Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Trước khi vào chương tớ xin phép phát biểu chút, chương trước có chi tiết tớ đã hiểu lầm, giờ tớ sửa lại rồi. Đấy là đoạn nói về người mặc áo choàng của đội , trên thực tế đội có người mặc áo choàng, nữ nam (chưa thấy nói rõ giới tính nhưng vì Trương Tư Gia dùng từ 他 – “anh ta” nên chắc là nam rồi), nam là người lúc nào cũng như người ngoài cuộc, nữ thì bình thường hơn. Rất xin lỗi bà con vì nhầm lẫn này.)
Khúc nhạc chết chóc dồn dập vang lên.
Âm nhạc réo rắt thay đổi. Giữa giai điệu đằng đằng sát khí, cả trăm thi hài dưới ngàn sợi dây treo kéo lê thân thể máu thịt lẫn lộn bó trong áo quần lộng lẫy, từng bước ép sát đoàn người.
Biển xác chết kinh khủng này khiến người ta thốt nhiên tuyệt vọng, trong tầm mắt chỉ vây kín những thi hài, chúng nó tràn ngập ác ý chặn đường bọn họ, bọn họ có chạy lên trời cũng trốn không thoát.
Lâm Giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, theo phản xạ nhìn Tống Hàn Chương. Anh cau mày xem xét bầy xác kia, thấp giọng nói: “Từ đây đến cánh cửa chúng ta đi vào lúc nãy không đến ba mươi mét, mở đường máu.”.
Đây có lẽ cũng là biện pháp duy nhất.
Đường đao trong tay Lâm Giác đảo qua, đẩy mấy bộ thi thể đang nhào tới ra, cho mỗi con một đao trí mạng. Thế nhưng đám thi thể này còn khó đối phó hơn cả tang thi, dù mũi đao đã xuyên thẳng từ viền mắt qua đại não, chúng vẫn có thể loạng choạng đứng lên dưới sự điều khiển của dây rối.
“Cắt!” Tống Hàn Chương nhắc nhở cậu.
Lâm Giác bực bội nắm chặt đao trong tay, thứ vũ khí dài này hiện giờ thật không có đất dụng võ.
“Tống sư huynh, hay là chúng ta tạm thời hợp tác đi?” Trương Tư Gia đứng cách đó không xa cao giọng nói, bên cạnh cậu ta là nam sinh cao lớn lưng đeo cung hợp kim tay cầm loan đao, vững vàng bảo vệ cậu ta an toàn. Đôi chị em song sinh xinh đẹp thì đang vô cùng ăn ý phối hợp với nhau, uyển chuyển lưu loát cắt đứt những sợi tơ treo trên thi thể khiến chúng ngã ra đất không tiếp tục cử động nữa.
Đội ngũ nhanh chóng tới gần bọn họ.
“Tôi thà hợp tác với Trương Gia còn hơn.” Tống Hàn Chương không hề khách khí đáp, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó mà tiếp tục “Hay là các cậu còn có giá trị đặc thù gì?”.
Vẻ mặt Trương Tư Gia sau lớp mặt nạ thoáng vặn vẹo vì cái tên kia, nhưng nháy mắt hắn đã bình tĩnh lại, vỗ vỗ cánh tay đồng bạn bên người: “Lâm Uyên, chứng minh thành ý của chúng ta chút đi.”.
Nam sinh kia đưa loan đao cho Trương Tư Gia, vừa bước đi vừa nhanh nhẹn giương cung cài tên, một mũi tên nhắm thẳng vào người của đội ngũ đứng cách đó không xa – Đỗ Thành!
Bạch Lộ Sương bên cạnh Đỗ Thành nhìn thấy hét lên một tiếng: “Cẩn thận!”.
Tuy vẫn chưa kịp thấy gì nhưng bản năng rèn giũa qua vô số lần ẩu đả với người khác khiến Đỗ Thành nhanh như chớp bắt lấy cổ tay người đang đứng bên cạnh, hai người vừa chạy vừa xoay nửa vòng đổi ngược vị trí, quấn vào nhau ngã nhào xuống đất.
“Aaa…” Tiếng thét thê thảm vang vọng chói tai, người chơi nữ bị bắn trúng lưng gục xuống, Bạch Lộ Sương chạy ngay phía sau không kịp né tránh, một cước giẫm nát mu bàn tay cô, lảo đảo ngã đè lên…
Một đám người nhất thời vướng vào nhau lộn xộn. Bạch Lộ Sương được bạn trai Đỗ Thành kéo đứng dậy, một người chơi nam nữa giúp họ cản vài cái xác đang tấn công. Chỉ có người chơi nữ vừa trúng tên thì không được may mắn như vậy, trong lúc cô còn đang sợ hãi gào thét đã bị đám thi thể chen nhau tiến lên kéo vào bóng tối, tiếng thét khàn đục cũng tắt lịm.
Trong đầu mọi người đồng thời vang lên một thanh âm băng giá: [Quân số đội ngũ giảm người, số người còn sống người, mất vết khắc.]
Tống Hàn Chương lạnh lùng nhìn đàn tử thi đang điên cuồng lao đến, Trương Tư Gia nở một nụ cười lễ độ như thường, sau đó chỉ khuôn mặt mình còn khuất sau tấm mặt nạ: “Thế nào? Lục đục với nhau rồi tùy tiện chém giết đâu phải cách hay, không bằng trước tiên cứ tống đội ra khỏi đường đua đã?”.
Tống Hàn Chương cũng có chút suy tư, quy tắc của lần “đoàn chiến” này rõ rành rành muốn nói bọn họ cần phải chém giết đến khi chỉ còn một đội ngũ cuối cùng. Tuy vết khắc trên tay có thể chủ động trao cho người khác, thế nhưng làm gì có ai sau khi thu được những vết đó lại tốt bụng thả hổ về rừng, giữ lại nguy cơ bị đối thủ ghi thù rồi bất ngờ phản công chứ? Không cướp lại được vết khắc thì chỉ có một đường chết, bất kể là ai nhất định cũng sẽ quyết đập nồi dìm thuyền, dù chỉ là châu chấu đá xe cũng muốn tử chiến đến cùng. Vậy nên có thể vì mục đích làm suy yếu lực lượng của phe đối địch, cũng có thể vì diệt trừ hậu họa đảm bảo an toàn cho bản thân, dù sao người sáng suốt đều sẽ không để cho đối thủ chạy mất.
Hợp tác với đội , hợp tác với đội hay để mặc cho đội đó hợp tác? Không, lựa chọn cuối cùng kia chắc chắn là không thể, Trương Tư Gia có tiếng nói nhất trong đội , mà quan hệ của hắn và Trương Gia đã quyết định khả năng hợp tác của họ là bằng không, hắn thậm chí đã chẳng buồn che giấu sự căm ghét của mình đối với Trương Gia nữa rồi.
Nếu như không có những vấn đề xung quanh hắn ta, Tống Hàn Chương kỳ thực cũng không muốn hợp tác cùng bất kỳ đội nào, anh thà rằng cứ làm rối loạn vũng nước đục này rồi làm ngư ông đắc lợi, thế nhưng trên người mấy người năm này có nhiều bí ẩn khiến anh lưu tâm, lưu tâm đến mức dù mạo hiểm cũng muốn biết rõ chân tướng.
“Được.” Tống Hàn Chương trả lời “Vậy thì hợp tác.”.
Một lời đã định, hai đội ngũ nhanh chóng liên thủ. Đàn xác thối khổng lồ không chút kiêng kỵ vọt về phía bọn họ, số lượng nhiều đến phát hoảng, buộc hai đội người chơi phải giúp đỡ nhau trong khung cảnh hỗn loạn.
Lục Nhận xung trận trước, hắn đã chém giết đến nghiện, thanh đường đao kinh khủng quét tới đâu thi hài rải đầy đất tới đó, mạnh mẽ giết ra một con đường sống cho bọn họ, đoàn người nhanh chóng tiến gần đến cánh cửa kim loại hình vòm.
Đường đao trong tay Lâm Giác rất phù hợp để ngăn đám thi thể, đáng tiếc có đôi lúc sức lực không đủ. Trái lại đôi chị em năm kia một người dùng người còn lại làm điểm tựa, mượn lực bay lên cao, chỉ mấy đao đã cắt đứt dây điều khiển lũ xác rối, nhanh nhẹn thoải mái cứ như hai con mèo hoang.
Toàn đội nhanh chóng xông vào trong cánh cửa kim loại, thế nhưng người toàn thân giấu trong áo choàng của đội lại đột ngột phất tay với bọn họ, quay người một lần nữa xông vào đàn tử thi, linh hoạt nghênh ngang xuyên qua biển xác.
Người này muốn làm gì? Lâm Giác sợ hết hồn, suýt nữa bị thi thể nhào lên quấn lấy, Tống Hàn Chương ra tay đúng thời khắc mấu chốt kéo cậu quăng vào sau cánh cửa khổng lồ.
Lục Nhận đứng cạnh cửa “ồ” một tiếng, cũng đột nhiên theo chân người thần bí khoác áo choàng kia rời khỏi khu vực an toàn, biến mất giữa bầy xác chết. Tống Hàn Chương không gọi hắn lại, chỉ nhìn theo bóng hắn bỏ đi.
Những thi thể đang điên cuồng dường như bị một tấm chắn vô hình cản lại trước khung cửa kim loại, chỉ có thể chen chúc nhau như đoàn khách trên tàu điện ngầm giờ cao điểm, khuôn mặt thối rữa dán chặt trên kết giới trong suốt thoạt trông vô cùng buồn nôn.
Trương Tư Gia ghê tởm hừ một tiếng, người chơi tên Lâm Uyên bên cạnh hắn yên lặng đóng cánh cửa kim loại, chặn bầy xác chết cùng mấy người dẫn đội còn đang đứng trước đài phun nước quan sát bọn họ ở ngoài.
“Ây da, trốn rồi.” Lilith nghiêng đầu nhìn cảnh ba đội ngũ thoát khỏi bầy thi thể nhảy múa, ngay cả đội nhân số ít nhất sau khi hy sinh một người cũng an toàn qua được cánh cửa vòm kim loại, tuy có bị thương chút đỉnh nhưng không gặp nguy hiểm tính mạng. Người mặc áo choàng đội lại càng như đi vào chốn không người, một thanh đao múa đến xuất thần, dễ dàng mở một con đường máu nghênh ngang hướng tới cánh cửa mà đội đã đi qua lúc đầu, Lục Nhận đuổi phía sau cũng bước qua đó, biến mất không còn tung tích.
“Từ đầu đã không định nhốt họ lại đây rồi, họ trốn thoát thì có gì kỳ lạ?” nam sinh dẫn đội hỏi ngược lại.
“Nếu bọn họ không thoát được mới là phiền toái.” Chu Ngọc Tú cười nói “Nếu phá hủy kế hoạch của “nó”, chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu.”.
Lời nói ra có vẻ sợ hãi, nhưng trong thâm tâm Chu Ngọc Tú lại không có chút cảm xúc “sợ hãi” nào. Cô vẫn có tất cả ký ức khi bản thân còn sống, có điều chúng chỉ giống như một chuỗi số liệu trống rỗng trộn lẫn với vô số số liệu khác, đã không còn có thể kích thích cảm xúc của cô. Cô thậm chí đã không biết mình rốt cuộc là ai nữa.
Từ khi cô phát hiện bí mật phía sau việc tân thủ thôn bị bỏ hoang phế nhiều năm này được tái sử dụng, cô đã hiểu giá trị của mình rồi.
Trong mắt “người” đứng tại nơi cao xa tận trời kia, cô chẳng qua chỉ là một công cụ có thể thay thế bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi bị thay thế, cô vẫn cần phải hoàn thành thật tốt giá trị của mình…
Đưa “nó” trở về hiện thực.
&&&
“An toàn rồi, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện. Nếu quyết định muốn hợp tác thì chúng ta cần thẳng thắn với nhau một chút, tự giới thiệu bản thân lại một lần đi.” Trương Tư Gia nói, tháo mặt nạ trên mặt xuống. Quả nhiên khuôn mặt của hắn rất giống Trương Gia, chỉ là Trương Gia trông có vẻ âu sầu tiều tụy hơn, còn trong đôi mắt Trương Tư Gia lại có thêm chút thâm trầm độc địa, cũng chính nhờ cảm giác u ám đó mà hắn có vẻ thu hút hơn, khiến người ta không nhịn được muốn tìm hiểu nội tâm mà hắn luôn giấu kín.
Tống Hàn Chương cởi mặt nạ ra, thẳng thắn hỏi: “Người vừa rời khỏi đội ngũ các cậu là ai? Tại sao lại đột nhiên bỏ đi?”.
Trương Tư Gia nghẹn. Hắn bắt đầu cảm thấy Tống Hàn Chương thật đáng ghét, mỗi khi hắn đang làm chủ tiết tấu câu chuyện anh đều có thể ngang ngược cắt ngang. Tuy hai người nói chuyện với nhau tổng cộng mới hơn mười câu, thế nhưng hắn đã dự cảm được chừng nào hai người còn đứng ở lập trường đối lập thì nói chuyện cùng Tống Hàn Chương chắc chắn không dễ chịu gì.
“Tôi không biết nhiều về người đó, cậu ta lúc nào cũng độc lai độc vãng, ngay cả tên cũng không chịu giới thiệu, thực lực rất mạnh nhưng không thích dính dáng đến ai.” Trương Tư Gia cân nhắc một chút rồi trả lời.
Cố Phong Nghi chế nhạo một tiếng: “Thực sự là không nghe ra cậu có nửa phần thành thật nào.”.
Trương Tư Gia giả tạo cười đáp: “Tôi cam đoan, lời vừa rồi của tôi không có chữ nào là dối trá cả.”.
Cố Phong Nghi chỉ châm biếm cười, không hề có ý định cãi cọ với hắn, việc đó quá vô nghĩa.
“Rất xin lỗi vì cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người, nhưng mà tôi xin phép đi trước một bước, dù sao các cậu cũng chẳng muốn nhìn thấy tôi.” Thiện Lượng thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ đi tới cánh cửa gỗ nhỏ mà Lilith đi vào lúc trước, vừa kéo cửa vừa cười hì hì vẫy vẫy tay “Có điều nếu các cậu định đối phó đội , nói không chừng tôi giúp được đấy…”.
Lời còn chưa dứt, nỏ trên tay Cố Phong Nghi đã không báo trước mà lên dây, mũi tên chuẩn xác hướng vào ngực Thiện Lượng mà lao tới. Mũi tên đó đáng lẽ sẽ trúng mục tiêu, nhưng Thiện Lượng đã sớm đề phòng chen nửa người ra khỏi cửa, trong chớp mắt cánh tay Cố Phong Nghi nhấc lên thì cửa gỗ cũng đóng sầm lại.
Mũi tên ghim vào tấm ván cửa, Lâm Giác vung đao đuổi theo, thế nhưng sau khi mở cửa ra thì bên ngoài chỉ là một màn sương trắng dày đặc. Cậu do dự chốc lát, cuối cùng chán nản khép cửa lại.
Cố Phong Nghi tiếc nuối thở dài, dùng chân lên dây nỏ.
“Cô bắn rất chuẩn.” Nam sinh đeo cung kim loại trong đội bỗng lên tiếng.
Cố Phong Nghi im lặng nghĩ, thật không biết đang khen ngợi hay đang mỉa mai cô, dù sao vừa mới có người từ trong tay cô trốn thoát đấy.
“Đây chính là một trong số quân chủ lực của đội chúng tôi, Tả Lâm Uyên. Kỹ thuật bắn tên của cậu ta mọi người cũng thấy rồi, vô cùng đẹp.” Trương Tư Gia tựa hồ cực kỳ hài lòng với Tả Lâm Uyên, khi giới thiệu giọng nói cũng chân thành hơn trước nhiều.
Tả Lâm Uyên gỡ mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đường nét rõ ràng. Khuôn mặt này kết hợp với vóc dáng cao lớn xuất chúng của cậu ta, dù chỉ vội vã đi ngang cũng có thể khiến người ta phải nhìn thêm vài lần, có điều e là cậu ta cũng không thích bị người ta nhìn chăm chú như thế, nhất định sẽ lạnh lẽo trừng mắt nhìn trả về.
“Hai cô ấy là Mộ Xuân Ninh và Mộ Thu Ninh, có thể coi là đàn em của Cố tiểu thư và Liễu tiểu thư. Các cô gái khoa vũ đạo đúng là rất có thiên phú chiến đấu.” Trương Tư Gia tiếp tục giới thiệu.
Mộ Xuân Ninh là người đeo mặt nạ đen, cô bé này tính cách hoạt bát, còn chủ động nói chuyện vài câu với bọn họ. Mộ Thu Ninh thì là dạng lãnh đạm, từ lúc gỡ mặt nạ ra vẫn không nói tiếng nào.
Nữ sinh cuối cùng cũng đã bỏ mặt nạ xuống, cởi luôn cả áo choàng ngoài. Trương Tư Gia còn chưa kịp giới thiệu cô, Cố Phong Nghi đã đột nhiên mở miệng: “Áo khoác của cô mua ở đâu?”.
Cô gái ngây ra nhìn Cố Phong Nghi.
Liễu Thanh Thanh vốn đang mất tập trung nghe vậy kín đáo nhíu mày, sâu xa nhìn cô bé kia. Bề ngoài cô ta chỉ thường thường bậc trung, đeo một đôi gọng kính đen, thoạt trông chính là một học sinh ngoan ngoãn hướng nội điển hình đâu đâu cũng có thể gặp.
Nếu như bản thân mình lớn lên có bộ dạng đó, e là cả đời đều không ngóc đầu lên nổi rồi. – Liễu Thanh Thanh nửa trào phúng nửa thương hại nghĩ thầm.
Lâm Giác cũng ngơ ngác y như cô gái kia, cậu không hiểu nổi tại sao Cố Phong Nghi đột nhiên lại hỏi về áo khoác, đây rõ ràng không phải nơi thích hợp cho kiểu đề tài này, chưa kể cậu biết Cố Phong Nghi không phải người làm việc không có mục đích.
Tống Hàn Chương cũng quan sát cô gái, áo khoác ngoài… Anh đột nhiên hiểu rõ ý của Cố Phong Nghi.
Cố Phong Nghi khoanh tay: “Tôi đã không thấy lại kiểu áo khoác này lâu lắm rồi, mà chắc hẳn nó cũng không phải thứ sẽ trở lại thành mốt của mười năm sau đâu, cả giày của cô cũng là phong cách thịnh hành từ mười năm trước… Cô có muốn tôi đánh giá luôn tóc và đồng hồ đeo tay của cô không?”.
Mười năm trước? Lâm Giác kinh hoàng nhìn nữ sinh kia, cô ta là người chơi năm ? Vậy tại sao…
Cô gái thấp thỏm liếc nhìn Trương Tư Gia, Trương Tư Gia tán thưởng đón lời: “Cố tiểu thư nhạy bén thật, cô ấy chính là Tô Điềm, vốn là người chơi năm .”.
Tô Điềm… Tô Điềm?
Lâm Giác bỗng nhớ lại lời Trương Tư Gia từng nói với Đỗ Thành khi còn ở giữa sảnh vũ hội, cả Trương Gia cũng từng nhắc đến cái tên này.
Cô ta thế mà lại vượt qua khoảng cách tròn hai chục năm, thậm chí vượt qua cả sinh tử, nhập vào đội ngũ người chơi của năm ư?
Nhưng sao cô ta làm được?
“Không gian bắt đầu sụp đổ.” Tống Hàn Chương chú ý tới một chút dị thường trong góc phòng, vách tường ở nơi tăm tối bắt đầu tróc ra từng mảng, hiện tượng không gian tiêu tán sẽ nhanh chóng lan ra cả căn phòng, ép bọn họ phải rời khỏi nơi đây.
Trương Tư Gia đang muốn dùng Tô Điềm làm khúc nhạc dạo cho mâu thuẫn nội bộ của đội lại một lần nữa gặp phải chướng ngại vật ngoài ý muốn…
“Nếu như sau khi rời khỏi đây chúng ta bị ném đến những chỗ khác nhau thì tập hợp tại quảng trường đồng hồ, được chứ?” Trương Tư Gia vội vã hỏi.
“Được.” Tống Hàn Chương trả lời.
Tả Lâm Uyên đã mở cánh cửa gỗ, vươn tay về phía Trương Tư Gia. Trương Tư Gia nắm lấy tay hắn, hai người cùng biến mất trong lớp sương mù, sau đó là hai chị em họ Mộ và Tô Điềm.
“Chúng ta cũng đi thôi?” Lâm Giác nói.
Tống Hàn Chương không hề vội vã, anh đi ngược đến cánh cửa kim loại, một lần nữa mở rộng nó ra.
Bên ngoài không còn âm nhạc, không còn khách khứa hay đài phun nước, chỉ còn sương trắng vô tận vô biên.
Đại sảnh vũ hội huyên náo hồi lâu giờ chỉ như một giấc mộng, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh đã đi qua cửa gỗ rời khỏi nơi này, gian phòng nhỏ mờ tối sắp tan vỡ. Lâm Giác lo lắng nhìn Tống Hàn Chương, nhưng anh cứ như bị làn sương trắng mê hoặc, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn khung cảnh hư vô.
“Ai vậy?” Tống Hàn Chương nhìn về phía màn sương, thầm thì cất giọng.
Không có người đáp.
—
Loan đao đây các bác ạ. Kiểu đao cong cong uốn éo, chả biết nên gọi bằng từ gì khác nên để loan đao luôn.