Thái Đản Du Hí

quyển 3 chương 24: chim sợ cành cong (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết thúc rồi.

Đỗ Thành kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, một thân máu đen tản ra mùi tanh hôi nồng nặc, thế nhưng lúc này hắn đã chẳng còn quan tâm sạch sẽ gì nữa, chỉ ngồi trên đất mặc Bạch Lộ Sương hai mắt đẫm lệ trị thương cho mình. Cánh tay hắn bị móng tay dài của con ma nữ đó vạch ra một vết cắt dài đến mười mấy centimet, máu không ngừng chảy ròng ròng, vừa rồi khi tập trung cao độ chiến đấu thì không cảm thấy gì, giờ nguy hiểm vừa bị tiêu diệt hắn lập tức đau đến mặt mũi trắng bệch, hùng hùng hổ hổ nguyền rủa mười tám đời tổ tông đứa nào dụ ra cái ảo cảnh chết tiệt này, nhưng không một ai thừa nhận đây là ảo cảnh của mình cả.

Tình trạng của Trương Gia và Kha Chính Kiệt cũng không hơn gì hắn, hai người đối đầu với đám hộ lý cường tráng kia sắp hao hết khí lực, trên người nhiều ít cũng bị thương. Đáng tiếc người chữa trị duy nhất trong đội rất bất công, tạm thời không đến lượt bọn họ.

Quái vật đã chết thì có thể rời khỏi ảo cảnh, chỉ tiếc vừa rồi không tìm được cơ hội xuống tay…

Trương Gia quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã tự động mở ra một khe hở, cố ý làm ra vẻ vội vàng: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”.

“Gấp cái gì! Không thấy tôi còn đang bị thương sao? Nghỉ cho khỏe rồi đi.” Quả nhiên Đỗ Thành lập tức phẫn nộ quát.

Trương Gia nghiêm mặt lý luận: “Đội và đã quyết định hợp tác tấn công chúng ta rồi, rất có thể họ đã xác định được vị trí chúng ta xuất hiện, nếu như không mau rời khỏi ký túc xá e là lát nữa thoát ra sẽ chạm mặt họ đấy.”

Đỗ Thành châm biếm cười: “Sợ cái gì? Cậu thế mà lại sợ cái thằng em trai hờ kia hả?”.

“Chẳng liên quan gì đến nó, tôi vốn còn chẳng biết có nó trên đời.” Trương Gia cau mày.

“Được rồi, giờ mọi người đều đang bị thương, không bằng cứ ở lại trong này lâu một chút, họ không tìm thấy chúng ta tất nhiên sẽ đi chỗ khác tìm tiếp, như thế còn an toàn hơn.” Bạch Lộ Sương nói.

“Cưng thật thông minh, nói đúng lắm.” Đỗ Thành cười cợt vỗ mông Bạch Lộ Sương một cái, Bạch Lộ Sương liền làm bộ hờn dỗi lườm hắn.

Đỗ Thành trước giờ luôn chuyên quyền độc đoán, Trương Gia cũng đã quen. Lúc đầu Trương Gia còn ôm suy nghĩ ngây thơ nước giếng không phạm nước sông, cứ tưởng thêm một người là thêm một phần lực, còn giúp Đỗ Thành bày mưu tính kế, kết quả thì sao? Trâu Lỵ Lỵ cứ thế sống không thấy người chết không thấy xác.

Khi Tô Điềm nói cô ta nhìn thấy Trâu Lỵ Lỵ một mình ra khỏi trường học, Trương Gia biết ngay cô ta đang nói dối.

Cậu ta sao có thể không hiểu bạn gái mình, chưa nói đến lý do tại sao Trâu Lỵ Lỵ rời trường, dù cô có muốn đi thật chăng nữa thì nhất định cũng sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho cậu ta. Cô mất tích trong im lặng như vậy chắc chắn chỉ có một nguyên nhân: kẻ hại cô là người quen, hơn nữa còn là nữ, thế nên cô mới không hề cảnh giác.

Nhưng cậu ta không thể làm gì cả, không thể vạch trần, cũng không thể chất vấn, thậm chí điều tra cũng không thể. Đỗ Thành luôn bí mật giám sát cậu ta, chỉ cần cậu ta lộ ra một chút dấu hiệu mình đã biết nguyên nhân cái chết của Trâu Lỵ Lỵ thì dù cậu ta có hữu dụng cũng sẽ phải chết không nghi ngờ.

Trương Gia không sợ chết, từ ngày Trâu Lỵ Lỵ bị hại thì cậu ta đã chán nản, nếu như không có khát vọng trả thù chống đỡ thì cậu ta đã sớm sụp đổ mà tự mình chấm dứt cuộc sống này.

Nhưng hiện tại cậu ta vẫn chưa muốn chết, cậu ta phải nhìn đám người kia đền tội!

Đã đạt được mục đích giữ Đỗ Thành ở lại đây thêm một chút thời gian, Trương Gia cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng dựa tường nhìn thi thể trên đất.

Nữ quỷ đã chết mặc bộ đồ bệnh nhân hẳn là người bệnh ở đây, những hộ lý vóc người cao lớn thì là quản lý bệnh viện, người dẫn ra ảo cảnh nhất định đã từng tới bệnh viện tâm thần này, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với người bệnh kia, có thể là người thân, người yêu, cũng có thể là bạn.

Trương Gia không nhịn được băn khoăn, đây là ảo cảnh của ai? Đương nhiên không phải Đỗ Thành, nếu như ảo cảnh này dựa trên quá khứ của hắn, hắn sẽ không tỏ vẻ không liên quan như vậy. Còn lại chỉ có hai người Kha Chính Kiệt và Bạch Lộ Sương.

Trương Gia bất động thanh sắc quan sát Kha Chính Kiệt, cậu ta thoạt trông vẫn là bộ dạng chất phác ít nói. Trương Gia có từng nghe cậu ta kể qua chuyện nhà, quê cậu ta ở vùng nông thôn miền trung xa xôi, tuy nhà rất nghèo nhưng vì cậu ta biết cố gắng học hành, thi một lần đã đỗ ngay đại học này, cuối cùng mới chui được ra ngoài hốc núi. Bệnh viện tâm thần trong ảo cảnh tuy đã bị dị hóa trở nên vô cùng âm u khủng khiếp, thế nhưng nhìn phong cách phòng ốc, trang phục của hộ lý và thiết bị lắp đặt cuối hành lang thì đây cũng không phải bệnh viện ở nơi nghèo khổ, trái lại rõ ràng chính là một bệnh viện cao cấp, viện phí đắt, quản lý nghiêm. Dù cho Kha Chính Kiệt có người thân bạn bè bị tâm thần đi chăng nữa thì e là cũng chẳng vào nổi loại bệnh viện này.

Vậy chỉ còn lại Bạch Lộ Sương… Trương Gia lạnh lùng nhìn cô gái đang õng ẹo trong lòng Đỗ Thành ngọt ngọt ngào ngào, vết trầy trên tay phải nhói lên từng cơn, cơn đau từ mu bàn tay lan đến lồng ngực, trái tim cũng thoáng thắt lại.

Kỳ thực cho tới bây giờ Trương Gia vẫn không biết rốt cục Trâu Lỵ Lỵ chết như thế nào, thậm chí cả tin cô đã chết cũng mãi đến lúc ba đội gặp nhau mới biết được, nhưng dựa vào trực giác của người yêu nhau, cậu ta tìm ra được nghi phạm. Cậu ta cẩn thận từng li từng tí, giả bộ như bản thân vì đau khổ mà mất hết ý chí chiến đấu, sau đó thầm lặng từng bước diệt trừ tay chân của Đỗ Thành, hạ quyết tâm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cho đến vòng chơi này thì bên cạnh Đỗ Thành chỉ còn lại một mình Bạch Lộ Sương.

Đến lúc rồi, Trương Gia thầm nghĩ, đây chính là thời điểm để kết thúc mọi thứ.

Cậu ta đã không thể chờ thêm nữa, kết thúc cuộc báo thù ngột ngạt này, sau đó gặp lại cô ấy, dù có bị nhốt trong thế giới này mãi mãi cũng không hối hận.

Nửa tiếng sau, không gian bắt đầu từ từ phân rã. Đỗ Thành rốt cuộc không thể không đứng lên, tức giận hô: “Đi!”.

Sau khi rời khỏi ảo cảnh, bốn người như thường lệ lại tìm một tòa nhà cao để quan sát những thay đổi trong trường trước, mục tiêu lần này là sân thượng tòa ký túc gần đó. Trên đường họ đi, khung cảnh xung quanh đã có thêm vài điểm khác biệt, không chỉ nhà cửa ngày càng cũ nát, mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, kinh khủng hơn nữa, lấp ló dưới những khe nứt này là một dòng chất lỏng đỏ ngầu sôi sục – nham thạch!

Những khe nứt này tựa như từng miệng vết thương trên mặt đất rộng lớn, những cơn chấn động lại càng lúc càng phá chúng rộng ra, không ngừng cắn nuốt không gian sinh tồn ít ỏi của bọn họ.

“Lát nữa có lẽ nham thạch sẽ tràn ra nuốt mất một vài khu vực, không gian hoạt động bị thu hẹp sẽ khiến người chơi ngày càng tụ tập lại gần nhau sau đó bộc phát chiến tranh, đến lúc đó sợ là chúng ta nguy mất.” Trương Gia tỉnh táo phân tích.

“Thế giờ phải làm sao?” Đỗ Thành cuối cùng cũng ý thức được nguy hiểm, tuy hắn rất tự tin vào thực lực của mình nhưng cũng không phải kẻ tự đại mù quáng, nếu phải đối đầu với liên minh của hai đội kia, hắn hiểu phần thắng của mình không lớn lắm.

“Chúng ta chỉ có thể tạm thời trốn tránh, bọn họ hợp tác với nhau thời gian dài mà không thấy hiệu quả nhất định sẽ giải tán, thậm chí lục đục nội bộ, dù sao những người đó cũng không tin tưởng nhau, nếu bị cuốn vào ảo cảnh cùng nhau thì sau đó không thể tiếp tục hợp tác nữa, mâu thuẫn sẽ càng ngày càng gay gắt. Chỉ cần có cơ hội, nhất định họ sẽ tìm cách tiêu diệt đối phương, cướp thật nhiều vết khắc, bọn họ chắc chắn không nhân nhượng đâu.” Trương Gia cực lực khiến cho Đỗ Thành thả lỏng cảnh giác, hoặc chí ít cũng tạm thời khiến hắn yên lòng. Lời của cậu ta tuy nghe qua thì có lý thế nhưng nghĩ kỹ lại trăm nghìn chỗ hở, nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ lập tức hỏi lại: “Nếu họ tìm được chúng ta thì phải làm sao?”.

Có điều lời này vẫn đủ lừa được Đỗ Thành.

Đỗ Thành quả nhiên gật gù đồng tình: “Được, thế thì chúng ta trốn đi một chút.”

Trương Gia cười lạnh trong lòng, nối gót Đỗ Thành và Bạch Lộ Sương.

Bốn người đi vào một tòa ký túc xá gần đó, dự định quan sát tình hình những “hố đen” xung quanh một chút. Tòa nhà đã bị dị hóa trông vô cùng rùng rợn, ngay cả giẫm lên cầu thang xi măng cũng chỉ sợ nó bất ngờ sụp xuống, may mà cuối cùng họ vẫn bình an.

Vừa lên đến sân thượng Đỗ Thành liền móc ngay bật lửa ra châm một điếu thuốc, mượn khói thuốc giúp hắn thả lỏng thần kinh. Dưới chân tòa nhà đang trong cơn địa chấn, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy nham thạch hừng hực lửa đỏ, nhiệt độ cao đủ để biến người ta thành tro tàn trong chớp mắt.

“Đừng đến gần lan can thế, mặt đất đang nứt ra kìa, nhỡ mà ngã xuống thì chết chắc.” Bạch Lộ Sương kéo tay áo Đỗ Thành nhắc nhở, tòa nhà này đã bị hư hại rất nhiều, ngay cả mặt sân bọn họ đang đứng cũng xuất hiện vài vết rạn.

“Đồ đàn bà nhát gan.” Đỗ Thành nhấc chân đạp mạnh lan can bao quanh sân thượng, song sắt vang lên một tiếng giòn giã, gãy lìa dưới hành vi thô bạo của hắn, Bạch Lộ Sương bị dọa đến hét lên.

Đỗ Thành ha ha phá lên cười, ôm vai Bạch Lộ Sương dỗ dành mãi.

Kha Chính Kiệt đá đá vết nứt dưới chân, chẳng ngờ lại đạp luôn thành một lỗ thủng, cốt thép bị gỉ sét ăn mòn, xi măng và lớp vật liệu chống thấm nước ầm ầm rụng xuống, thiếu chút kéo theo cả Kha Chính Kiệt, may mà cậu ta phản ứng nhanh nhảy sang một bên, nếu không họ lại phải xuống tầng tìm cậu ta mất. Trương Gia đi tới cúi đầu xem xét, bên dưới lỗ hổng lộ cả lõi thép kia là một căn phòng ký túc, lỗ thủng chiếu ngay mặt giường tầng, có ngã xuống cũng không lo thương tổn.

Kha Chính Kiệt đứng bên cạnh thấp giọng than: “Tòa nhà này nát quá rồi, qua mấy tiếng nữa không khéo sập luôn.”.

“Ừ.” Trương Gia lơ đãng đáp.

Kha Chính Kiệt lại hỏi: “Cậu thấy… hai đội kia thật sự sẽ không tìm được chúng ta sao?”.

Đương nhiên họ sẽ tìm được, Trương Gia thầm nghĩ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nếu trong hai đội kia có người sở hữu kỹ năng chuyên dùng dể tìm người thì họ sẽ đến nhanh hơn một chút. Đáng tiếc không biết kỹ năng của người trong hai đội đó… Không phải, chí ít có biết được một. Trong đội có một người sở hữu năng lực biến hình, người đó biến thành hình dạng của một đồng đội nữ tên Liễu Thanh Thanh, nhưng tại sao lại làm vậy?

Mạch suy nghĩ của Trương Gia đột nhiên ngừng lại… Biến hình? Biến hình!

Nếu sử dụng năng lực này rồi thần không biết quỷ không hay trà trộn vào đội ngũ khác…

Trương Gia đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Ảo cảnh bệnh viện tâm thần mà bọn họ vừa trải qua, liệu có thật là của một người trong đội bọn họ không? Cậu ta cho rằng đây là nhược điểm trong tâm hồn của Bạch Lộ Sương, nhưng bây giờ cẩn thận suy xét lại thì Bạch Lộ Sương từ đầu tới đuôi cũng không có biểu hiện gì lạ, nếu quả thật là cô ta, cô ta cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm.

Như vậy trở lại vấn đề ban đầu, rốt cuộc đây là ảo cảnh của ai?

Không phải bốn người họ, vậy chỉ còn lại một người cuối cùng.

Trương Gia hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra, từ khi bọn họ thoát khỏi đại sảnh vũ hội đến khi rơi vào ảo cảnh, chỉ có một người từng rời khỏi tầm mắt cậu ta, nếu quả thật có người bị thay thế, người đó chắc chắn là Kha Chính Kiệt!

Trương Gia dùng khóe mắt liếc Kha Chính Kiệt đứng bên cạnh. Người kia đang lẳng lặng nhìn cậu ta, ánh mắt mang theo vẻ tò mò nghiền ngẫm hoàn toàn không mang ác ý, thế nhưng vào giờ khắc này, ánh mắt ấy khiến lông tóc khắp người Trương Gia đều dựng lên!

Cậu ta phải dùng hết tự chủ từ khi sinh ra tới giờ mới ngăn được bản thân hoảng hốt lùi lại hay kêu lên sợ hãi, chỉ cứng đờ nhìn Đỗ Thành và Bạch Lộ Sương đằng xa.

Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, hắn hẳn còn chưa biết bản thân đã bại lộ đâu. Không, biết đâu mình chỉ nghĩ nhiều quá thì sao, nếu như Kha Chính Kiệt thật sự bị thay thế thì Kha Chính Kiệt thật cũng đã chết, nhưng từ lúc ba đội tập hợp ở vũ hội, khi có người chơi chết thì những người khác sẽ nhận được thông báo giảm quân số mà, không có thông báo gì chứng tỏ Kha Chính Kiệt còn sống!

Nghĩ tới đây, trái tim đang treo trên cao của Trương Gia từ từ hạ xuống, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm tự mắng mình đa tâm.

[Quân số đội giảm người, số người còn sống người, mất vết khắc.]

Lời thông báo như một tiếng sấm sét giữa bầu trời đêm, đánh cho mấy người họ trợn mắt há hốc miệng nhìn nhau.

Bọn họ đang đứng trên sân thượng chật hẹp, bốn người, thế nhưng số người sống sót chỉ còn ba người.

Một khắc này, Trương Gia đột nhiên hiểu rõ.

Vài phút trước, Kha Chính Kiệt thật vẫn chưa chết, cậu ta bị người khác khống chế, có lẽ là bị bịt miệng trói lại ở đâu đó, cũng có thể bị canh chừng nghiêm ngặt, thế nhưng dù cho cậu ta không nhúc nhích được thì vẫn sẽ bị cuốn vào ảo cảnh, sau đó chết. Cái chết của cậu ta không phải do người chơi khác gây ra, bởi vậy đội bọn họ không mất vết khắc nào cả!

Cái chết này tới quá muộn, chính vì thế mới khiến bọn họ vô tri vô giác để cho một phần tử nguy hiểm trà trộn vào đội mình, vậy hai đội khác liệu có phải cũng đã…

“Này…” Đỗ Thành vừa thốt lên một chữ, từ cửa sân thượng đã vun vút lao tới hai mũi tên, một bắn về phía hắn, một nhắm vào Bạch Lộ Sương! Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Thành cũng chẳng hơi sức đâu để ý cô bạn gái, cuống quýt ngã nhào xuống đất.

Bạch Lộ Sương lảo đảo, tránh được trái tim nhưng lại bị mũi tên xuyên thẳng bả vai, cơn đau ập tới khiến cô ta kinh hoàng không ngừng lùi lại… Phía sau cô ta là lan can, có điều lại chính là đoạn lan can mấy phút trước vừa bị Đỗ Thành đạp gãy.

Khi cô ta nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Bàn chân đột ngột bước vào khoảng không, thân thể mất điểm tựa, Bạch Lộ Sương thét lên, rơi xuống vực sâu đỏ lửa trong nỗi sợ hãi tột cùng.

[Quân số đội giảm người, số người sống sót người, mất vết khắc.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio