống sàn, đó là tinh dịch của nam nhân, hơn nữa còn rất nhiều bên trong trực tràng chưa được lấy ra hết. Thân thể trắng nõn của anh phơi bày ra. Khắp người anh toàn là vết cắn, dấu hôn đến đỏ chót, tím tái. Có thể thấy được là lúc ở bệnh viện, Hoàng Hiểu Long đã sai người cưỡng hiếp anh, là tập thể chứ không phải một người...
Đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc, cổ họng thì đau rát vì kêu rên, Lục Triết Hy bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu sức lực, anh gục đầu xuống ngất xỉu từ khi nào không biết.
Hoàng Hiểu Long ra lệnh ngừng đánh.
Rào! Một thùng nước muối không chút nương nhẹ tạt thẳng lên người, kích thích lên miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa trên thân thể, Lục Triết Hy dưới tra tấn liên tục hôn mê ho lên hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng khi thấy cảnh tượng trước, anh nghĩ giá như có thể tiếp tục hôn mê không bao giờ tỉnh lại thì tốt biết mấy...
"Chưa xong đâu, trò vui vẫn còn tiếp diễn đấy!"
Nói xong Hoàng Hiểu Long nắm tóc anh lên rồi giơ tay giáng cho anh hai cái tát. Lục Triết Hy bị đánh, hai bên mặt toàn là dấu tay đỏ.
Rồi hắn cởi dây trói ra, cơ thể anh liền đổ ập xuống sàn. Hắn không cho anh một giây phút để nghỉ ngơi.
"Quỳ thẳng cho tao!"
Dứt lời hắn cầm roi đánh lên, lồng ngực anh xuất hiện một vệt đỏ dài rỉ máu. Lục Triết Hy khốn khổ, chật vật xê dịch người quỳ thẳng lên.
"Mở rộng hai chân ra!"
Anh không dám làm trái ý hắn, khẽ tách hai đùi ra thì...
Chát! Một nhát roi hắn đánh đúng vào dương vt...
"AAAA..." Lục Triết Hy nhịn không được kêu lên thảm thiết. Đến cả nơi nhạy cảm nhất mà hắn vẫn đánh lên, anh tự hỏi hắn có còn là người không. Cơ thể anh run rẩy như sắp đổ xuống, hai tay do dự muốn đặt lên hạ thân để che chắn nhưng bắt gặp giọng nói lạnh lùng của Hoàng Hiểu Long:"Mày dám cử động tay thì tao cắt luôn thứ đó của mày!"
Lục Triết Hy rùng mình trước lời đe dọa đó, hai tay anh cứng ngắc buông thõng xuống không dám cử động nữa...
Hắn tiếp tục vung roi đánh vào đùi, bụng, ngực thì anh có thể cắn môi chịu đựng. Nhưng khi hắn lại tiếp tục đánh lên dương vt, một nhát roi không lệch một ly với đòn đánh trước... cơn đau chạy khắp người rồi xông thẳng lên não, anh ngã gục xuống sàn, nước mắt chảy đầm đìa...
Hắn bực bội quăng roi đi đứng trên cao ngước nhìn anh thống khổ bò lết về phía hắn.
Cổ họng anh phát ra tiếng khóc nức nở, anh lại quỳ gối trước mặt hắn, nắm lấy gấu quần hắn cầu xin:"Tha cho tôi...làm ơn..."
Nhưng hắn làm bộ mắt điếc tai ngơ vẫy tay ra hiệu. Lập tức hai tên vệ sĩ tiến đến vặn ngược hai tay anh ra phía sau rồi giữ chặt lấy, một tên khác bóp chặt quai hàm anh, buộc anh mở miệng rồi hắn vo tròn một cái khăn lại nhét vào miệng anh. Hai tay không được tự do, miệng cũng bị chế trụ, anh muốn giãy dụa cũng không được, trong lòng cứ luôn lo lắng không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Và rồi Hoàng Hiểu Long tiến lại gần, hằn cầm một thanh sắt đã được nung đỏ. Co ngươi của anh co rút dữ dội, Lục Triết Hy muốn tránh cũng không được.
Sau đó...hắn ấn thanh sắt nung đỏ lên lưng anh, xì một tiếng, trong không khí lập tức tràn ngập mùi anbumin bị đốt cháy. Lục Triết Hy chỉ kêu được vài tiếng "ưm", vẻ mặt anh tràn đầy đau đớn, cơn đau bỏng rát thiêu đốt các dây thần kinh cảm giác, đau đớn mức nếu như miệng anh không bị chặn thì có thể anh sẽ cắn đứt đầu lưỡi...
Một phút sau, Hoàng Hiểu Long bỏ thanh sắt ra. Hắn mỉm cười thích thú với hình con rồng màu đỏ rực uốn lượn quanh đầu lâu trắng...
Lục Triết Hy cả người đầy mồ hôi, anh nằm sấp xuống không thể cử động nữa.
"Đánh gãy hai chân!" Hắn ra lệnh.
Lục Triết Hy nhìn qua màng nước mắt thấy một người cầm theo búa sắt đi tới trước mặt anh. Khoảng khắc búa sắt lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân, trái tim anh đập thình thịnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Miệng thì vẫn bị nhét khăn, anh chỉ có thể ngóc đầu lên, đưa ánh mắt đẫm nước nhìn hắn thay cho lời cầu xin.
Không gian xung quanh lúc này như ngừng lại, hắn thấy ánh mắt tội nghiệp của anh thì trong lòng lại có chút chần chừ.
Người vệ sĩ kia thấy vậy thì cũng tạm dừng lại. Hoàng Hiểu Long nghĩ ngợi một hồi lâu sau đó lại lạnh lùng hạ lệnh:"Đánh!"
Thế là cây búa sắt từ trên cao đập xuống cổ chân, tiếp tục là đến bắp chân của anh.
Cây búa sắt nặng nề từng đợt giáng xuống tạo nên âm thanh khó nghe. Đau đớn đến mức anh không thể kêu lên được nữa, anh nằm ở đó chịu từng đòn đánh, nước mắt tuôn không ngừng, hai tay anh liên tục cào mạnh xuống sàn nhà đến mức gãy móng tay, máu theo đó tiếp tục chảy ra... rất thê thảm!!!
Một hồi lâu sau cũng dừng lại, lúc này hai chân anh đã bầm tím rồi đọng máu và không còn cảm giác gì nữa... Anh biết mình tàn phế thật rồi!
Cơ thể anh không chỗ nào là lành lặn, đâu đâu cũng thấy máu chảy, không chảy máu thì cũng bầm tím...
Hoàng Hiểu Long bước tới ngồi xổm xuống lấy khăn từ trong miệng anh ra.
Ánh mắt hắn vẫn không một chút thương cảm nào:"Mày còn dám làm trái ý tao nữa không?"
Cổ họng có đau rát đến mức nào thì anh vẫn không thể không trả lời. Anh khàn giọng nói đứt quãng:"Tôi... tôi không... không dám nữa... tha cho tôi..."
"Bò đến đây liếm mũi giày cho tao!" Hắn đứng thẳng dậy rồi ra lệnh.
Không dám chậm trễ, anh cố chịu đựng những vết thương trên cơ thể rồi bò đến chỗ hắn. Tứ chi chạm đất như một con chó, anh cúi đầu xuống đưa lưỡi ra liếm mũi giày của hắn...
"Chó ngoan sủa cho chủ nhân nghe đi!"
"Gâu..." Âm thanh nghẹn ngào yếu ớt khiến người khác nghe cũng phải rủ lòng thương nhưng Hoàng Hiểu Long không phải người, hắn là ác ma nên không có lòng thương cảm...
"Tốt lắm!" Hắn quay đầu bỏ đi rồi ra lệnh:"Băng bó vết thương cho nó rồi bỏ đói ngày!"
____________________
Tác giả:"Ai đọc xong thì để lại cho mình một cái bình luận đi! Mình hóng bình luận của mọi người lắm!"^^