Sống trong viện tâm thần khắp nơi là những con người điên loạn, Thiện Lượng một lần nữa trở lại là thiếu niên an tĩnh, cầm sách được bệnh viện cho phép lẳng lặng ngồi đọc dưới ánh mặt trời, gặp ai cũng nở nụ cười hòa nhã thân thiện…
Nhưng sâu nơi đáy lòng có vật gì đó đã rữa nát, có một con ký sinh trùng luôn gặm cắn hắn bất kể ngày đêm, ăn hết từng miếng từng miếng tốt đẹp còn sót lại, chỉ để lại lừa gạt dơ bẩn, để lại những lời nói dối và ác ý điên cuồng lên men trong thế giới của hắn, im lặng khoét rỗng tâm hồn.
Trong vòng nửa năm sau khi hắn nhập viện, nơi đó liên tiếp xảy ra ba vụ người bệnh tự sát khiến nhân viên phụ trách bệnh viện đều hoảng sợ, nhưng dù họ có điều tra thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến bệnh tình của những bệnh nhân kia chuyển biến xấu. Những chuyện “ngoài ý muốn” cứ tiếp tục phát sinh, nhưng đúng lúc này, một cái “ngoài ý muốn” khác xuất hiện, giúp ngăn trở chuỗi ngày đen tối đó.
Một người đàn ông đã tới.
Đó là người cha xa cách mười năm của hắn, người đàn ông thành đạt đã có với người vợ hợp pháp của mình hai đứa con trai con gái, thế nhưng sau khi đứa con trai của ông ta gặp tai nạn giao thông mất mạng, ông ta mới chợt nhớ đến mình còn có một đứa con ngoài giá thú với người tình. Bởi vậy, ông ta bắt đầu tìm kiếm hai mẹ con, không ngờ lại biết được con trai mình phát điên vì mẹ tự sát, hiện đang “tĩnh dưỡng” ở bệnh viện tâm thần.
Ông ta do dự rất lâu, hoài nghi đứa con trai tâm thần như vậy làm sao kế thừa nổi gia nghiệp, thế nhưng cuối cùng vẫn đích thân đến thăm hắn. Lần thăm bệnh này hoàn toàn giúp ông ta bình tâm lại. Đứa con ngoài giá thú của ông ta là một thiếu niên khỏe mạnh, trạng thái tinh thần rất ổn định, tính cách khéo léo lại thừa hưởng khuôn mặt xinh đẹp của mẹ hắn, là kiểu bề ngoài khiến người ta dễ chịu, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng hắn chỉ cần định kỳ uống thuốc là có thể trở lại cuộc sống bình thường, vui vẻ đồng ý cho hắn xuất viện.
Người đàn ông kia đưa hắn về nhà, giới thiệu hắn với vợ và con gái ông ta. Hai người phụ nữ nở nụ cười thân thiện chào hắn, chỉ riêng ánh mắt lại căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chính là nó, biểu cảm căm hận không kiềm giữ được đó khiến cho tâm hồn hắn thỏa mãn lạ kỳ.
Vì vậy, hắn bày ra một nụ cười lễ độ với hai mẹ con đó, mầm mống ác độc lại lần nữa lớn lên.
Hai năm sau, chị gái hắn bị đuổi ra khỏi nhà vì hít ma túy và chụp ảnh khiêu dâm, sau đó không lâu thì chết vì dùng thuốc quá liều.”Mẹ” hắn ngoại tình với người khác bị bố hắn phát hiện, ông ta đánh bà ta một trận tàn bạo, nhất quyết muốn ly hôn, có điều bà ta sống chết không đồng ý. Ngôi biệt thự sang trọng hai người đang ở một đêm nọ đột nhiên bốc cháy, cả hai người đều bất hạnh chết trong hỏa hoạn. Lúc đó hắn vừa mới thành niên, đang ở nước ngoài tham gia một trại hè quốc tế nên may mắn thoát được. Khi hắn biết tin suốt đêm ngồi máy bay trở về nhà thì chỉ còn thấy được đống phế tích của biệt thự, sụp xuống khóc ngay trước mặt luật sư và cảnh sát đi cùng.
Sau trận hỏa hoạn, cảnh sát điều tra phát hiện nguyên nhân gây cháy là do phóng hỏa, cũng phát hiện dấu vết có người rút xăng từ bình xăng ô tô của “mẹ” hắn, vì vậy động cơ phóng hỏa được phỏng đoán là do “mẹ” hắn không muốn ly hôn nên lập mưu giết chồng. Bởi nghi phạm duy nhất đã chết, vụ án này được coi như án giết người vì tình, âm thầm khép lại.
Sau khi nhận được khoản thừa kế kếch sù, hắn gửi một số tiền tới một tài khoản bí mật rồi lặng lẽ biến mất khỏi thành phố. Trước ngày ra đi, hắn tới mộ mẹ hắn một lần cuối, nhìn bà trong tấm ảnh vẫn trẻ trung như ngày nào, tựa hồ vẫn là người mẹ lúc ban đầu trong trí nhớ non nớt xưa kia.
Hắn đốt tờ báo đăng bài viết về bi kịch của gia đình giàu có trước mộ bà, dịu dàng nói ra từng từ từng chữ.
Hắn nói…
Người đàn ông đó chưa từng yêu mẹ, nhưng con yêu mẹ, mẹ à.
Bởi vì yêu, cho nên hắn đau khổ.
Hắn không ngừng dối trá, bởi chỉ có dối trá mới có thể bù đắp tâm hồn trống rỗng của hắn, khiến hắn quên đi nỗi hổ thẹn đã chính tay hại chết mẹ mình. Hắn thậm chí từng vô số lần oán hận bản thân vì sao không tiếp tục nói dối, vì sao không dùng sự giả dối đắp nặn nên một vườn địa đàng cho bà, để bà mãi mãi sống trong giấc mộng ngây thơ, mãi mãi không cần quay về hiện thực.
Lời nói dối rất đẹp, nó tựa như một trái bóng sặc sỡ càng thổi càng lớn, hắn không ngừng thổi phồng nó, thỏa mãn nhìn nó càng lúc càng lớn hơn, lộ ra màu sắc hoa văn mỹ lệ. Còn hắn sẽ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, vui sướng ôm bóng chơi đến quên tất cả. Nhưng chỉ cần khẽ chọc nhẹ, trái bóng đó nổ vang, thế giới cũng theo đó tan vỡ.
Đây là cái giá phải trả của lời nói dối.
&&&
Lại một viên gạch bị đập vỡ nát, bong khỏi tường xi măng rơi xuống mặt đất hỗn loạn.
Thiện Lượng đã chỉ còn thoi thóp, Lâm Giác nắm tóc lôi đầu hắn lên, lại một lần nữa hung tợn đập mạnh vào tường, âm thanh va chạm nặng nề khiến người ta dựng tóc gáy.
Lâm Giác cũng sắp không còn sức, cậu thở hổn hển bò dậy, loạng choạng đi tới xác chết cách đó không xa, một tay rút cây đao vẫn cắm trong miệng cô ta, xoay người nhìn về phía kẻ còn đang kéo dài hơi tàn trong góc.
Thiện Lượng dựa vào góc phòng, khuôn mặt đầm đìa máu me hướng lên, đường nét vốn thuộc về Tống Hàn Chương lúc này trở nên dữ tợn như lệ quỷ.
Hàm răng của hắn gần như đã gãy sạch, miệng toàn là máu, thế nhưng hắn vẫn cười, cười đến trào nước mắt.
Tình trạng của Lâm Giác lúc này cũng không thể coi là ổn, sau một trận đại chiến thiếu chút mất mạng, cậu đã sớm sức cùng lực kiệt, mắt trái nhức nhối, thậm chí mở mắt ra cũng khiến cậu đau đến toàn thân run rẩy, chỉ hận không thể đào con mắt đã hỏng đó vứt đi. Nửa mặt bên trái ròng ròng máu đỏ khiến cậu trông còn kinh khủng hơn Thiện Lượng, thoạt nhìn không khác gì lệ quỷ bò ra từ địa ngục tu la.
Thiện Lượng nhìn cậu càng tiến càng gần, nhìn cậu đứng trước mặt hắn giơ cao thanh đao lạnh lẽo.
Hắn rốt cục không còn điên cuồng cười nữa. Không còn biểu tình méo mó dữ tợn, hắn dường như chính là Tống Hàn Chương đang ngã trong vũng máu, là chính anh trong những giây hấp hối cuối đời.
“Mày thích Tống Hàn Chương à? Kể cả khi nó đã vô tình vứt bỏ mày?” Thiện Lượng thì thào hỏi.
Lâm Giác chấn động, lửa giận tức khắc ngùn ngụt tận trời. Cậu một cước giẫm lên mặt hắn, đằng đằng sát khí nói: “Mày không có tư cách gọi tên anh ấy!”.
Thiện Lượng nghe vậy liền hiểu, vẻ điên dại lại trở về trong mắt hắn, hắn cười đến khàn giọng: “Thế thì tao đây chúc phúc mày, mong mày sẽ mất nó mãi mãi, ha ha ha ha… Lâm Giác, mày sẽ giống tao, mày sẽ giống như tao…”.
Lời còn chưa dứt, Lâm Giác đã một đao đâm xuyên ngực hắn. Trái tim bị đâm nát dưới tiếng cười cuồng loạn, Thiện Lượng ngừng thở.
Theo cái chết của Thiện Lượng, hạt châu lừa gạt mất đi sức mạnh đáng sợ của nó, trả lại Thiện Lượng với vỏ bọc của chính mình. Hắn mặc bộ quần áo mỏng manh ngã gục trong vũng máu, giống như một thiếu niên vô tội ngây thơ.
[Quân số đội giảm người, số người sống sót người, di chuyển vết khắc.]
Mùi máu dâng lên, Lâm Giác cảm thấy cổ họng đầy vị tanh ngọt, cậu lạnh lùng liếc nhìn thi thể Thiện Lượng, một ngụm máu nhổ thẳng trên mặt hắn, nâng tay lau miệng.
Trước khi rời khỏi căn phòng, Lâm Giác tỉ mỉ lục soát xác Thiện Lượng một lần. Trên cổ tay hắn không có đồ đằng, xem ra năng lực biến hình không phải là một kỹ năng. Nhưng ngoài thứ đó ra thì trên người Thiện Lượng quả thật có không ít đồ tốt, tỷ như thanh đao ngắn hắn lấy được ở đài phun nước, vừa lúc Lâm Giác không có vũ khí ngắn loại phù hợp cận chiến như thế này, cậu liền không khách khí thu “chiến lợi phẩm”. Không chỉ thế, trên hông Thiện Lượng còn đeo một chiếc túi vô cùng quen thuộc.
[Túi cứu thương: Bên trong có thuốc cầm máu, thuốc giải độc, thuốc sát trùng, kim châm cứu giảm đau, băng gạc, một số thuốc khẩn cấp.]
Lâm Giác sững sờ vài giây mới nhớ ra đây là phần thưởng của Hạ Hoan trong đêm chơi thứ hai, không ngờ cuối cùng nó lại rơi vào tay Thiện Lượng, xem ra đồ nhặt được hoặc cướp được trong vòng chơi trước cũng sẽ được xác định thuộc quyền sở hữu của người giữ nó trong vòng chơi sau.
[Thuốc xịt ẩn nấp: Thuốc xịt có thể che giấu mùi trên người, khiến cho quái vật không cảm nhận được sự tồn tại của người dùng (trừ khi người dùng công kích quái vật), hiệu quả mỗi lần sử dụng kéo dài phút, số lần sử dụng còn lại /.]
Tuy chỉ còn cơ hội sử dụng một lần nhưng có còn hơn không, tiếc là không tìm được món đồ giúp biến hình của Thiện Lượng, Lâm Giác nghĩ có lẽ nó đã hết số lần sử dụng cho phép nên bị ném đi hoặc tự động biến mất rồi.
Nhưng cũng kỳ quái, số phần thưởng Thiện Lượng có trên thực tế là ba, có điều khi ở vũ hội mọi người đều bị cắt số phần thưởng xuống chỉ còn hai món rồi… Lẽ nào bởi vì thời điểm loại bỏ phần thưởng hắn đang dùng bộ dạng của Liễu Thanh Thanh nên mới qua mắt trò chơi trót lọt?
Mặt vẫn còn giần giật nhói đau, đầu cũng nhức như búa bổ, Lâm Giác đi vào nhà vệ sinh mở vòi sen, từ vòi nước phun ra thứ chất lỏng đỏ sẫm, màu sắc lẫn mùi vị đều buồn nôn khôn tả. Cậu lập tức tắt vòi đi, lục túi cứu thương tìm thuốc cầm máu.
Thuốc cầm máu này hiệu quả mạnh đến giật mình, máu đang chảy không ngừng thoáng chốc dừng lại, giúp Lâm Giác bảo toàn cái mạng nhỏ.
Lâm Giác ngẩng đầu. Mặt gương mơ hồ soi ra dáng dấp hiện tại của cậu, một vết thương dài từ tai trái kéo thẳng đến trên trán phải, con mắt trái đã mù, nửa bên mặt đều là vết máu khô, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Tuy cậu ngàn vạn lần không muốn để Tống Hàn Chương nhìn thấy hình dạng như ma quỷ của mình hiện giờ, thế nhưng ở đây không có nước, cậu muốn rửa cũng đành hết cách, chỉ có thể chờ sau khi kết thúc trò chơi những vết thương sẽ tự động mất đi.
Trên quãng đường ngắn ngủi từ nhà vệ sinh tới phòng bếp, Lâm Giác đau đến như rời ra từng mảnh, từ con mắt đến những vết va đập khi bị quật ngã, thậm chí cả nội tạng cũng không chỗ nào không đau. Nghĩ đến những dằn vặt không dành cho con người này sẽ còn kéo dài thêm mấy tiếng đồng hồ, mình không những phải chịu đau mà còn phải liên tục chiến đấu, cậu thật hận không thể một đao kết thúc luôn sinh mạng đen đủi.
Hóa ra đau đớn quả thật có thể khiến người ta mất hết ý chí.
Cứ tiếp tục như vậy thì cậu không thể nào làm được gì nữa, nội việc chịu đựng đau đớn dai dẳng tàn nhẫn này thôi cũng đã hút cạn sức lực của cậu rồi.
Bàn tay Lâm Giác lục trong túi cứu thương, lấy ra kim châm cứu giảm đau.
[Kim châm cứu giảm đau: Có hiệu quả giúp ngừng đau, thời gian kéo dài tiếng, tuy nhiên sẽ gây tác dụng phụ lên hệ thần kinh, có thể xuất hiện ảo giác.]
Lúc này rồi ai còn để ý đến tác dụng phụ, Lâm Giác cầm kim châm cứu quyết đoán ghim thẳng vào bắp đùi.
Thứ kim châm không biết có chứa morphine hay là pedithine gì gì đó hay không này phát huy tác dụng vô cùng nhanh, vỏn vẹn chưa tới một phút đồng hồ, cơn đau hành hạ cậu đến gần như sụp đổ tức thì dịu lại, hạ xuống dưới giới hạn chịu đựng của con người.
Lâm Giác lúc này mới cảm thấy bản thân sống lại, cả người mồ hôi ướt đẫm.
Bây giờ đã là :, cậu nhìn vết khắc trên tay, tổng cộng đã có vết, trong đó vết là của chính cậu, vết còn lại cướp được khi giết Thiện Lượng và Đỗ Thành. Lâm Giác mân mê đường đao trong tay, đi thẳng tới cánh cửa dẫn ra ảo cảnh.
Khoảnh khắc thoát khỏi hố đen ảo giác kia, một thông báo hệ thống đột nhiên ập tới.
[Quân số đội giảm người, số người sống sót người, mất vết khắc.]