[Quân số đội giảm người, số người sống sót người, mất vết khắc.]
Khi thông báo kia vang lên trong đầu, người đầu tiên phản ứng là Tống Hàn Chương: “Thiện Lượng ở trong đội này, một người cũng không tha!”.
Đoàn người vẫn luôn lặng lẽ theo đuôi đội tới sân thượng ký túc xá lần lượt xông ra, Cố Phong Nghi và Tả Lâm Uyên mỗi người một mũi tên nhắm ngay Đỗ Thành và Bạch Lộ Sương, Đỗ Thành may mắn tránh được nhưng Bạch Lộ Sương lại rơi khỏi mái nhà, bởi vì cái chết của cô ta được phán là chết do rơi từ trên cao xuống chứ không chết bởi tay người chơi khác, thế nên người bắn ra mũi tên kia – Cố Phong Nghi không nhận được vết khắc.
[Quân số đội giảm người, số người sống sót người, mất vết khắc.]
Hỏa diễm như sao băng xẹt qua, Liễu Thanh Thanh bấm chặt ký hiệu trên cổ tay, ngọn lửa đỏ dấy lên trên sân thượng trống trải, chung quanh tức khắc bừng sáng!
Giữa thế trận giằng co hỗn loạn, Thiện Lượng cũng đã kết thúc thời gian biến hình. Trương Gia sững sờ nhìn “Kha Chính Kiệt” biến thành một nam sinh đẹp trai xa lạ, nhận lại một tiếng cười đắc chí của hắn ta: “Đến nhanh hơn tôi tưởng đấy. Thôi tôi đi trước một bước không lát chạy không nổi mất!”.
Nói rồi hắn lăn một vòng tránh mũi tên của Tả Lâm Uyên, nhảy qua lỗ thủng dưới đất trốn xuống phòng ký túc bên dưới.
Lại thêm một mũi tên thẳng hướng Trương Gia lao tới, cậu ta vội đè đồ đằng dịch chuyển tức thời trên cổ tay, chớp mắt xuất hiện ở chỗ cách xa vài mét mới tránh được.
Đỗ Thành đã bị Lâm Giác và Cố Phong Nghi bao vây, thế nhưng như lời Tô Điềm đã nói, hắn không do dự kích phát kỹ năng cuồng hóa, vừa rống lên giận dữ vừa quần ẩu với hai người. Đỗ Thành vóc người cao to vạm vỡ, Cố Phong Nghi động tác linh hoạt nhưng hình thể nhỏ không có ưu thế cận chiến, Lâm Giác tuy đỡ hơn cô nhưng cũng bị thực lực ngoài dự đoán của đối thủ làm cho bất ngờ, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu tập trung cao độ.
Sức lực của Đỗ Thành vô cùng kinh người, mã tấu trong tay bổ ngang chém dọc, thậm chí chém mặt sân yếu ớt thêm mấy cái khe. Lúc này hắn đã rơi vào trạng thái cuồng bạo căn bản không biết suy nghĩ gì đến cục diện xung quanh, chỉ biết cậy mạnh chém giết. Trái lại Trương Gia đầu óc nhanh nhạy, dù đã bị kẹp giữa tấn công của hai chị em Mộ Xuân Ninh và Mộ Thu Ninh nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ cách thoát khỏi tử cục.
Cách đơn giản nhất chính là theo chân “Kha Chính Kiệt” nhảy xuống qua lỗ thủng, đào tẩu từ căn phòng tầng dưới.
Nhưng như vậy có ý nghĩa gì? Đỗ Thành chắc chắn chỉ còn đường chết, cậu ta dù may mắn thoát được cũng đã định trước kết cục không thể nào chiến thắng trò chơi so số lượng vết khắc này, huống chi… Động lực chống đỡ cậu ta đi tới ngày hôm nay sớm đã không còn nữa.
“Xuân Ninh, Thu Ninh, dừng tay!” Trương Tư Gia đột nhiên quát lên.
Hai chị em chần chừ một chút, mỗi người một bên chặn đường Trương Gia, đề phòng cậu ta đột ngột bỏ chạy.
Trương Gia lảo đảo một chút, vũ khí của cậu ta chỉ có một thanh đao ngắn, giờ đao đã văng xa vài mét, kỹ năng cũng đã dùng hết, coi như dốc cạn vốn liếng rồi, có muốn cũng chạy không nổi. Tầm mắt cậu ta dừng lại trên em trai hờ của mình một chút, nhưng sau đó lập tức bị người quen phía sau khiến cho giật mình: “Tô Điềm?”.
Tô Điềm cúi đầu, tựa hồ không nghe thấy gì cả.
“Cô không chết?” Trương Gia kinh ngạc hỏi.
Tô Điềm nghiêng đầu nhìn chỗ khác: “Cậu bất ngờ lắm sao?”.
“Được rồi được rồi, bây giờ không phải lúc ôn chuyện, cô mau nói hết chuyện cô biết cho anh trai thân ái của tôi đi!” Trương Tư Gia vỗ vỗ vai Tô Điềm, vui vẻ cổ vũ.
Nói cho Trương Gia biết mọi chuyện không phải vì mục đích ly gián – một đội ngũ chỉ còn hai người đâu cần dùng tới phương pháp này, hắn chỉ đơn thuần muốn cho Trương Gia biết Trâu Lỵ Lỵ chết thảm như thế nào thôi. Một khi biết được sự thật, hắn nhất định sẽ đau đớn suy sụp, chỉ mới tưởng tượng đến vẻ mặt của Trương Gia, cảm giác trả được mối thù đã khiến hắn hưng phấn đến run rẩy.
Tô Điềm nhìn Trương Gia rồi lại nhìn Đỗ Thành đang bị Lâm Giác và Cố Phong Nghi cuốn lấy. Lâm Giác bị đánh ngã trên đất đột nhiên một kích trả đòn, đao trong tay đâm trúng bụng Đỗ Thành, mạnh mẽ ghim chặt hắn trên nền đất. Đỗ Thành đau đớn gào thét, ra sức vung mã tấu muốn chém Lâm Giác, Tống Hàn Chương liền bồi một cước vào cổ tay hắn, đá văng mã tấu ra xa, cuối cùng khống chế được hắn.
Tô Điềm đã sớm chuẩn bị tâm lý, tuy vậy khi cảnh tượng này thực sự diễn ra trước mắt, trái tim cô vẫn như thắt lại, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ khóc lóc cầu xin Trương Tư Gia tha cho Đỗ Thành một mạng, thế nhưng nhìn đến ánh mắt tối tăm phẳng lặng giấu đầy dao nhọn của hắn, cô một lời cũng không thể thốt ra.
Sau khi đã bán đứng lương tri của mình một lần thì phản bội cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, một khi đưa lên bàn cân với tính mạng bản thân, tất cả buồn vui yêu ghét, tất cả hổ thẹn thương hại chỉ là cát bụi.
Tô Điềm ngập ngừng một tiếng, lí nhí nói: “Trâu Lỵ Lỵ bị Đỗ Thành và Bạch Lộ Sương giết.”.
Dù đã sớm đoán được chân tướng nhưng khi chính tai nghe được lời khẳng định, trái tim Trương Gia vẫn đau như vỡ ra, dường như có người đang bóp nghẹt cổ họng của cậu ta, siết cho cậu ta không thở nổi.
“Nói cho tôi… chuyện đã xảy ra… nói tất cả cho tôi…” Viền mắt Trương Gia đã ươn ướt, run rẩy nói.
“Tô Điềm mày là con khốn ăn cây táo rào cây sung! Câm miệng cho tao!” Đỗ Thành đã phục hồi lại từ trạng thái cuồng loạn rống lên, từ cổ họng khạc ra một búng máu.
Cố Phong Nghi khó chịu một cước giẫm lên cổ họng hắn, Đỗ Thành bị đạp tắc thở, thiếu chút ngất đi.
Lâm Giác len lén trao đổi bằng mắt với Tống Hàn Chương, dùng khẩu hình hỏi: Động thủ?
Tống Hàn Chương không tiếng động đáp lại: Chờ một chút.
Cố Phong Nghi dùng chân căng dây nỏ, bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá vị trí của Tả Lâm Uyên, lại quét sang phía chị em họ Mộ. Vị trí của cô hiện giờ nằm ngay điểm mù của Mộ Thu Ninh, muốn hạ độc thủ? Rất thuận tiện.
Liễu Thanh Thanh hơi nhích về phía Cố Phong Nghi, tuy kỹ năng dùng lửa của cô đang trong thời gian làm lạnh nhưng một kỹ năng nữa đã sẵn sàng.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi một hiệu lệnh của Tống Hàn Chương.
Mà e là đội cũng như vậy.
Tô Điềm trúc trắc kể lại từ đầu đến cuối thảm kịch của Trâu Lỵ Lỵ cho Trương Gia, Trương Gia lẳng lặng nghe đến cuối cùng, lệ rơi đầy mặt.
“Để tôi tự giải quyết hắn, sau đó tùy các người muốn chém giết muốn lột da róc thịt gì cũng được.” Trương Gia nói, chỉ vào Đỗ Thành nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.
“Nghe thật chân thành.” Trương Tư Gia mỉm cười, nhưng ngay một giây tiếp theo, nụ cười của hắn đã đóng thành một khuôn mặt băng lãnh vô cùng tàn độc “Có điều tôi lại thích nhìn anh tuyệt vọng, đau khổ, bất lực mà chết kia, anh nghĩ liệu tôi có cho anh được toại nguyện không?”.
Biểu cảm trên mặt Trương Gia cứng lại, cậu ta mở to mắt, khó tin hỏi: “Tại sao? Chúng ta không phải anh em sao? Tuy chúng ta xưa nay chưa từng biết mặt nhưng vẫn là anh em ruột thịt kia mà!”.
“Chưa từng biết mặt? Đúng, anh chưa từng thấy mặt tôi, nhưng mà tôi đã biết anh tròn hai mươi năm! Tôi nhìn ảnh của anh ăn cơm, nhìn ảnh anh đi ngủ, nhìn ảnh anh nghe bố mẹ kể làu làu những sự tích xuất sắc của anh! Chỉ cần tôi lộ ra một chút phiền thì họ sẽ thao thao bất tuyệt chỉ trích tôi, cứ như là tôi đã chiếm mất vị trí của anh, cứ như tại tôi mà anh biến mất! Bất kể tôi làm tốt đến thế nào thì trong mắt bọn họ vẫn chỉ có anh, họ lúc nào cũng lải nhải “nếu anh trai con mà còn sống, nó sẽ làm tốt hơn”! Trương Gia, tôi rốt cuộc nợ anh cái gì? Vì sao tôi lại phải làm thứ đồ thay thế cho anh? Lẽ nào tôi không phải một con người độc lập hay sao? Tôi hận anh, tôi hận cái tên này, tôi hận tất cả!”.
Trương Tư Gia đột nhiên bùng nổ không ngừng gào rít khiến Trương Gia ngây dại. Cuối cùng cậu ta cũng nhớ đến bố mẹ mình, từ sau khi Trâu Lỵ Lỵ chết, cậu ta mắc kẹt trong tâm hồn tan nát của bản thân, cậu ta quên mất bên ngoài trò chơi này mình vẫn còn bố mẹ. Đứa con trai độc nhất đột nhiên mất tích khiến bọn họ vô cùng đau khổ, bởi vậy sau khi sinh đứa con thứ hai bọn họ vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí cố chấp áp đặt những hồi ức về cậu ta lên đứa bé đó.
“… Bố mẹ… Họ có khỏe không?” Trương Gia thấp giọng hỏi.
Trương Tư Gia nghiêng đầu nhạo báng, tặng cho cậu ta một nụ cười vặn vẹo: “Họ điên rồi, điên đến mức không chấp nhận được tôi và anh là hai người khác nhau. Thế nên tôi dẫn Tả Lâm Uyên về nhà, nói cho họ biết tôi là đồng tính luyến ái, anh phải nhìn mặt họ lúc đó ấy ha ha ha ha… Bọn họ cuồng loạn chất vấn tôi, hỏi tôi sao lại là đồng tính được, còn cho tôi xem ảnh anh với bạn gái anh. Tôi sao có thể không giống anh à? Tôi mẹ nó vốn là không giống anh!”.
Trương Tư Gia đột ngột giật lấy loan đao trong tay Tả Lâm Uyên, từng bước đến gần Trương Gia tay không tấc sắt: “Anh trai tốt của tôi, anh đã bị nhốt ở nơi này quá lâu, lâu đến mức trên đầu bố mẹ đã đầy tóc bạc, lâu đến mức tôi đã từ một đứa bé lớn thành người hôm nay có thể đứng trước mặt anh nói lời vĩnh biệt rồi. Trên thế giới này không cần hai chúng ta đồng thời tồn tại, anh đã rời khỏi đó quá lâu, xin đừng quấy rầy chúng tôi nữa, anh nên ngoan ngoãn nghe lời chôn cùng Trâu Lỵ Lỵ đi! Anh yêu cô ta lắm cơ mà, cô ta chết thảm như thế, ở một mình cô đơn lắm. Tôi còn nhớ bài thơ tình anh viết cho cô ta, anh kẹp nó trong nhật ký ấy, mẹ cũng cho tôi xem rồi, anh viết là muốn cùng cô ta trải qua tháng năm ngọt ngào hạnh phúc, sau đó gặp lại nhau ở nơi chín suối tràn ngập ánh trăng. Anh trai, anh không được nuốt lời đâu.”.
“Động thủ!”.
Thanh âm của Tống Hàn Chương lạnh như băng tuyết ra lệnh, kỹ năng trên cổ tay Liễu Thanh Thanh nhát mắt kích phát, một khe nứt chạy dài từ mặt đất dưới chân cô tới vị trí hai anh em Trương Gia, mặt sân thượng vốn đã đổ nát lập tức nghiêng đi, cong vòng về phía vực sâu bên dưới! Cùng lúc đó mũi tên từ nỏ trong tay Cố Phong Nghi cũng nhắm ngay ngực Mộ Thu Ninh đang không phòng bị bật ra, cô ta thét lên một tiếng, thân thể lảo đảo trượt ra khỏi sân thượng!
[Quân số đội giảm người, số người sống sót người, mất vết khắc.]
Cố Phong Nghi thoáng kinh ngạc, xem ra khi mũi tên bắn trúng ngực thì Mộ Thu Ninh đã được phán định sẽ chết, thế nên dù cô ta và Bạch Lộ Sương đều chết vì rơi xuống từ trên cao thì những vết khắc vẫn được chuyển sang cho Cố Phong Nghi.
Sau một hồi hỗn loạn bụi mù, trên nóc nhà đã sụp một phần ba khắp nơi đều là bẫy chết. Mộ Xuân Ninh hiểm hóc bám được rìa sân thượng đã lặt lìa, thêm một người nữa may mắn trụ lại được là Trương Gia. Thế nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất chính là cậu ta chẳng những một tay bám được lan can, tay kia còn đang kéo một người khác!
Người kia đã hoàn toàn lơ lửng giữa trời, chỉ cần Trương Gia buông tay, hắn ta sẽ rơi thẳng vào biển dung nham dưới kẽ nứt…
Trương Tư Gia!