Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt Lâm Giác hoa lên, khi cậu tỉnh táo lại thì cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu đang ở trong một căn phòng u ám, phía trước là một cánh cổng kim loại lớn hình vòm. Lâm Giác lập tức đi tìm bóng dáng Tống Hàn Chương, đến khi thấy anh đang đứng cách cậu không xa lắm mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoại trừ Tống Hàn Chương, bốn người còn lại cũng đều đang ở đây… Bốn người?
Lâm Giác hung tợn trừng mắt về phía Thiện Lượng trong góc, khóe miệng Thiện Lượng giật một cái, đột nhiên phi thân tấn công Liễu Thanh Thanh đang đứng sát cạnh hắn, dao găm trong tay kề trên cổ cô. Hắn xảo quyệt mỉm cười, nhẹ giọng nói gì đó bên tai Liễu Thanh Thanh, sau đó một tay túm lấy cô ngã xuống đất, hai người lăn lộn trên mặt đất vài vòng, đến khi tách ra thì đã không còn bóng dáng Thiện Lượng nữa.
Thay vào đó là hai Liễu Thanh Thanh giống nhau như đúc.
Từ bề ngoài đến trang phục, thậm chí vết bỏng trên mu bàn tay, đồ đằng kỹ năng trên cổ tay cũng đều giống hệt!
Hai Liễu Thanh Thanh luống cuống đẩy đối phương ra, sợ hãi nhìn về phía Cố Phong Nghi còn đang kinh ngạc.
Lục Nhận ở một bên dựa tường xem kịch vui “Ồ” một tiếng, vẻ mặt hứng thú tán dương: “Kỹ năng thú vị đấy.”.
Lâm Giác hoàn toàn bị loạn rồi, cậu nhìn người bên trái một hồi, lại quay sang nhìn bên phải một hồi, rốt cục vẫn không nhìn ra nổi một kẽ hở nào, chỉ đành cầu cứu nhìn Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương nhíu mày, hỏi Cố Phong Nghi: “Cô phân biệt được không?”.
Kỹ năng xà cảm cũng không thể phân rõ được “mùi” của hai người, Cố Phong Nghi nghiêm nghị nói: “Cái này không khó, hỏi một câu chỉ có tôi với Thanh Thanh biết là được.”.
“Phong Nghi, đừng hỏi.” Một trong hai Liễu Thanh Thanh bối rối lên tiếng.
“Tớ… hiện tại tớ không nói được.” Liễu Thanh Thanh còn lại cũng lắp bắp.
Cố Phong Nghi sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Sao lại không nói được?”.
“Vừa rồi Thiện Lượng nói gì đó bên tai Liễu Thanh Thanh, chắc đó cũng là kỹ năng hoặc là đe dọa gì đó rồi. Nhưng mà một vòng thì Thiện Lượng chỉ nhận được một kỹ năng mới, chính là biến hình, như vậy hắn muốn Liễu Thanh Thanh không thể mở miệng thì chỉ có thể đe dọa uy hiếp thôi.” Tống Hàn Chương bình tĩnh nói, tựa như đã nhìn thấu tất cả “Tôi có hơi tò mò đấy, rốt cuộc Thiện Lượng nắm được nhược điểm gì của Liễu Thanh Thanh mà lại dám chắc chắn bảo đảm bản thân sẽ không bị vạch trần đến thế.”.
Sắc mặt cả hai Liễu Thanh Thanh đều không tốt, vẫn như trước cắn răng không nói gì.
“Các cậu sao không giết cả đôi đi?” Lục Nhận đột nhiên sâu xa nói một câu khiến hai Liễu Thanh Thanh hoảng hốt biến sắc, thế nhưng hắn vẫn mang vẻ vô tội điềm nhiên “Các cậu muốn giết Thiện Lượng thì có khó gì, giết cả hai nhất định trúng một rồi, cái này xác suất chính xác còn cao hơn khi các cậu đánh đáp án đề thi trắc nghiệm nữa.”.
Cố Phong Nghi lạnh lùng đáp trả: “Giết người cũng không phải chuyện dễ như cậu làm bài tập.”.
Lục Nhận vẻ mặt bất thiện nói: “Này, cô có biết để thi đỗ môn toán cao cấp tôi phải vật vã như thế nào không hả?”.
Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh nghiêm túc quỷ dị này thì có lẽ Lâm Giác đã không nhịn được. Cái phong cách meme này của Lục Nhận có thể lập tức chọc người ta phì cười, mà tức cười hơn nữa là Lâm Giác còn vô thức muốn khen ngợi phát biểu của hắn một chút, bởi vì cậu đi học cũng thiếu chút nữa thi trượt mấy lần.
(: Nguyên gốc là “神来一句 “, theo tớ tra được trên mạng thì đây là một bộ sưu tập icon để bình luận của Baidu, cũng giống như mấy cái nhãn dán trong các ứng dụng mạng xã hội Messenger, Facebook, LINE ấy. Cái bộ icon này là hình con mều rất đê tiện với các loại cảm xúc và có kèm câu nói gì đó, hình ảnh minh họa xin phép đặt cuối chương cho đỡ mất tập trung nhé.)
Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên, không phải từ sau cánh cửa kim loại nguy nga mà là từ cánh cửa gỗ nhỏ đối diện truyền đến. Mọi người vừa quay đầu liền thấy cánh cửa bị đẩy ra một khe hẹp, một cô gái mặc váy bồng xinh xắn chen vào, phía sau còn kéo theo rương hành lý, cười híp mắt vẫy vẫy tay: “Mọi người, lại gặp mặt rồi!”.
Lilith, là người đã phát trứng màu cho bọn họ!
Lâm Giác không biết cô gái này thật ra là người hay là NPC, trên người cô ta đâu đâu cũng là bí mật, nhưng cô ta lại rất ít khi chịu hé miệng tiết lộ điều gì.
Kỳ thực cậu cũng không muốn gặp lại cô ta, bởi từ trước tới giờ mỗi khi nhìn thấy cô ta đều chẳng có chuyện tốt lành gì. Giống như trò chơi quỷ bài trong đêm thứ nhất vậy, sự xuất hiện của cô ta đồng nghĩa một người trong số họ sắp phải chết đi, cậu thật tâm hy vọng tình huống đó sẽ không tái hiện.
Tống Hàn Chương hiển nhiên cũng nghĩ giống cậu, có điều anh suy xét vấn đề phức tạp hơn một chút. Trước khi họ tiến vào căn phòng này, một chuỗi số chỉ niên đại truyền vào não bộ đã cho anh vài suy đoán, mà suy đoán này có thể giúp anh giải thích được vấn đề trước nhất: “Ngoại trừ chúng tôi vẫn còn những đội ngũ khác sao?”.
Lilith khẽ hừ một tiếng, đặt rương hành lý bên chân mình: “Có chứ, còn có đội ngũ nữa.”.
[Hợp nhất dữ liệu… … … … Hợp nhất thành công.] Lâm Giác nhớ đến thông báo xuất hiện trong đầu mình lúc trước, năm mà bọn họ sống là , vậy là vẫn còn đội ngũ năm và ? Nhưng bọn họ sống trong thời gian không gian khác nhau mà, làm sao có thể cùng xuất hiện ở một nơi được?
Cậu không chần chừ lên tiếng hỏi, lại nghe Lilith cười nhẹ nói: “Nói thế này nhé, đây giống như là một con sông thời gian, thượng du, trung du, hạ du mỗi nơi tượng trưng cho một thời gian khác nhau, nếu như con sông này cứ tiếp tục chảy xuôi xuống phía dưới thì người ở những khúc sông khác nhau như các cậu sẽ vĩnh viễn không gặp nhau. Thế nhưng bây giờ lại có một thứ tồn tại tách biệt hoàn toàn với dòng sông thời gian kia, nó múc từ mỗi khúc sông một gáo nước rồi cùng đổ vào một cái chậu, thế là các cậu gặp nhau, câu chuyện bắt đầu.”.
“Vậy là cô thừa nhận chúng ta đã thoát khỏi dòng sông thời gian, đang ở trong một thời không bị phong bế, cũng chính là tân thủ thôn số đúng không?” Tống Hàn Chương sắc bén hỏi.
Lilith mỉm cười không trả lời.
“Cô không muốn trả lời, hay là không thể trả lời?” Tống Hàn Chương tiếp tục truy vấn.
“Tôi không có quyền hạn, cũng không có nghĩa vụ nói cho cậu biết.” Lilith thản nhiên nói “Được rồi, thời gian giải đố kết thúc, vũ hội sắp bắt đầu rồi, không chuẩn bị kỹ càng chút là bất lịch sự đấy.”.
Nói rồi Lilith mở rương hành lý ra, bên trong đặt rất nhiều mặt nạ, chính là loại dùng để tham gia vũ hội hóa trang.
“Đến đây đi, mỗi người chọn một cái mặt nạ, đây chính là phần thưởng của vũ hội hóa trang đấy.” Lilith cười hì hì nói.
“Tại sao phải đeo mặt nạ? Cái này có ý nghĩa gì? Vì muốn tránh cho người khác nhìn thấy mặt mình hay sao?” Tống Hàn Chương lại hỏi, anh trời sinh là người luôn nghĩ ra nhiều vấn đề, lúc nào cũng muốn biết rõ tất cả, loại bản năng này khiến anh không thể dễ dàng chấp nhận những câu trả lời qua loa có lệ.
Lilith thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vấn đề của cậu nhiều thế, tôi không thích cục cưng tò mò đâu. Cậu có thể chọn đeo hoặc không đeo, tôi cũng không có ý kiến gì.”.
Tống Hàn Chương cẩn thận nhìn đống mặt nạ kia, dù là màu sắc hay kiểu dáng cũng đều rất thông thường, có cái là loại che cả mặt, có cái chỉ che nửa mặt.
Lục Nhận cầm lấy một chiếc mặt nạ, săm soi một chút rồi đeo lên, tràn đầy hứng khởi quay đầu lại hỏi Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh: “Đẹp trai không?”.
Cố Phong Nghi và hai Liễu Thanh Thanh: “…”.
“Tôi mở cửa đây, mong là chúng ta không phải đội đến muộn nhất, “nó” không thích mấy người lề mề.” Lilith nói rồi đi tới cánh cửa kim loại nặng nề phía trước, tự tay đẩy cửa.
Cánh cửa chậm rãi hé ra, tiếng nhạc du dương xuyên qua khe hở quấn quýt bên tai mỗi người, Lâm Giác vội vội vàng vàng đeo mặt nạ lên. Những người khác cũng đều mang mặt nạ, dù sao chẳng ai muốn lần đầu gặp một đám người chơi xa lạ mà bản thân lại là kẻ lạc loài – ở cái nơi quỷ quái này, gây ấn tượng không phải là chuyện thông minh cho lắm.
Phía trước chính là vũ hội, Lâm Giác nghĩ vậy, theo chân Lilith bước ra khỏi gian phòng.
Đây là một hội trường vũ hội nguy nga không có mái vòm, sương mù nhàn nhạt cũng những đốm lân tinh lượn lờ quanh từng tân khách trong vũ điệu xoay tròn, dàn nhạc trong góc trình diễn vũ khúc dồn dập. Mọi thứ đều xứng đáng làm thành một khung cảnh khiến người ta tâm tình sảng khoái, nhưng…
Mùi thối rữa của thi thể phân hủy mãnh liệt xộc vào khoang mũi Lâm Giác, cậu dựng thẳng tóc gáy nhìn những cái xác đang nhẹ nhàng nhường ra cho bọn họ một con đường – không sai, đám khách quý đang say sưa nhảy múa này chính là từng bộ từng bộ thi thể tàn khuyết sứt sẹo, bọn họ dường như bị một thứ sức mạnh thần bí nào đó kêu gọi, từ dưới lòng đất tìm tới đại sảnh vũ hội này.
Vô số sợi dây mảnh từ vòm trời tối tăm trên cao rủ xuống, quấn chặt lấy tay chân những xác chết, kéo bọn họ theo nhịp nhạc đong đưa, trình diễn vũ điệu uyển chuyển động nhân, mỗi động tác đều chuẩn xác như đã có trăm nghìn lần tập luyện.
Cảnh tượng này quá mức kinh thế hãi tục, tuy vậy lại không hề có máu me rợn người, thứ sức mạnh quỷ quyệt kia đã đem nỗi kinh hoàng chôn giấu một cách hoàn mỹ dưới tráng lệ xa hoa, khiến cho người ta càng thêm khắc sâu sợ hãi.
“Người” mang cả trăm cỗ thi thể triệu hoán tới đây, dùng bọn họ như đám rối dây biểu diễn khiêu vũ thanh thoát, rốt cuộc là cái gì?
Khi Lâm Giác ngẩng nhìn màn trời đen đặc, cậu chỉ có thế thấy được trăm nghìn sợi dây rũ xuống điều khiển những thi thể trang phục lộng lẫy này nhảy múa. Trong đám thi hài đó có một số đã không còn hoàn chỉnh, không có đầu, không có tay, không có chân, nhưng chúng vẫn cứ khiêu vũ, một số khác thì đã hư thối đến không còn hình người, thậm chí còn lộ ra cả xương trắng, thế nhưng bọn họ vẫn bị bó chặt dưới lớp gấm hoa lụa là, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một người sống bình thường trong điệu nhảy.
Dù là Lâm Giác hay những người khác, vào giờ khắc này cũng không thể ngăn mình tưởng tượng ra vài khung cảnh mơ hồ.
“Người” kéo những con rối dây đang quan sát đại sảnh vũ hội náo nhiệt này, nhìn xuống bọn họ như những con kiến hôi, còn họ chỉ có thể ngước lên nhìn “hắn”.
“Hắn” là thần linh nắm giữ tất thảy, hắn hùng mạnh như vậy, to lớn đến mức không thể cân đo, mà bọn họ là dế mèn thả trong chậu nhỏ, yếu đuối như vậy, hèn mọn đến không thể nào cảm nhận.
Giống như một người đang lặn xuống biển sâu đột nhiên gặp phải cá voi từ đáy biển chậm rãi hướng lên mặt nước. Khoảnh khắc đứng trước thân thể vĩ đại đối lập tuyệt đối, con người chỉ có thể ngây dại mà nhìn quái vật đó chậm chạp thản nhiên trôi qua trước mặt mình, cảm nhận con quái vật to lớn đến không tưởng tượng nổi đó cũng là một sinh vật giống như anh ta – sinh vật mà chỉ riêng trái tim của nó thôi cũng đã có thể chứa được mười mấy nhân loại.
Giữa mùi hôi thối và nỗi kinh hoàng, Lâm Giác nắm chặt trường đao trong tay, kiệt lực giữ cho bản thân cước bộ vững vàng theo sau Lilith.
Cậu nhìn thấy trong đám thi thể mấy gương mặt quen thuộc: Triệu Lượng Thịnh, Cao Nghệ Phỉ, Trần Lộ, Hạ Hoan… Đều là những người đã chết trong hai vòng chơi trước.
Lâm Giác không khỏi suy đoán, lẽ nào tất cả những thi thể xuất hiện ở đây đều là người chơi đã chết trong trò chơi sao? Trải qua tròn năm từ năm đến năm , họ tụ tập ở nơi này nhìn những người may mắn sống sót bọn họ từng bước đi tới cái chết.
Những thi thể đang khiêu vũ ở xa xa phía trước đột nhiên nhanh nhẹn tránh ra. Lâm Giác dõi mắt nhìn lại, hai bên trái phải cũng mở ra cánh cửa, hai đoàn người đang tiến đến đài phun nước trong hội trường, đều mang bộ dạng giống như bọn họ.
Dẫn đầu đội ngũ bên trái là một thiếu niên không mang mặt nạ, thoạt nhìn vô cùng xa lạ, nhưng đi đầu đội ngũ bên phải lại là một khuôn mặt khiến Lâm Giác cả đời không thể nào quên. Cậu đã từng vô số lần gặp lại cô trong cơn ác mộng, có đôi khi là dưới chân cầu thang trong thư viện, có đôi khi là ở hành lang u tối trong tòa nhà, cũng có khi lại ở sân thượng dưới ánh trăng đỏ máu. Cô gái ấy có một khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, dưới ánh sáng mềm mại vấn vương, cô ôn hòa lại nhã nhặn lịch sự, không khác gì khi cô vẫn còn là con người ấm áp.
Lâm Giác ngẩn người nhìn cô rất lâu, ánh mắt xuyên qua đám xác chết bị phát hiện, cô liền quay đầu lại mỉm cười với cậu, dùng khẩu hình im lặng thốt lên: Lâm Giác.
Trái tim Lâm Giác thoáng như ngừng đập, cậu khó tin nhìn cô chằm chằm.
Cô tên là Chu Ngọc Tú, trong vòng đầu tiên “đêm sinh hóa” cô che giấu sự thật mình bị tang thi cắn bị thương, lại nghe kẻ phản bội gây xích mích chạy tới đòi cậu vắc xin chống lại vi rút, nhưng bởi vì đã qua thời gian chữa trị quá lâu nên biến thành tang thi. Lâm Giác chính là người tiễn cô đoạn đường cuối cùng, dùng phương thức tàn nhẫn để cô vĩnh viễn nhắm mắt giữa bầy tang thi hung tợn.
Sao cô lại xuất hiện ở đây? Không chỉ vậy, Lâm Giác chậm chạp phát hiện cô không mang mặt nạ, phía sau còn dẫn theo sáu người chơi có đeo mặt nạ hóa trang.
Lâm Giác nhìn Lilith đi đầu, đột nhiên nhận ra Chu Ngọc Tú có thân phận gì.
Cô đã không còn là người chơi nữa, giờ cô là một dạng tồn tại giống như Lilith – một quái vật dẫn đường cho họ.
“Lỵ Lỵ?” Từ đội ngũ bên trái đột nhiên vọt ra một người, cậu ta gạt đẩy đám thi thể chung quanh, kéo tay Lilith “Lỵ Lỵ, là em sao? Em còn sống?”.
Dù cậu ta đang đeo mặt nạ, âm thanh mừng rỡ nóng vội vẫn biểu hiện rõ ràng tâm tình kích động.
Lilith vẫn cười ngọt ngào như mọi khi, ánh mắt nhìn người kia lạnh băng như nhìn một người xa lạ: “Không, tôi không phải.”.
“Không thể! Lỵ Lỵ, anh là Trương Gia đây! Anh là bạn trai em đây, sau khi kết thúc vòng chơi trước thì em mất tích, anh đi tìm em mãi, Tô Điềm bảo em đã rời khỏi trường rồi, anh không… Anh không biết em đi đâu, sao giờ em lại ở đây?” Trương Gia thậm chí đã lột xuống cả mặt nạ, lộ ra một gương mặt tái nhợt tiều tụy, kinh ngạc nhìn Lilith.
Bởi vì thấy Chu Ngọc Tú, Lâm Giác đã mơ hồ đoán được một vài chuyện. Hiển nhiên là Lilith cũng như Chu Ngọc Tú, sống sót bằng một phương thức khác sau khi GAME OVER, thế nhưng kiểu “sống” này kỳ thực không thể gọi là “còn sống” thật sự. Ý thức cá nhân của họ e là đã sớm bị xóa bỏ, giờ chỉ còn lại thể xác quen thuộc được rót vào một linh hồn giống người mà không phải người, chỉ biết thi hành mệnh lệnh không biết từ đâu ra.
Những thi thể đang nhảy múa lễ độ nhường bước cho bọn họ, ba đoàn người đi tới nơi trống trải trong đại sảnh đường. Trương Gia vẫn không chịu buông tay Lilith, Lilith bất đắc dĩ đành nhìn người dẫn đầu đội ngũ của cậu ta: “Đến mà lĩnh đội viên của mình về đi.”.
Thiếu niên không mang mặt nạ dẫn đầu kia cười híp mắt: “Không gặp mới có mấy ngày mà Lỵ Lỵ đã đối xử với bạn trai gắn bó keo sơn lạnh lùng vô tình như thế, đúng là con gái dễ đổi thay.”.
“Vài ngày? Đối với tôi thì đây là một khoảng thời gian rất dài đấy.” Lilith tránh tay Trương Gia “Cậu hãy nghe cho kĩ, Trâu Lỵ Lỵ của cậu đã chết, tôi tuy có trí nhớ của cô ta nhưng cũng đồng thời sở hữu trí nhớ của cả trăm người chơi đã chết khác, chẳng qua tôi lựa chọn dùng bề ngoài của cô ta mà thôi, tôi không phải cô ta.”.
Trương Gia như bị sét đánh, mấy lần muốn bắt lấy tay Lilith đều bị cô vô tình giật ra.
“Đừng làm trò xấu hổ nữa, còn không chịu quay về cho tôi!” Một nam sinh khác trong đội ngũ của Trương Gia hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh này khiến Trương Gia run bắn lên, cậu ta hít sâu một hơi, tựa hồ đang cực lực kiềm chế cái gì, cuối cùng liếc nhìn Lilith một lần, yên lặng trở về đội ngũ.
Cùng lúc đó, đội ngũ bên phải đang đầy vẻ hăng hái quan sát đội của Lâm Giác. Lâm Giác theo phản xạ cảm thấy rất khó chịu với loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này, cậu hung dữ trừng lại, nhưng nhìn rồi mới phát hiện người ta cũng không nhòm ngó cậu mà là đang quan sát Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương bình tĩnh nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên một nam sinh vóc dáng cao lớn khác thường, lưng đeo một cây cung hợp kim lớn, mặt nạ chỉ che nửa gương mặt. Nam sinh kia không nói năng gì, trái lại cậu trai hơi thấp hơn một chút bên cạnh thì lại rất lịch sự mà cười với Tống Hàn Chương, thanh âm từ tính vang lên giữa âm nhạc thánh thót: “Anh chính là Tống Hàn Chương đúng không? Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng nghe danh anh đã lâu, tôi từng vinh dự được đọc bài luận văn phát biểu của anh, quả thực rất có tầm nhìn, khó trách anh đã mất tích mười năm nhưng các thầy cô vẫn thường xuyên nhắc đến anh.”.
Nụ cười của hắn càng sâu hơn, chân thành đến mức gần như dối trá: “Tôi cũng họ Trương, là đàn em mười năm sau của anh, đến từ năm .”.
—
. Đây là con mều đê tiện đã nhắc ở trên.
. Đây là cái cung hợp kim ở trên.