Thái Đản Du Hí

quyển 3 chương 31: tiếng khóc đỗ quyên (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Phong Nghi cùng Liễu Thanh Thanh bước nhanh trên hành lang lung lay sắp sụp, cố gắng không phát ra âm thanh quá lớn tránh làm Thiện Lượng phát hiện.

Tầng một tầng hai đều không có mùi của Thiện Lượng, hai người đang theo cầu thang lên tầng tiếp theo, dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng đổ sập, chấn động mạnh khiến mặt sàn xi măng cũng rung chuyển. Chân Liễu Thanh Thanh vừa giẫm lên bậc thang lảo đảo thiếu chút ngã xuống, Cố Phong Nghi nhanh tay lẹ mắt vội kéo lấy tay cô, Liễu Thanh Thanh vùi mình trong ngực Cố Phong Nghi hoảng sợ thở dốc, tay không ngừng vỗ ngực tự trấn an,

Phản ứng ngây thơ đáng yêu của cô khiến Cố Phong Nghi bất giác mỉm cười, dùng khẩu hình lặng lẽ nhắc cô chú ý cẩn thận.

Liễu Thanh Thanh chỉ chỉ phía dưới, im lặng hỏi: Là bọn họ sao?

Cố Phong Nghi gật đầu, cô đoán Lâm Giác và Tống Hàn Chương trên đường chạy lên xui xẻo giẫm trúng chỗ sàn không vững chắc nên mới gây đổ sụp, có điều nghe tiếng động này có vẻ tình hình không quá nghiêm trọng, không cần quay lại giúp, việc cấp bách hiện giờ là tìm Thiện Lượng.

Cố Phong Nghi nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm thụ mùi hương trong không khí, sau đó chỉ về phía hành lang bên ngoài. Liễu Thanh Thanh gật đầu, hai người nhẹ nhàng rẽ ngoặt, dần dần tiến sát nơi mùi hương phát tán.

Đây là một hành lang rất dài, một bên là từng căn phòng ký túc xá, bên kia là cửa sổ bằng kính mở toang. Ánh trăng xuyên qua làn sương mù yên tĩnh rơi đầy mặt đất, các cô tựa như tinh linh nhỏ bé thướt tha di chuyển dưới vầng sáng mỏng manh, chậm rãi hướng về kẻ địch nguy hiểm.

Mùi càng lúc càng đậm, chính là khúc quanh trước mắt hai người.

Cố Phong Nghi đưa tay ra dấu nhắc Liễu Thanh Thanh đừng cử động, cô nhanh chóng khởi động kỹ năng bám đuôi của mình, không tiếng động tiếp cận mục tiêu.

Chính là khúc quanh này, góc hành lang hình chữ L một bên ngắn một bên dài, đầu hành lang phía kia cách chỗ rẽ này chỉ hơn mười thước, nếu đánh úp bất ngờ chắc chắn có thể một kích đắc thủ.

Cố Phong Nghi ép mình sát tường, nỏ trên tay đã sẵn sàng chiến đấu.

Ba, hai, một, hành động!

Cố Phong Nghi nhanh như tia chớp xông ra, một mũi tên xé gió lập tức rời dây, xuyên thủng áo khoác bay tung trong gió, cắm phập trên khung cửa sổ.

Cố Phong Nghi lúc này mới thấy rõ “bóng người” xa xa kìa kỳ thực cũng không phải Thiện Lượng, đó là áo khoác của hắn treo trên cửa sổ, còn bản thân hắn đã sớm trốn mất dạng rồi.

“Chạy mất rồi, chỉ còn cái áo khoác.” Cô nói với Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh “A” một tiếng bước nhanh tới, ngẩn ngơ nhìn chiếc áo đung đưa bên cửa sổ.

“Chúng ta sơ suất quá. Phần thưởng thuốc xịt giúp che giấu hơi thở của hắn vòng trước xem ra vẫn chưa dùng hết, hắn cố ý để lại cái áo lừa trực giác của tớ, còn hắn hẳn đã sớm xịt thuốc bỏ chạy rồi.” Cố Phong Nghi cau mày nói “Ký túc này có hai cửa ra, tầng một còn có nhiều ban công thông ra ngoài như thế, muốn trốn cũng chẳng khó khăn gì.”.

“… Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Liễu Thanh Thanh bối rối hỏi.

Cố Phong Nghi không trả lời, bước tới khung cửa treo chiếc áo.

Áo khoác được treo trên một mắc treo gỉ sét móc vào cửa sổ mở toang cuối hành lang, khi Cố Phong Nghi gỡ nó xuống, mảnh giấy đính trên mắc cũng theo đó lộ ra.

Trên mảnh giấy là một chuỗi tranh vẽ hình người tăm.

Từ trái sang phải, chuỗi tranh đó kể lại một câu chuyện khiến người ta dựng tóc gáy.

Trong hình vẽ đầu tiên, một người tăm tóc dài bị quái vật giết chết. Hình vẽ thứ hai có một người tăm tóc ngắn chứng kiến người tăm tóc dài từ dưới đất bò lên, đầu người tóc dài kia còn mọc lên đôi sừng ác quỷ, phía trên người tóc dài viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Cậu sắm vai kẻ phản bội đi”. Bức vẽ thứ ba là hình ảnh người tóc dài bỏ đi, tay cầm gậy khiêu chiến một con quái vật khác. Bức cuối cùng vẽ một nụ cười thật rộng trên mặt người tăm tóc ngắn, hắn ta viết trên mặt đất sáu chữ: “Cô ta là kẻ phản bội”.

“Phong Nghi?” Thanh âm Liễu Thanh Thanh từ phía sau Cố Phong Nghi vang lên, ngữ điệu mang theo chút hoang mang khó phát hiện.

Cố Phong Nghi giật thót mình, vội vàng vo tờ giấy trong tay thành một cục. Cô làm bộ không có chuyện gì giấu bàn tay trong áo Thiện Lượng, không quay đầu lại nói: “Không có gì. Đi thôi, chúng ta thử vận may một chút, xem ra tên khốn Thiện Lượng này lại muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta rồi.”.

Nói rồi Cố Phong Nghi cuộn chiếc áo khoác kia thành một cục ném ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng tựa như ném một túi rác – cùng với tờ giấy kia.

Tin tưởng cô ấy, mày phải tin tưởng cô ấy! – Cố Phong Nghi một lần lại một lần tự nói với mình – Mày là người bình thường, mày có thể học cách tin người khác, mà cô ấy là người mà mày có thể tin.

Có thật như vậy không? Nếu là thật, vì sao cô ấy không giải thích những chuyện đáng ngờ này?

Bởi vì cô ta không thể giải thích đúng chứ. – Một âm thanh giễu cợt đột nhiên văng vẳng trong lòng cô.

Đương nhiên là thật, cô ấy thậm chí còn định dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân, mày còn muốn gì hơn nữa?! Cô ấy đã từng làm hại mày chưa? Chưa từng, cô ấy trước giờ đều chưa từng làm hại mày!

Vậy mày nhìn ánh mắt của cô ta đi, ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cô ta đi. – Thanh âm giễu cợt kia lại vang vọng lần nữa.

Cố Phong Nghi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.

Dưới ánh trăng, Liễu Thanh Thanh tinh tế hiền dịu, cô chăm chú nhìn Cố Phong Nghi, trong mắt lộ ra hoang mang và âu sầu, mội đôi ngươi sáng trong đen láy yêu kiều rót đầy trăng sáng, nhu tình như nước hồ thu.

Cô đã đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng này bao lâu rồi? Cố Phong Nghi cũng không nhớ rõ, dường như từ ngày đầu tiên quen biết cô ấy đã dùng ánh mắt ấy nhìn cô, sùng bái cô như thần linh, coi cô như đấng cứu thế. Cô ấy thậm chí còn nói: “May mắn duy nhất trong cuộc đời này của tớ chính là gặp được cậu.”.

Thứ tình cảm cố chấp đến bệnh hoạn này, nó đã vượt ra khỏi tình bạn, nhưng nó lại không phải tình yêu.

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ thấy sợ hãi, nhưng Cố Phong Nghi thì không.

Cô khao khát thứ cảm tình không chút kiêng dè, thậm chí có phần bất thường ấy, cô dung túng phần tình yêu nóng bỏng này, mặc nó rực cháy bừng bừng trong hầm băng của chính mình, sung sướng hưởng thụ ấm áp thấm dần vào xương tủy. Bởi vậy cô tham lam ôm lấy đống lửa hừng hực ấy, ôm chặt đến khi nó bén rễ đâm sâu, ôm đến khi chính mình cũng được nó thiêu đốt.

Nhưng ngọn lửa ấy cho tới giờ cũng đâu phải muốn sưởi ấm cô, nó chỉ cháy vì vỏ bọc của cô – ảnh ngược phản chiếu trong mắt cô ấy mà thôi.

Liễu Thanh Thanh khẽ xoa cổ tay bị tên xuyên thủng, cái tay này đến giờ vẫn rất đau, nhưng cô có thể nhịn được, cô cũng đã quen nhẫn nhịn rồi. Khi cô bụng đói cồn cào mình đầy thương tích cũng luôn im lặng chịu đựng, tính ẩn nhẫn đó đã dung nhập vào cốt tủy của cô, trở thành một phần của cô mất rồi.

Cô cái gì cũng có thể chịu nhịn, nhưng chỉ có một chuyện không thể…

Liễu Thanh Thanh đứng dưới ánh trăng, nhìn Cố Phong Nghi gắng sức kiềm chế, nhưng dù cố gắng thế nào thì sự hoài nghi trong mắt cô ấy vẫn hiện rõ mồn một.

Cô không thể thở nổi.

Bóng tối ướt đẫm tâm hồn cô, vô số cảm xúc tiêu cực dâng lên như sóng cuộn, chúng vùng vẫy trong linh hồn cô gào thét, lôi kéo cô sa đọa vực sâu. Giữa đầm lầy đen kịt không thấy đáy kia, đứa trẻ trong quá khứ của cô co ro khóc, vết thương chồng chất, đói khát, tủi hờn, cô khóc hỏi thế giới này, vì sao không ai thương tôi cả? Vì sao?

Đây là chuyện đương nhiên. – Cô khi lớn lên đã trả lời đứa trẻ ngày xưa như thế – Con quái vật dơ bẩn chỉ biết ghen ghét như mày lại khăng khăng cố chấp ước ao tình thương của người khác sao, nực cười!

Không khí xung quanh dần dần trở nên quánh đặc, màn đêm nuốt chửng ánh trăng mờ.

Liễu Thanh Thanh đứng trong bóng tối âm u, thì thầm trong cổ họng: “Phong Nghi, trời tối rồi.”.

Thế giới bị màu đen xâm chiếm, không gian u ám khiến người ta hít thở không thông này khiến Liễu Thanh Thanh chợt nhớ lại vô số đêm mùa đông khắc nghiệt xưa kia. Chỉ có cô mới biết, mỗi khi bị cơn đói đánh thức trong lớp chăn lạnh như băng đá, nghe tiếng người cha nát rượu ngáy vang như sấm bên kia bức tường mỏng, cô đã hận thế giới này đến thế nào.

Tủ lạnh đã hỏng từ lâu, không có tiền sửa, cũng không cần thiết phải sửa. Trong phòng bếp bẩn thỉu trừ gián và mấy chai rượu thì hoàn toàn trống rỗng, chân cô mấy tiếng trước bị con ma men kia đạp một cú rất mạnh đến giờ vẫn đau, cô chỉ bọc áo bông mỏng dính khập khiễng xuống nhà. Cái dạ dày đã sắp bị cơn đói co bóp đến rách toạc kia khiến cho cô quên hết tự trọng, chỉ còn nghĩ đến việc lục thùng rác tìm gì đó lấp bụng.

Mèo hoang trong gió rét trừng đôi mắt sáng xanh biếc, căm hận nhìn kẻ đến cướp đồ ăn với mình.

Cô nhặt hòn đá trên mặt đất lên hung hăng ném nó, mèo hoang lớn kêu một tiếng the thé, nhanh nhẹn chạy trốn vào bụi cây.

Đôi mắt cô đã bị cơn đói biến thành màu xám ngắt, tiếc nuối run run trong gió lạnh, thầm nghĩ sao vừa rồi không ném trúng con mèo đó chứ? Nếu ném trúng nó, cô có thể nhặt nó về lột da rửa thịt, bỏ vào nồi nấu lên. Thịt mèo tuy tanh chua khó ăn, nhưng vậy thì sao? Còn có mùi vị gì đau khổ hơn cái đói đến thắt ruột này nữa?

Cô tiếp tục lục tung thùng rác, xem ra hôm nay ông trời thương xót cô, cô tìm được trong thùng một khối bánh ga tô nhỏ. Mùi bánh ngọt trộn lẫn với mùi rác rưởi trong bếp các nhà, rõ ràng là một thứ mùi vô cùng ghê tởm, thế nhưng thân thể đã đói đến tận cùng hoàn toàn không cảm thấy. Cô không kịp chờ đợi thêm nữa, vội vã lột giấy bóng kính ra, tham lam hít lấy hương bánh ga tô, cẩn thận nhẹ nhàng liếm một cái.

Ngọt ngào, mềm mại, tràn đầy năng lượng, cô thành kính cầm mẩu bánh nhỏ, từng miếng từng miếng ăn sạch sẽ, ngay cả bơ dính trên giấy bóng kính cũng tỉ mỉ liếm hết một lần. Trên lớp giấy vẫn lưu chút hương vị bánh ngọt, thế nhưng một vết bơ cặn bã cũng đã không còn.

Cô không cam lòng mở hộp giấy đựng bánh ngọt ra, muốn đào từ bên trong thêm chút bánh ga tô nữa, nhưng rốt cuộc ngoại trừ một bình sữa thủy tinh trống rỗng cũng chỉ còn lại một tấm bưu thiếp mỏng mà thôi.

Cô lấy tấm bưu thiếp trang trí xinh xắn kia ra, trên đó là dòng chữ của con trai vụng về viết: TO Thanh Thanh yêu dấu, bánh ga tô ăn cùng sữa bò sẽ ngon hơn đấy. – Từ người bạn trai rất yêu em.

Thanh Thanh? Là một cô bé nào đó ở đây sao? Cô ngồi xổm bên cạnh thùng rác, ghen tỵ tưởng tượng đến cô bé tên “Thanh Thanh” này, cảm thấy đây là cái tên đáng yêu nhất thế giới.

Vì sao đều là đám “người hạ đẳng” sống ở nơi này, thế mà cô lại không có gì cả chứ?

Cô thật sự rất ao ước, cô ước mình sẽ có bạn trai tốt như vậy, ước sẽ có người yêu cô. Nhưng ai sẽ đến yêu cô? Mẹ cô đã sớm bỏ mặc hai cha con cô, cha cô cả ngày say rượu, khi tâm trạng không tốt còn đánh đập cô tàn nhẫn. Cô luôn phải cẩn thận che những vết thương trên người, không dám để bạn học và thầy cô nhìn thấy.

Thế nhưng dù che được vết thương thì cô cũng không che nổi dấu vết bị giặt đến cũ nát trên quần áo, không che được ánh mắt thương hại của mọi người, cũng không che được lời con quỷ giễu cợt ẩn trong linh hồn đau đớn.

“Nhìn quần áo nó kìa, đã vá mấy chỗ rồi, giờ là năm nào mà còn người mặc quần áo như thế chứ?”

“Trời ạ, mày không biết chứ nó ăn cứ như quỷ chết đói đầu thai.”

“Nghe nói mẹ nó là ca ve, bố thì nghiện rượu, nhà nghèo rớt mùng tơi tiền học cũng chả đóng nổi. Tao mà là nó thì bỏ quách học đi làm rồi, nghèo thế còn học với hành cái gì nữa.”

“Hì hì, nói không chừng người ta chí lớn, phải đi học thay đổi số phận này nọ chứ?”

“Thi đỗ thì nó cũng có tiền học tiếp đâu.”

“Thế thì làm sao, người ta con gái có thể theo nghề mẹ mà. À mà mày biết chuyện gì không? Hotboy lớp bên hình như thấy nó tội nghiệp, có một lần cho nó đồ ăn sáng người khác tặng, nó cũng chả biết ngại ăn hết, xong rồi bị người khác chặn ở WC dạy cho một bài học, đáng đời.”

“Đừng nói nữa, nó đến rồi.”

Cô làm bộ không hề nghe thấy, cúi gằm mặt đi ngang qua các cô bạn kia.

Không có ai thương yêu cô cả.

Cô co rúc bên cạnh thùng rác, nức nở khóc òa.

“Cẩn thận, trong hành lang kia có động!” Thanh âm Cố Phong Nghi đánh thức người đang ngơ ngác nhìn bụi cây bên cạnh thùng rác – Liễu Thanh Thanh.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh chầm chậm dời về tòa nhà cũ nát trước mặt.

Từng cánh cửa tối đen như mực là từng cái miệng quái vật há hốc, trong bụng nó chứa đầy những con bạc, những bợm rượu, những gái điếm làng chơi.

“Cộp, cộp, cộp…”

Tiếng giày cao gót nện trên mặt sàn vọng ra từ hành lang đối diện, tuy chủ nhân âm thanh còn chưa xuất hiện, nhưng trong đầu Liễu Thanh Thanh đã hiện lên hình dáng của cô ta. Cô ta có một mái tóc quăn dày, mặc trên mình áo khoác đỏ thắm, đạp một đôi giày cao gót đen bóng, dù là giữa mùa đông khắc nghiệt, cô ta cũng sẽ chỉ mang một đôi tất mỏng màu đen.

Áo khoác dày nặng nề không giấu được vóc người gợi cảm, con quái vật trên mặt chỉ có một đôi môi đỏ như máu “nhìn trừng trừng” hai người, há to cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio