Thái Đản Du Hí

quyển 3 chương 15: cuộc hội ngộ vượt thời không (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một chữ “cũng” này đã làm bại lộ sự lưu tâm của hắn đối với Trương Gia.

Họ Trương là một cái họ rất phổ thông, lúc Trương Gia dây dưa với Lilith có nói ra tên đầy đủ của mình, thế nhưng người bình thường cùng lắm sẽ chỉ nghe rồi nhớ cái tên đó thôi, chẳng có ai lại như người chơi họ Trương năm này tự giới thiệu ” tôi cũng họ Trương” cả.

Nếu như hắn và Trương Gia không hề có quan hệ gì, hắn có thể nói thẳng ra tên đầy đủ của mình hoặc dứt khoát không nói gì cả, thế nhưng hắn lại nhất định phải tiết lộ họ của bản thân, còn dùng thêm một chữ “cũng”.

Tuy là chính hắn cũng không ý thức được, hoặc có lẽ hắn thật ra vẫn luôn cố gắng giấu giếm sự để tâm của mình đối với Trương Gia, nhưng thứ gọi là thói quen thường sẽ khiến một người vô thức mà bộc lộ ra nỗi lòng chân thật.

Nếu như chỉ dựa vào điểm này thì Tống Hàn Chương cũng chưa thể đoán bừa, thế nhưng một chữ đó đã đủ lôi kéo sự chú ý của Tống Hàn Chương, khiến anh càng thêm cẩn thận quan sát hai người.

Trương Gia đến từ năm và người họ Trương đến từ năm .

Tuổi của họ chênh lệch chừng năm, vóc người, phong cách ăn mặc đều tương tự, khí chất lại càng vô cùng giống nhau, thậm chí đến ngành học cũng giống nhau nốt. Nếu như vóc dáng có thể coi là trùng hợp thì khí chất, phong cách ăn mặc và ngành học chuyên môn lại là kết quả của một quá trình bỏ công bồi dưỡng. Mà điểm khả nghi nhất cũng là điểm khiến Tống Hàn Chương đoán ra chân tướng chính là lỗ tai của Trương Gia.

Trên tai trái Trương Gia có một chiếc khuyên tai kiểu dáng cho cả nam và nữ, Lilith cũng có một chiếc, chuyện này rất dễ hiểu, dù gì nguyên thân của Lilith chính là bạn gái Trương Gia, hai người đeo khuyên đôi cũng là rất bình thường. Thế nhưng người họ Trương năm cũng có một lỗ trên tai trái, chỉ là không có khuyên tai. Có lẽ hắn vốn cũng đeo, có điều hiện tại đã tháo xuống.

Trùng hợp sao? Nếu như không có những chi tiết lồ lộ trước mắt này, có thể người ta sẽ tin đây chỉ là vô tình trùng khớp.

Nhưng nhiều cái vô tình lại trùng khớp với nhau như vậy, tất cả đã ám chỉ cho Tống Hàn Chương một bí mật.

Giữa Trương Gia và người họ Trương kia chắc chắn có quan hệ gì đó, hơn nữa có thể đó chính là quan hệ huyết thống – bọn họ là anh em ruột, một cặp anh em chênh lệch gần hai mươi tuổi, một cặp anh em chưa từng biết mặt nhau.

Nếu quả thật như vậy, người họ Trương vẫn luôn lảng tránh giấu giếm cái tên của mình, cố gắng xóa mờ mối liên hệ giữa bản thân với Trương Gia, rốt cuộc đã tự mình tiết lộ bí mật sâu kín nhất trong lòng hắn.

Ba đội ngũ đứng bên đài phun nước giữa sảnh vũ hội đều trầm mặc bởi những lời thẳng thắn của gã họ Trương, kẻ khởi xướng giấu mình sau mặt nạ lại thoáng hiện một tia cười giễu cợt, âm thầm đánh giá Trương Gia lọt giữa đám người. Chính là anh ta sao? Trương Gia, là bóng ma, là cơn ác mộng trọn năm trong cuộc đời hắn. Hắn từng vô số lần nghe được cái tên này từ miệng những người xung quanh, đó là kẻ ưu tú nhất trong mắt cha mẹ hắn, vậy nên suốt hai mươi năm đánh mất anh ta, hai người vẫn luôn cố chấp đến gần như cuồng dại…

“Có qua cũng phải có lại, cậu hẳn cũng nên giới thiệu cho chúng tôi biết tên cậu chứ… đàn em họ Trương.” Một thanh âm lạnh nhạt cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, chính là đàn anh trong miệng hắn – Tống Hàn Chương.

Hắn có chút bất ngờ nhíu mày: “Nếu tôi không nói gì thì sao?”.

Đàn anh kia lẳng lặng nhìn hắn, đó là một ánh mắt thông suốt thấu triệt, dường như người đó có thể xuyên qua lớp mặt nạ mà thấy được khuôn mặt giống như đúc từ một khuôn với Trương Gia của mình: “Cậu không nói cũng không sao, tôi có thể đoán.”.

Trái tim hắn đột nhiên thắt lại, một cảm giác bất tường mãnh liệt trào dâng. Không, không thể nào! Tống Hàn Chương là người chơi năm , anh ta không thể nào biết tên của hắn, không thể nào biết cái tên đáng căm hận khiến hắn buồn nôn kia.

Nhưng bất chấp lời cầu khẩn âm thầm của hắn, Tống Hàn Chương vẫn ngày càng tiến gần hơn đến sự thật: “Trương Ức Gia? Trương Niệm Gia? Trương Tư Gia?”.

Ác ma đã thốt lên tên thật của hắn, bởi vậy “ầm ầm” một tiếng, thế giới trước mắt hắn đột ngột sụp đổ, vô thanh vô tức vỡ tan tành.

Nội tâm của hắn dường như vừa bị nhét vào một chiếc cối xay điên cuồng nghiền đảo, dạ dày nháy mắt phủ kín hàng vạn con nhuyễn trùng, tầm nhìn trống rỗng. Hắn không ngừng run. Căm ghét, chán ngán, thù hận,… vô số cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn cuồn cuộn dâng lên, tuyệt vọng đến gần như tan vỡ.

Ác ma còn ghé vào bên tai hắn lải nhải, nó dò xét hắn, dò xét biểu cảm kinh ngạc của đôi chị em đứng phía sau hắn – suy nghĩ của các cô lộ ra ngay sau hai chiếc mặt nạ dây kim loại không che giấu nổi thứ gì kia, nó đã xác định được rồi.

“À, thì ra tên cậu là Trương Tư Gia, cha mẹ cậu hẳn là rất nhớ nhung cậu ta.” Ác ma dùng lời nói ác độc găm một đao vào trong đầu hắn, máu thịt trào tuôn.

Câm miệng, không được gọi tên của tôi! Không được gọi cái tên này! Tôi hận anh ta, tôi đã chịu đựng anh ta quá đủ rồi, anh ta đã mất tích hai mươi năm nhưng bóng ma anh ta để lại vẫn hành hạ tôi đến khốn khổ. Vì sao các người không nhìn tôi? Tôi cũng là một người sống sờ sờ, tôi không phải đồ thay thế cho Trương Gia!

Lâm Giác ngỡ ngàng.

Cậu ngơ ngác nhìn Tống Hàn Chương đột nhiên dùng ba bốn câu lật ngược tình thế, còn cái người vốn đang dương dương tự đắc kia sau khi bị anh đoán ra tên thật bỗng toàn thân run rẩy, đồng đội cao lớn đứng cạnh hắn liền nắm vai hắn kéo về phía sau đoàn người. Đôi chị em song sinh trong đội ngũ năm hằn học nhìn Tống Hàn Chương, đồng thời cũng tỏ ra lo lắng cho Trương Tư Gia, một nữ sinh khác đeo mặt nạ khoác áo choàng cũng không nhịn được quay đầu nhìn một chút. Duy chỉ có một người từ đầu tới đuôi đều mang dáng vẻ người ngoài cuộc lặng lẽ đứng khuất phía sau, toàn thân giấu trong áo choàng kín không kẽ hở.

Có một người thậm chí còn mơ hồ hơn cả Lâm Giác, đó là người đang trợn tròn mắt khó tin nhìn Trương Tư Gia – Trương Gia của đội năm .

Cậu ta không phải một tên ngốc chậm tiêu, trái lại cậu ta hầu như luôn rất thông minh, nếu không cũng không thể còn sống đến bây giờ.

Cái tên “Trương Tư Gia” này quả thực đã tiết lộ rất nhiều thứ.

Đối với Trương Gia, cậu ta mới chỉ trải qua một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi trong trò chơi này, thế mà giờ lại đột ngột biết tin mình có một cậu em trai kém gần hai mươi tuổi. Bọn họ đã vượt qua một khoảng thời gian rất dài để rồi hội ngộ trong trò chơi chết chóc, nhưng cậu ta hoàn toàn không biết gì về em trai – ngoại trừ nỗi căm thù cuồn cuộn thoát ra từ trên người đứa em xa lạ.

Nước trong suối phun không ngừng bắn tung rồi vỡ ra thành bọt, hoàn toàn thờ ơ với những xung đột của đám người lọt thỏm giữa bầy tang thi rối dây đang nhảy múa.

Lilith rốt cục có vẻ đã xem trò vui đủ rồi, quay đầu nói với hai người dẫn đoàn còn lại: “Được rồi, thời gian gặp mặt không còn bao nhiêu đâu, bắt đầu thông báo chính sự đi. Hôm nay tôi có một tin cực kỳ tốt muốn công bố, mọi người nhất định sẽ mừng đến phát khóc luôn.”.

Chu Ngọc Tú dẫn đầu đội có vẻ không có hứng thú quấy rầy thông báo của Lilith, chỉ nhàn nhạt đứng nhìn, người dẫn đoàn còn lại cũng vậy.

Lilith vui vẻ kê hai nắm tay lên má, dùng giọng nói ngọt ngào tuyên bố: “Nếu tất cả mọi người đều đã biết “chân tướng”, cũng bởi vậy mà vô cùng khổ sở, vậy thì “nó” sẽ nhân từ cho mọi người một cơ hội hoàn toàn thoát khỏi trò chơi này để trở về thế giới thực. Thế nào, có đúng là một niềm vui bất ngờ không?”.

Lâm Giác và những người chơi cùng đội đều ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn Lilith. Trương Tư Gia đột nhiên tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm Chu Ngọc Tú, trong đầu ngập đầy cảm giác cổ quái, thì ra những người này không biết sao…

“Có điều cho nhiều người thế này cùng trở về là chuyện bất khả thi, chỉ có đội ngũ ưu tú nhất mới được về thôi, hai đội ngũ còn lại thì sẽ giống chúng tôi, vĩnh viễn ở lại nơi này.” Lilith ác ý nở nụ cười “Cách quyết định thắng thua cũng rất đơn giản. Các cậu cũng biết mỗi khi giết chết một con quái vật thì sẽ thu được một vết thương rồi đúng không, trước hừng đông đội nào thu được nhiều vết nhất có thể hoàn toàn thoát khỏi trò chơi, trở lại thế giới thực. Đương nhiên nếu như các cậu không thích rời khỏi đây thì tôi cũng không có ý kiến.

Có điều chỉ thế thôi thì không đủ kích thích, thế nên “nó” mới thêm vào một quy tắc nữa. Người chơi có thể trao đổi những vết thương này, nói cách khác các cậu có thể tình nguyện cho người chơi khác toàn bộ vết thương của mình, hoặc giả các cậu không muốn… Người khác giết các cậu cũng có thể cướp được tất cả những vết thương đó.”.

Đồng tử Lâm Giác bất chợt mở lớn, đây rõ ràng là khuyến khích bọn họ tàn sát lẫn nhau mà!

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, dường như ai cũng đều đang trầm mặc kiềm nén bản thân nhưng trong lòng thì đã sẵn sàng giương cung bạt kiếm.

Lilith hì hì cười: “Bây giờ chưa được, phải đợi ra khỏi đây đã, dù sao thì chỗ này cũng là đại sảnh vũ hội hòa bình mà.”.

“Tôi có thắc mắc, số vòng chơi đã tham gia của ba đội ngũ có khác nhau không?” Tống Hàn Chương hỏi.

“Ầy, lại là cậu, sao mà cậu nhiều thắc mắc thế?” Lilith tặc lưỡi “Được rồi, tôi trả lời. Đội đã chơi vòng, đội vòng, là vòng. Con số này tính theo người chơi sống sót qua được nhiều vòng chơi nhất, tính số vòng người đó đã trải qua cho đến khi các cậu phá vỡ quy tắc bị ném vào tham gia ván này.”.

Chu Ngọc Tú nãy giờ vẫn im lặng bỗng bổ sung: “Còn một vấn đề nữa, tính cả vòng này, người chơi tham gia ít vòng nhất đã chơi lần, vậy để cho công bằng thì những người khác cũng chỉ được phép giữ lại hai phần thưởng thôi, các cậu có thể lựa chọn bỏ đi kỹ năng hoặc công cụ nào đó.”.

“Sao lại thế được?” Đỗ Thành của năm cả giận nói “Mấy người đó đến muộn còn định trách người khác đến sớm hơn mình sao?”.

“Cậu không thích chọn cũng được, tôi có thể chọn ngẫu nhiên phần thưởng hộ cậu.” Người dẫn đoàn thấp giọng cười cười.

Đỗ Thành biến sắc, rốt cuộc không lên tiếng nữa.

“Phần thưởng đã dùng hết thì có tính vào trong món giữ lại không?” Tống Hàn Chương lại hỏi.

Lâm Giác cũng băn khoăn vấn đề này, ở đêm chơi thứ nhất cậu đã dùng hết vắc xin chống vi rút tang thi rồi, nếu như thứ đó được coi là phần thưởng giữ lại thì cậu sẽ phải chọn giữ lại trong thứ: đường đao hoặc hộp sinh mệnh vu yêu.

“Đồ dùng hết thì sẽ biến mất, các cậu được lợi đấy.” Lilith tinh nghịch cười “Nhưng nếu các cậu dùng hết một kỹ năng để có một kỹ năng hoặc đạo cụ mới thì cái đó sẽ được tính là phần thưởng giữ lại.”.

Lâm Giác thở phào nhẹ nhõm, may quá, cậu có thể giữ lại cả đường đao và hộp sinh mệnh vu yêu. Thế nhưng cậu lập tức lại có một nỗi lo khác, Tống Hàn Chương thì phải làm sao?

Tống Hàn Chương sờ lên ký hiệu trên cổ tay. Kỹ năng phục chế của anh chỉ dùng được một lần, có thể phục chế được kỹ năng hoặc công cụ của người khác, anh đã dùng nó để sao chép hộp sinh mệnh rồi, vậy nên chiếc hộp đó tính là một món phải giữ lại, món còn lại thì phải chọn lựa giữa dao găm vòng thứ nhất hoặc kỹ năng trị liệu vòng thứ hai.

Lục Nhận chép miệng, sớm biết thế này hắn đã dùng luôn phần thưởng vòng thứ hai cho hết đi. Mà thôi, đành vứt cái kỹ năng ngẫu nhiên lấy được ở vòng thứ ba vậy.

Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh không cần lựa chọn, họ mới tham gia tổng cộng hai vòng.

Thiện Lượng thì hơi khác một chút, hắn tuy cũng mới chỉ tham gia hai vòng chơi, nhưng trong đêm thứ hai hắn cướp được túi cứu thương của Hạ Hoan, hệ thống đã cho hắn quyền sở hữu món đồ đó, thế nên trên thực tế hắn đang có thuốc xịt giúp ẩn nấp, hạt châu lừa gạt và túi cứu thương. Nhưng ở đây lại xuất hiện một BUG, bởi vì hắn đang dùng hạt châu lừa gạt ngụy trang thành Liễu Thanh Thanh, phần thưởng trên người cũng là bản sao chép hai kỹ năng của cô, ba thứ đồ khác thì nằm trong trạng thái mất tích, vậy nên quy tắc “cắt giảm” của trò chơi cũng xếp hắn vào diện không cần cắt giảm phần thưởng.

(: BUG là mấy lỗi trong game ấy, tác giả để tiếng Anh nên tớ ghi nguyên tiếng Anh nha.)

Hắn hơi động khóe miệng, âm thầm nhận niềm vui bất ngờ này.

“Có vẻ như mọi người quyết định xong rồi nhỉ. Trước khi vũ hội kết thúc mọi người sẽ được thêm một ưu đãi, mỗi người có thể đến đài phun nước cầu nguyện một chút, thích vũ khí, thức ăn hay nước uống mấy thứ linh tinh như thế đều được, dù sao còn phải chiến đấu đến hừng đông mà.” Lilith chỉ đài phun nước, ung dung hớn hở nói.

Lâm Giác không thiếu vũ khí nhưng nghĩ Tống Hàn Chương có lẽ sẽ cần, cậu liền thầm thì hỏi anh: “Anh giữ lại hộp sinh mệnh vu yêu với thuật chữa trị, thế vũ khí thì sao?”.

“Vẫn dùng dao găm thôi, cũng quen tay rồi.” Tống Hàn Chương nói “Phải lấy một chút nước, nước ở đây không uống được.”.

Hoàn cảnh đêm chơi này rất đặc thù, ngôi trường đã bị dị hóa không còn chút đồ ăn thức uống, ngay cả nước trong hệ thống sông nhân tạo cũng biến thành chất dịch đỏ đen kỳ quái, nước từ vòi xả ra thì nâu sẫm tanh tưởi, mùi máu tươi xông lên khiến người ta váng đầu hoa mắt.

Lâm Giác lúc này mới cảm nhận được dạ dày mình trống rỗng, miệng cũng khô rát, chẳng qua mấy tiếng đồng hồ áp lực liên tục khiến cho cậu quên mất tín hiệu báo nguy mà cơ thể phát ra thôi. Nghĩ lại thì bữa ăn gần đây nhất của cậu là lúc ở quán cà phê cùng Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh, mà lúc đó cậu cũng chỉ ăn có một miếng bánh ga tô. Đói bụng thì có thể tạm nhẫn nhịn, thế nhưng nước thì nhất định phải bổ sung.

Năm người đội đã đến đài phun nước chọn xong vật mình muốn, người không có vũ khí thì chắc chắn sẽ chọn vũ khí, ai đã có vũ khí dùng quen tay thì thường chọn đồ ăn hoặc nước uống.

Sáu người năm cũng đi tới cạnh suối phun. Nước trong hồ trong vắt thấy đáy, thế nhưng chỉ cần vốc một vốc nước, thứ bọn họ cần sẽ xuất hiện trong tay.

Dao găm, dao găm, dao găm.

Lâm Giác thầm niệm trong lòng, đưa tay nhúng vào mặt nước. Nước hồ lạnh lẽo âm trầm không sâu quá cổ tay, đến khi cậu nhấc lên thì nước trong lòng bàn tay đã hóa thành một cây dao găm giống hệt như thứ Tống Hàn Chương nhận được ở vòng thứ nhất. Lâm Giác hớn hở hiến vật quý trong tay cho Tống Hàn Chương, anh liếc nhìn qua, bình thản nhận ý tốt của cậu. Đã có vũ khí, Tống Hàn Chương liền vớt một bình nước từ trong suối phun đưa cho Lâm Giác, Lâm Giác nhấp vài hớp lại trả cho anh.

Cố Phong Nghi đứng bên đài phun nước, mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô cần một cây cung hoặc nỏ cùng với mũi tên phù hợp…

Đúng lúc này, Liễu Thanh Thanh đột nhiên tiến lên trước cô, nhanh nhẹn vốc lên một ít nước suối. Dòng nước trong suốt qua tay cô liền hóa thành một cây nỏ chữ thập và một bó mũi tên, cô không nói một lời kín đáo đưa cây nỏ cho Cố Phong Nghi rồi lại lùi về bên cạnh Liễu Thanh Thanh còn lại.

Cố Phong Nghi kinh ngạc nhìn cô.

Liễu Thanh Thanh kia bĩu môi: “Có vội vã muốn thể hiện cũng không cần dùng cách này chứ, người ta chưa chắc đã cảm kích đâu, còn liên lụy tôi bị lộ thân phận.”.

Liễu Thanh Thanh giận tái mặt: “Đằng nào ở đây cũng không được động thủ, cậu không chết được thì lo cái gì?”.

Liễu Thanh Thanh còn lại – chính là Thiện Lượng – cười khẩy một tiếng, thoải mái đi tới cạnh hồ nước, vốc nước suối lấy lên được một cây lưỡi lê ngắn. Hắn cầm thứ đó trong tay ngắm nhìn một chút, quay sang bọn họ mỉm cười: “Thật ra chúng ta vẫn rất có tiềm năng hợp tác đấy.”.

Lâm Giác lạnh lùng nhìn hắn, Thiện Lượng liền trêu chọc trả cho hắn một nụ hôn gió. Hắn hiện đang dùng khuôn mặt nhã nhặn ngây thơ của Liễu Thanh Thanh, ấy vậy mà khi làm biểu cảm này không ngờ cũng quyến rũ vô cùng.

Liễu Thanh Thanh giận đến sôi gan, hung tợn trừng mắt nhìn Thiện Lượng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Lục Nhận đã ngậm bình nước trở về, Tống Hàn Chương đột nhiên thầm thì với hắn cái gì đó. Lục Nhận ừ hử một tiếng trong họng, có chút hăng hái đánh giá đội ngũ năm .

Những người trong đoàn năm cũng đã chọn xong đồ mình cần, quay lại bên người dẫn đoàn Chu Ngọc Tú.

Tiếng nhạc du dương thoắt cái ngừng bặt, bầy thi thể đang nhảy múa rốt cục cũng ngừng lại bước chân, lặng yên đứng tại vị trí của mình.

Sắp có chuyện rồi, trực giác của Lâm Giác mách bảo cho cậu biết.

Quả nhiên, chỉ thấy Lilith thần thái sáng sủa tuyên bố: “Các cô gái, các chàng trai, hôm nay chúng ta tề tựu lại đây chính là vì phần thưởng mà đấng tối cao ban tặng – trở lại thế giới thực bên ngoài. Ở thế giới đó của mọi người có người điên, có lừa đảo, có tội phạm, có kẻ cuồng sát, có thiên tài tiên tri cũng có người bình thường ngu muội, có người dũng cảm nhân hậu sẵn sàng hy sinh, cũng có kẻ thủ ác vì sinh tồn mà bán đứng lương tâm, thế nhưng ở trên vũ đài này, tất cả mọi người đều bình đẳng. “Nó” không lấy thiện ác của loài người làm tiêu chuẩn phân loại, “nó” đối xử bình đẳng với tất cả các người. “Nó” thưởng thức trò chơi của mọi người để thu được thứ “nó” cần từ đó, thế nhưng sau khi đã thỏa mãn, “nó” quyết định sẽ nhân từ mà đặc xá cho mọi người – tuy chỉ là một vài người trúng tuyển.”.

Lilith quỷ mị thần bí cười: “Trước khi thế giới hủy diệt, hãy thỏa thích hưởng thụ dư vị của sự sung sướng, dù sao đây chính là cơ hội cuối cùng. Có điều, trước đó các cậu phải vượt qua một bài kiểm tra vô cùng nghiêm khắc…”.

Những cái xác rối dây đồng loạt xoay mình, nhìn chằm chằm đám người bên cạnh đài phun nước.

“…chạy trốn khỏi nơi này.”

Đây là lưỡi lê này. Trông nó giống con dao găm ghê nhưng mà vì tác giả gọi nó là lưỡi lê và đúng thật nó là lưỡi lê nên tớ cũng để lưỡi lê nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio