Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quảng trường đồng hồ.
Cố Phong Nghi cùng Liễu Thanh Thanh nấp tại một nơi bí mật gần đó đợi Thiện Lượng, có điều đã chờ rất lâu mà hắn vẫn chưa tới.
Có lẽ là Thiện Lượng đề phòng các cô mai phục, cố ý không đến quảng trường, cũng có thể là hắn rất may mắn, chỉ trong vài phút khi các cô đi xác nhận thi thể đã kịp tới đây. Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian an toàn giờ đồng hồ của quảng trường đã sắp kết thúc, Cố Phong Nghi cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn. Trong lòng cô bắt đầu quẩn quanh một nỗi âu lo khó có thể nói ra thành lời, dần dần cô đọng thành hoài nghi không cách nào ngăn cản.
Liễu Thanh Thanh vô tội thật sao? Liệu cô ấy có thật sự vô tội không?
Ngay từ khi bắt đầu đêm chơi, cô là người đến quảng trường sớm nhất, khi đó cô đã lo lắng tình hình của Liễu Thanh Thanh rồi. Cố Phong Nghi từng luyện tập chút công phu quyền cước, thêm nữa lúc đó trong tay cô còn có một con dao gọt hoa quả mới miễn cưỡng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng Liễu Thanh Thanh tay không tấc sắt, thế mà khi đến quảng trường trên tay cô lại có một cây xà beng…
“Cái xà beng của cậu dùng tốt đấy, nhặt được ở đâu thế?” Cố Phong Nghi cầm cây xà beng kia, làm bộ lơ đãng hỏi.
Liễu Thanh Thanh hơi ngẩn người, không dám ngẩng đầu cũng không dám nhìn thẳng Cố Phong Nghi, vẻ mặt tự nhiên trả lời: “Ở cạnh hố thoát nước ven đường, giá mà nhặt được nó sớm sớm thì tớ đã không phải khổ sở trong cái ảo cảnh kia rồi… Phong Nghi, ảo cảnh của cậu như thế nào?”.
Giọng nói của Liễu Thanh Thanh dịu dàng lại trong trẻo, bất kể nam hay nữ nghe thấy cũng đều có cảm giác như được uống một ly nước mật ong ướp lạnh giữa mùa hè, nhưng chỉ duy Liễu Thanh Thanh biết được giờ phút này cô phải cố gắng thế nào mới không lộ ra sự thất thố.
Cố Phong Nghi đang nghi ngờ cô, hiểu được điều này khiến trái tim của cô dường như trúng một mũi tên tàn nhẫn, khiến cho cô ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn. Ai cũng có thể nghi ngờ cô, chỉ riêng Cố Phong Nghi không thể!
Cô gần như điên cuồng gào thét trong lòng: Chẳng lẽ tớ sẽ làm hại cậu hay sao? Tớ làm sao có thể làm hại cậu? Dù có chết tớ cũng sẽ không đối xử với cậu như thế mà!
Nhưng mà cô lại không thể nói ra được, cô chỉ có thể mỉm cười, nhẹ nhàng trò chuyện như một cô búp bê ngoan ngoãn, tất cả mọi người đều thích bộ dạng này của cô, họ đều cảm thấy cô tâm địa thiện lương lại giỏi đoán ý người khác. Cô tựa như một con quái vật bám vào sự yêu thích của người khác mà sống, cho nên cô luôn cẩn thận tỉ mỉ lấy lòng người xung quanh, luôn cho rằng mình đã dốc hết toàn lực, cố gắng đến mức chính cô cũng thấy ghê tởm bản thân mình.
Sau đó cô gặp Cố Phong Nghi, cô ấy chính là mẫu người mà cô nằm mơ cũng luôn hướng tới, tự tin, mạnh mẽ, hào quang tỏa ra bốn phía, dù cho thỉnh thoảng lộ ra kiêu ngạo cũng khiến người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Thật sự là hoàn mỹ vô khuyết.
Cô cẩn thận giấu kĩ quá khứ của mình, bỏ ra kiên nhẫn và thận trọng gấp mười gấp trăm lần để bám theo cô ấy, rình trộm cô ấy, tính toán mọi cách tiếp cận cô ấy, cuồng nhiệt đến bệnh hoạn mà sùng bái cô ấy. Cô biết loại tâm lý này thật vặn vẹo, cô đem lý tưởng và khát vọng của mình đắp lên người Cố Phong Nghi, giống như làm vậy có thể bù đắp linh hồn thiếu sót của chính mình. Thế nhưng càng đến gần Cố Phong Nghi cô lại càng cảm thấy trống rỗng, cô không có cách nào chịu đựng nổi việc cùng người khác chia sẻ sự quan tâm của Cố Phong Nghi, dù là ai cũng không thể.
Cố Phong Nghi không hề hay biết những tranh đấu trong nội tâm của Liễu Thanh Thanh, câu hỏi của Liễu Thanh Thanh khiến cô nhớ lại một chút ký ức mà mình căm ghét, cô không muốn nhắc tới nó với bất cứ ai.
Thế nhưng nếu vẫn tiếp tục hành động cùng Liễu Thanh Thanh, những chuyện xảy ra trong ảo cảnh của cô sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết…
Trong ảo cảnh, cô thấy một con sông, một con sông máu chảy đầm đìa, cô đứng bên bờ sông nhìn thủy quỷ trong dòng huyết hà giãy giụa, trên mặt nó giăng kín vết sẹo, những đường rạch tàn nhẫn đã phá hủy gương mặt của nó, từng vết thương ngâm trong máu loãng sung phù đến lộn cả máu thịt ra ngoài khiến người ta buồn nôn. Nó vừa thét chói tai vừa gắng sức bò lên bờ, mười đầu móng tay đều bị cào đến rơi rớt, cuối cùng nó cũng bò được lên.
Nó làm sao có thể leo lên được? Cố Phong Nghi lạnh lùng nhìn nó dốc hết sức cố bò về phía mình. Hai ống chân từ đầu gối trở xuống đã không cánh mà bay, nó cứ thế kéo lê thân thể khiếm khuyết, vẽ lên mặt đất một đường máu thê thảm không nỡ nhìn.
Nó rất đẹp, còn có thiên phú vũ đạo vô cùng xuất sắc, thế mà nó lại trượt chân ngã xuống nước chết đuối, có ai tin nổi chuyện kỳ quái này? Các anh chị em của cô chỉ biết vin vào cái chết của cô để hưởng lợi, cha cô cũng chỉ biết lãnh đạm nói một câu đáng tiếc, con bé rất ưu tú, còn mẹ cô… À, ai biết người sinh ra cô là ả gái-điếm nào chứ?
Cố Phong Nghi nở nụ cười, dịu dàng nhìn Liễu Thanh Thanh: “Khi còn nhỏ tớ rất sợ nước, lúc học bơi lội tớ chỉ luôn sợ có con quỷ nước nào kéo tớ xuống. Bởi vì hồi đó tớ từng tận mắt thấy người chết đuối ở sông, tớ lại không biết bơi không cứu được cô ấy, chỉ biết khóc chạy đi kêu cứu khắp nơi, nhưng khi tìm được người đến thì cô ấy đã chết đuối rồi. Đó là một cô gái rất trẻ, thực sự tội nghiệp lắm. Nói chung là tại đối với tớ chuyện này để lại ấn tượng quá mạnh, trong ảo cảnh tớ thấy một con sông, trong sông có một con quỷ nước muốn kéo tớ xuống dìm chết, nhưng tớ tất nhiên không cam tâm cứ thế mà chết rồi, chết thì làm sao gặp lại được Thanh Thanh. Thế là tớ dùng con dao gọt hoa quả này đâm chết nó, chạy vội đến quảng trường chờ cậu.”.
Liễu Thanh Thanh “A” một tiếng, lo lắng kéo cánh tay Cố Phong Nghi: “Con quỷ nước chết tiệt, nó có làm cậu bị thương không?”.
Cố Phong Nghi mỉm cười lắc đầu: “Không, nó không đánh lại được tớ.”.
Khi còn sống đã thất bại thảm hại, chết rồi lại định lật ngược thế cờ? Nằm mơ đi!
Liễu Thanh Thanh thuận theo nở nụ cười: “Phong Nghi thật lợi hại!”.
Quả là rất lợi hại, nói dối mà mặt cũng không đổi sắc, rõ ràng đang nghi ngờ cô nhưng vẫn có thể làm bộ thân mật vô cùng. Trái tim cô quặn lên đau đớn, thế nhưng lại cảm thấy thỏa mãn kỳ dị.
Nghi ngờ cô thì làm sao? Ai có thể thân thiết với Cố Phong Nghi hơn cô? Cô chỉ cần độc chiếm được cô ấy, khiến cô ấy dù sống hay chết cũng không thể thoát khỏi.
Cô muốn trong mắt Cố Phong Nghi, chỉ có một mình cô, hoàn mỹ vô khuyết.
Ý niệm độc ác âm u trong đầu giống như cỏ dại tháng ba sinh sôi nảy nở, dù cô có cố gắng kiềm nén thế nào cũng không thể tiêu diệt được. Cô rốt cục chấp nhận nó, hoặc có thể nói thứ dục vọng độc ác méo mó này mới chính là khao khát chân chính của cô, cô đã trở thành một con quái vật.
Nhưng, dù cho cô là con quái vật cưu chiếm thước sào kia, cô cũng phải kéo từng con chim non ném ra khỏi tổ, để chúng ngã xuống chết dưới chân mình!
(Cưu chiếm thước sào: tu hú chiếm tổ chim khách, chắc mọi người cũng hiểu cả rồi nhưng tớ vẫn chèn giải thích, cái này ám chỉ việc người chơi sau khi chết bị kẻ phản bội Judas nhập xác sống lại, tuy nhiên chính người ấy cũng không hề biết mình đã chết rồi, giờ chỉ là kẻ giả mạo)
&&&
Tầng thượng tòa nhà bên cạnh quảng trường.
Thiện Lượng mút nhẹ ngón tay, dùng đầu ngón tay ướt át cảm nhận hướng gió.
Hướng gió thay đổi rồi, Thiện Lượng thở dài, thành thạo, dọc theo cầu nối các tầng trên cao đi tới một tòa nhà sát vách.
Kỹ năng xà cảm của Cố Phong Nghi quá là biến thái, hắn căn bản không dám tới gần, chỉ có thể cẩn thận đợi thời cơ. Một khi bị Cố Phong Nghi phát hiện, hắn ắt sẽ bị đuổi lên bờ xuống ruộng, Liễu Thanh Thanh cũng rất hận hắn, lỡ mà giáp mặt chắc chắn không thể nào lừa gạt thoát ra.
Mình quả nhiên rất giỏi đắc tội người khác, có thể một lèo gây thù được với tất cả mọi người. Thiện Lượng có chút đắc ý nghĩ.
Đổi sang địa điểm mới, góc độ quan sát Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh cũng không tốt như vừa rồi, Thiện Lượng tiếc nuối thở dài, tiếp tục kiên trì đợi, hắn tin là mình sẽ không phải chờ quá lâu.
Quả nhiên, từ trên mái nhà nhìn xuống, những “hố đen” rải rác khắp sân trường đang chậm chạp di động, một trong số đó đã đến gần vị trí hiện tại của hai người kia. Hai người núp ở nơi kín đáo cạnh quảng trường “rút thưởng” cũng không hề phát hiện “hố đen” đang đến gần, nháy mắt liền bị nuốt trọn vào trong ảo cảnh.
Thiện Lượng thở phào nhẹ nhõm, hứng chí bừng bừng bám tay vịn cầu thang tuột xuống, tung tăng chạy về phía đài rút thưởng.
Bình xịt phun sương vòng trước còn chưa dùng hết, vòng này vẫn có thể tiếp tục dùng, thứ sương phun có thể làm nhạt cảm giác tồn tại và hơi thở này chính là lợi thế trọng yếu giúp hắn sống sót được đến nay, bây giờ nó đã trở lại trong tay hắn, đúng là khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.
Còn có túi thuốc vốn thuộc về Hạ Hoan, sau khi qua tay bao nhiêu người cuối cùng cũng bị hắn chiếm làm phần thưởng rồi.
Phần thưởng của vòng này sẽ là gì đây? Hắn đứng trên đài cao, hưng phấn chờ mong.
Vô số điểm sáng tụ lại thành một viên cầu nho nhỏ, hạ xuống bàn tay đang mở của hắn. Thiện Lượng tham lam nhìn viên cầu, khoảnh khắc nhận được thuyết minh về nó, hắn liền nở nụ cười xán lạn.
[Hạt châu lừa gạt: Sau khi sử dụng, chủ nhân hạt châu có thể thông qua tiếp xúc thân thể để ngụy trang thành hình dáng của một người chơi khác, đồng thời phục chế tất cả vật phẩm và kỹ năng của người bị ngụy trang, thời gian kéo dài phút, số lần sử dụng còn lại /.]
Thiện Lượng vui vẻ hôn hạt châu một cái, hắn vẫn còn nhiều trò chơi lắm đây.
&&&
:.
Cách thời gian ước định chỉ còn phút, Lâm Giác nằm trong ảo cảnh ôm cánh tay ai ái kêu đau, Tống Hàn Chương đang chữa trị cho cậu.
“Sao quái vật trong ảo cảnh của anh đều khó đối phó thế?” Lâm Giác vừa trải qua một trận ác chiến ỉu xìu hỏi Tống Hàn Chương.
“Nội tâm có lỗ hổng lớn, tất nhiên sẽ có quái vật tầng tầng xuất hiện, sức mạnh cũng ngày càng tăng lên.” Tống Hàn Chương tỏ vẻ đương nhiên trả lời.
Sau khi thoát ra khỏi hố đen đầu tiên, hai người đã gặp tổng cộng bảy quái vật, trong đó có đến năm con là do Tống Hàn Chương dẫn tới, đều là các thể loại biến thái. Trong thế giới của Lâm Giác thì chỉ sinh ra mấy con quái dễ đánh, hai con thì có một con là quỷ gầm giường chui rúc dọa người, một con là cái bóng quỷ mị trong hẻm nhỏ giữa đêm khuya, vừa nhìn đã biết Lâm Giác trước giờ sống rất hạnh phúc, ngay cả bóng ma kinh khủng nhất khi còn nhỏ cũng chỉ là mấy thứ yêu tinh dọa trẻ con này.
Trong khoảng thời gian này Tống Hàn Chương thử tổng kết một chút về đám quái vật, chúng nó rõ ràng là do những suy nghĩ tiêu cực trong nội tâm người chơi sinh ra. Anh thậm chí còn thí nghiệm bằng cách thôi miên chính mình, cưỡng chế bản thân sinh ra suy nghĩ tiêu cực, hiệu quả cực kỳ đáng sợ, mà hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hai người suýt chút nữa chết bởi “sự cố trong thí nghiệm”, cuối cùng rút ra kết luận “tuyệt đối đừng cố gắng đào móc nội tâm bản thân xem nó có thể đáng sợ đến mức nào”.
Rời khỏi ảo cảnh, hai người thấy thời gian cũng không còn nhiều liền chuẩn bị đến quảng trường hội hợp với hai người Cố Phong Nghi, thảo luận với cô chuyện xử lý kẻ phản bội như thế nào. Cũng không phải Tống Hàn Chương đánh giá cao hai cô gái này, chỉ là tuy Thiện Lượng sớm muộn cũng phải tìm chết, thế nhưng hắn đắc tội nhiều người như vậy mà vẫn có thể đi đến tận vòng này chứng tỏ cũng không phải hạng người hời hợt, e là khó đối phó.
Trước khi đến quảng trường hai người còn lên mái nhà quan sát một vòng những hố đen trong sân, những hố đen này cũng không phải luôn cố định một chỗ, chúng nó khi thì xuất hiện khi lại biến mất, còn có thể chậm rãi chuyển động, sau mấy tiếng đồng hồ vừa rồi Tống Hàn Chương đã có thể phán đoán được đại khái cơ chế vận hành của mấy cái hố đen này, tuy tỷ lệ chính xác chỉ khoảng bảy, tám phần, nhưng dù sao có chút ít cũng còn hơn không.
Trong mấy giờ quanh quẩn ở đây, hai người còn phát hiện ra mấy bộ thi thể người chơi lạ mặt, có vẻ giống mấy thi thể trong rừng mưa đêm thứ hai.
Đối với mấy người chơi rõ ràng là đã chết từ vòng chơi trước này, Lâm Giác vẫn vô cùng khó hiểu: “Thi thể bọn họ còn chưa bị xử lý sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Không phải anh nói mỗi lần chúng ta bắt đầu đêm chơi thì đều sẽ tạo ra một phó bản thế giới mới sao? Sao lại còn mấy thi thể này lẫn vào vậy?”.
Tống Hàn Chương phân tích: “Tôi đoán, mỗi khi phó bản của đêm chơi mới được tạo ra, những người chơi chết trước đó đều sẽ trở thành nguyên tố cấu thành phó bản, hoặc bọn họ giống như chúng ta là số liệu người chơi bị nhập vào, cũng là một bộ phận hợp thành phó bản.”.
(có thể đoạn này hơi khó hiểu nên tớ xin phép chen mấy câu, đại loại theo ý tớ hiểu thì vì phó bản mỗi đêm chơi cũng giống như game được lập trình trong máy tính, tức là được tạo thành từ các dữ liệu và nó có phần riêng biệt: là cái nền của trò chơi, là những dữ liệu như nhà cửa cây cối quái vật abc, là dữ liệu người chơi. Vậy nên anh Chương đang giả thiết là, – những người chơi đã chết trở thành dữ liệu nền của trò chơi tức nguyên tố cấu thành phó bản, – dữ liệu của những người chơi đã chết đó vẫn được tính là dữ liệu của người chơi nên cũng được input vào đêm chơi này y như mấy người còn sống ấy.)
“Thế không phải là làm điều thừa sao?” Lâm Giác vẫn thấy thật kỳ quặc “Những thi thể này có ích lợi gì?”.
“Không phải vấn đề sử dụng được hay không, là vấn đề “tồn tại”. E rằng cái tân thủ thôn đã bị ngăn ra khỏi thế giới chủ này không có quyền xử lý thi thể người chơi, nhưng cũng có thể những thi thể này có ý nghĩa đặc biệt gì đó, chỉ là chúng ta hiện tại còn chưa biết…”.
“Cứ thấy rờn rợn thế nào.” Lâm Giác phàn nàn.
“Chuyện ở đây càng suy nghĩ nhiều càng sợ hãi, khi tôi biết nơi này là tân thủ thôn số , tôi đã nghĩ, liệu chúng ta có còn thân thể con người thực sự hay không? Hay chúng ta đã trở thành một đống số liệu lúc nào cũng có thể truyền qua truyền lại, bị nhập vào rồi nắn nắn bóp bóp thành một bộ phận trong một phó bản game, hễ chết đi sẽ biến thành một đống số liệu rác rưởi, thậm chí lúc đó sẽ bị xóa bỏ.” Tống Hàn Chương nói.
Lâm Giác đã nhìn ra, Tống Hàn Chương hẳn là một fan hâm mộ Cyberpunk, nghĩ đến những gì anh đã trải qua trong suốt quãng đường trưởng thành thì chuyện này cũng hoàn toàn hợp lý.
(Cyberpunk theo nguồn Gamek giải thích là như này: Cyberpunk được coi là một nhánh của thể loại Khoa học viễn tưởng. Tác phẩm mang phong cách thế này thường được đặt trong bối cảnh tương lai và thường tập trung vào yếu tố chính được kết hợp lại là Công nghệ tân tiến (Cyber) và Cuộc sống cơ cực của con người (Punk). Cốt truyện của chúng thường tập trung vào việc những AI, những công nghệ tân tiến đi quá giới hạn cho phép, vượt quá tầm kiểm soát của con người, khiến trật tự thế giới đảo lộn, con người phải sống chui lủi để không bị lũ người máy kia khống chế. Đây được coi là kẻ đi tiên phong cho mọi dòng “Punk” của khoa học viễn tưởng.)
Hai người rời khỏi ảo cảnh, vừa trò chuyện vừa đi tới quảng trường đồng hồ. Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh đã ở đó, vừa nhìn thấy bọn họ liền nói: “Không thấy Thiện Lượng, cậu ta rất cẩn thận.”.
Lâm Giác không khỏi nhíu mày, xem ra bí ẩn “Ai là kẻ phản bội” này tạm thời chưa thể phá được rồi.
Tống Hàn Chương nhìn quanh bốn phía một vòng, nói: “Đúng là rất cẩn thận, dù có đi lấy phần thưởng hay không thì hiện tại cậu ta sẽ không dễ dàng lộ diện.”.
Bốn người cũng chẳng có cách nào đối phó với Thiện Lượng đang trốn mất tăm kia, chỉ đơn giản trao đổi chút thông tin với nhau. Qua mấy tiếng đồng hồ, số lượng quái vật bốn người săn giết đều đã tăng lên, trên tay Lâm Giác có vết bỏng, trên tay Tống Hàn Chương là vết, Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh đều là , không chênh lệch bao nhiêu.
Đang nói, Cố Phong Nghi đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau: “Lục Nhận đến.”.
Quả nhiên Lục Nhận đã đến nơi, đang chậm rãi hướng về phía bọn họ, ánh mắt trắng trợn quét qua mu bàn tay từng người, từ Tống Hàn Chương liếc sang Lâm Giác, tiếp đó liếc Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh, cuối cùng vẻ mặt bi phẫn hỏi: “Các cậu sao lại lười biếng thế?!”.
Bốn người đồng loạt nhìn cánh tay chắp sau lưng của Lục Nhận, Lục Nhận làm bộ bi phẫn mấy giây rồi bỗng đổi sắc mặt, hóa thân thành một đứa trẻ đang khoe với bạn bè món đồ chơi mới, dương dương đắc ý giơ tay, lộ ra hai chữ “Chính” (正) hoàn chỉnh và một nét đầu của chữ “Chính” thứ ba, tổng cộng vết bỏng.
“Các cậu sao chẳng khích lệ tôi câu nào thế?” Lục Nhận một mực chờ người tán thưởng thành quả lao động cần cù vất vả của mình, kết quả bốn người kia đều đen mặt không lên tiếng, không nhìn trời thì cũng ngắm đất, như thể vẻ mặt kinh ngạc trong chớp mắt khi nhìn thấy số lượng vết bỏng trên mu bàn tay hắn kia chỉ là ảo giác.
Điều này khiến Lục Nhận rất không hài lòng, mà lúc hắn không hài lòng, sẽ có chút nguy hiểm.
“Boong… Boong… Boong…”
Tiếng chuông báo nửa đêm điểm xuống, cùng lúc đó, di động của cả năm người đều rung lên, Lâm Giác theo bản năng móc điện thoại ra nhìn, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn ngắn: [Người chơi Lâm Giác, đạt điều kiện tiền đề, di chuyển vào khu vực mới.]
Trong đầu đột nhiên xuất hiện dòng thông báo không biết từ đâu truyền qua: [Hợp nhất dữ liệu… … … … Hợp nhất thành công.]