:.
Theo những cơn địa chấn ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Lâm Giác cuối cùng tỉnh lại từ thế giới hai màu đen trắng.
Ý thức của cậu vô cùng hỗn độn, tuy thế giới này vẫn là thế giới trước kia, nhưng đầu óc cứ như vừa ngâm qua một lượt rượu cồn, khiến cảm giác của cậu trở nên hoang đường mà trì độn, ngay cả thanh âm gió nhẹ lướt qua cành lá héo rũ bên cửa sổ cũng có thể khơi ra sát ý ngợp trời.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, cậu si ngốc cầm tay Tống Hàn Chương nức nở, chăm chú nhìn mỗi một đường nét trên mặt anh, từ đôi môi khô khốc đến mỗi sợi lông mi đen nhánh, cậu thậm chí muốn hôn lên làn da đã giá lạnh.
Thế giới không còn màu sắc, thế giới nhiễu loạn rè rè bên tai, huyết dịch đỏ đen lẫn lộn quỷ dị chảy xuôi trên mặt đất như một con sông, chậm rãi trôi qua bên cạnh họ. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng, tiếng nước chảy, tiếng cười khe khẽ, tiếng trêu đùa, còn cả tiếng thét chói tai chốc chốc lại vang lên, những thanh âm trong đầu cậu không ngừng quanh quẩn.
Càng ngày càng nhiều, càng lúc càng gần, chúng không còn là thanh âm trong đầu cậu, chúng thật sự vang lên ngoài kia. Thính giác của cậu có thể phân biệt nơi những tiếng động hư huyễn này bắt đầu, nhưng khi cậu dùng đôi mắt truy tìm chúng, ánh vào con mắt bên phải chỉ là một thế giới tĩnh mịch đen trắng.
Chứng huyễn thính này khiến cậu chịu không nổi.
Cậu muốn đi nơi khác, ở đây quá ồn.
Lâm Giác cẩn thận cõng Tống Hàn Chương lên, khó khăn rời khỏi tòa nhà sắp đổ.
Khung cảnh trước mắt trở nên quái dị chưa từng thấy, tuy giờ khắc này dù cảnh tượng kinh khủng đến thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới Lâm Giác nữa, nhưng tòa nhà đã bị dị hóa này trong mắt cậu còn khủng bố hơn bất cứ lúc nào – mặt tường bị gỉ sét và máu xâm chiếm, dịch thể đỏ nâu không ngừng trào ra, tụ thành một dòng sông máu nhàn nhạt.
Lâm Giác cõng Tống Hàn Chương đi giữa con sông dài đỏ thẫm, khuôn mặt dữ tợn trước khi chết của vô số người chơi khác xuất hiện giữa mặt sông như một đám thủy quỷ. Bọn họ kêu rên, bọn họ rền rĩ, nhưng cậu vẫn mắt điếc tai ngơ, giẫm lên tất cả những ảo giác dữ tợn bước về phía trước.
Ra khỏi ký túc xá, trước mắt là màu đỏ che trời lấp đất, địa chấn sắp nuốt chửng toàn bộ khu ký túc xá phía nam này rồi, nơi đây sắp trở thành địa bàn của nham thạch nóng chảy.
Lâm Giác đi về hướng đông, đi qua quảng trường phía nam, đi tới khu gieo trồng trong nhà kính.
Cậu không thấy mệt, cũng không cảm thấy con đường này quá dài, cậu lưng đeo trọng lượng của một người khác, lẻ loi bước đi giữa thế giới héo tàn, cho đến khi tìm được nơi tận cùng hai cõi.
Lâm Giác bước vào nhà kính trồng cây, đặt Tống Hàn Chương xuống.
Nơi đây rất yên tĩnh, cũng rất an toàn, lại cách dải đất dung nham rất xa, cậu không thể luôn mang theo Tống Hàn Chương, đành tạm thời để anh nghỉ ngơi ở đây vậy.
Ánh trăng xuyên thấu qua lớp tường thủy tinh, vằng vặc chiếu rọi bên trong nhà kính. Khu vườn vốn mọc đầy cây cối tươi tốt đã biến thành thiên đường nhỏ trải đầy cỏ dại héo khô, trở thành tấm thảm cho Tống Hàn Chương say ngủ.
Lâm Giác đứng bên cạnh rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.
Cậu biết mình không còn nhiều thời gian để trì hoãn nữa, thi thể Thiện Lượng, Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh đều vượt quá giới hạn hiến tế phút rồi, cậu phải tìm được người năm còn sót lại, dùng thi thể của họ hoàn thành nghi lễ này. Cậu sẽ không bao giờ sợ hãi chiến đấu nữa, chấp niệm hồi sinh Tống Hàn Chương cho cậu dũng khí và nghị lực vô cùng vô tận, dù cho hiện tại bảo cậu tìm giết Lục Nhận cậu cũng dám làm.
Nhưng tạm biệt lại là một chuyện khó khăn vô cùng, cho nên cậu không cách nào quay đầu rời khỏi.
Cậu vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, rất nhiều chuyện.
Rốt cuộc là ai giết Tống Hàn Chương? Nếu như là người năm vì sao lại không mất vết khắc, nhưng nếu không phải người đội lẽ nào lại là quái vật? Vết thương này rõ ràng tạo ra bởi vũ khí sắc bén, hơn nữa còn là một kích mất mạng, vô cùng chuẩn xác.
Dùng đòn đánh thẳng tay nhất, giảm đau đớn trước khi chết xuống mức thấp nhất, quả thực như đã được sắp xếp chu đáo rồi. Một nơi nào đó trong đầu Lâm Giác lóe lên một câu như vậy, nhưng ý nghĩ lướt qua quá nhanh, chỉ như ánh chớp giữa trời đêm giông bão, vội vàng tới rồi biến mất vào màn mưa.
Chiếc hộp trên người Tống Hàn Chương không thấy nữa, hộp sinh mệnh ràng buộc với Lâm Giác đã không cánh mà bay. Cậu chỉ có thể nghĩ đến giả thiết người đội lợi dụng quái vật giết Tống Hàn Chương, sau đó cướp mất hộp của anh, cả vũ khí của anh – thanh dao găm mà Lâm Giác đã lấy từ đài phun nước nữa.
Tại sao vậy? Chỉ là một thanh dao găm bình thường, tại sao lại lấy nó?
Vô số vấn đề cuộn trào trong não Lâm Giác, quyện vào với những âm thanh huyễn thính ngày càng đến gần thành một mớ lộn xộn.
Đầu Lâm Giác đau đến sắp nứt, những ảo giác hành hạ khiến cậu chỉ muốn trốn đi, cậu thậm chí bắt đầu nghe được giọng của Tống Hàn Chương, nghe được từng câu anh đã nói với mình trong trí nhớ lặp đi lặp lại.
:, thật sự phải đi rồi.
Lâm Giác một lần nữa chăm chú nhìn khuôn mặt đã không còn sinh khí của Tống Hàn Chương.
Ánh trăng yên lặng ôn nhu, rọi sáng thế giới sắp biến thành địa ngục, cũng soi sáng con người sắp hóa thân lệ quỷ.
Lâm Giác cúi đầu, thành kính đặt một nụ hôn lên vầng trán Tống Hàn Chương lạnh ngắt.
“Khuya lắm rồi, anh ngủ trước một lát đi, tôi sẽ về ngay.”.
Cậu nói rất bình tĩnh, giống như người vừa mới tan vỡ khóc rống trước đó chỉ là một ảo ảnh, bọn họ chỉ tạm tách ra một chút thôi, chắc chắn sẽ nhanh chóng gặp lại.
Nhưng theo cái xoay người của cậu, không gian chung quanh bắt đầu cô lại nặng nề, cảm giác sền sệt như có thực thể lại một lần nữa xuất hiện. Lâm Giác ngẩng đầu, ánh trăng xa xôi bị bóng đêm cắn nuốt, thứ đen đặc này chân thật hơn bất kỳ lần ảo cảnh phủ xuống nào trước kia.
Rất giống cái lần Tống Hàn Chương tự thôi miên chính mình, dẫn ra từ nội tâm cảm xúc tiêu cực tột độ.
“Sự cố” lần đó quả thực quá nguy hiểm, bóng ma đào móc từ sâu trong nội tâm cũng thật đáng sợ… Ảo ảnh đó đã không còn là thứ do hồi ức thông thường tạo ra, mà là thế giới khác bị cố ý bóp méo mà thành, khắp nơi đều là những thứ chân thực và ảo giác lẫn lộn đan xen, ngay cả khung cảnh chung quanh cũng không còn giống hiện thực. Rõ ràng trước mắt là một gian phòng dùng máu sơn lên, từng hàng quái vật hình dạng kỳ dị ngồi trước bàn học, nhưng vất vả lắm mới giết hết được chúng thì khung cảnh lại biến thành thư viện máu đổ thành sông thây chất thành núi, một bầy tang thi khổng lồ từ đâu đột ngột xông ra, không ngừng giết tới bọn họ.
Bọn quái vật này không hề mạnh, giết chúng xong cũng không có vết khắc, nhưng số lượng chúng lại quá nhiều đến khiến người tuyệt vọng.
Khi đó, hai người chém giết sức cùng lực kiệt mới tìm được quái vật thật sự của ảo cảnh kia, lại một hồi khổ chiến đi qua, cuối cùng nhờ Tống Hàn Chương tìm được nhược điểm của quái vật, hai người mới có thể thoát khỏi ảo cảnh kinh khủng đó mà nhặt mạng về.
Sau “thực nghiệm” suýt chút xảy ra tai nạn kia, Tống Hàn Chương không còn ý định thử thôi miên mình nữa.
Thế nhưng lần đó, cảm giác cô đặc cũng không nặng nề như lần này.
Lâm Giác xốc ba lô lên, một tay cầm nỏ của Cố Phong Nghi, tay kia nắm đường đao, mặc bóng tối bao vây nuốt chửng.
Cỏ hoang biến mất, ánh trăng biến mất, nhưng mùi máu quẩn quanh không hề thay đổi. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nhạc, ung dung thoải mái, giống như vũ hội ba đội tụ họp lúc nửa đêm.
Lại là huyễn thính sao? Lâm Giác nhíu nhíu mày, nhưng khi cậu mở mắt ra, thế mà đại sảnh vũ hội kia lại thật sự xuất hiện!
Không, cũng không hoàn toàn là nó.
Những thi thể đã từng bám theo bọn họ như bầy rắn rết ngã gục, một đám con rối hình người bị cắt dây điều khiển chôn thân trong vũng lầy vô tận đỏ tươi. Bầu trời đã từng bị sương mù quái dị bao phủ trước kia nổi lơ lửng một ảo ảnh, tựa cái bóng một con cá lớn đang chậm rãi bơi ngang trong biển vũ trụ, kích thước khổng lồ không tưởng khiến người ta chấn kinh.
Đài phun nước giữa đại sảnh đã sớm biến thành một hồ máu ào ạt tràn ứa, đám quái vật toàn thân dính nhớp đỏ sẫm một con lại một con nối đuôi nhau bò ra khỏi mặt nước, nặng nề rơi xuống nền đá lạnh loang đầy huyết dịch. Lũ quái đó dùng cả tay lẫn chân trèo qua đám xác chết cản đường, thẳng tắp bò về phía Lâm Giác.
Quá chậm, Lâm Giác không nhịn được nhíu mày, toan chủ động tiến lên đánh phủ đầu chúng nó trước, thế nhưng đúng lúc đó phía sau lại vang lên giọng Tống Hàn Chương: “Đừng.”.
Lâm Giác quay phắt lại, thi thể Tống Hàn Chương ở sau lưng cậu, anh đi theo cậu vào ảo cảnh này!
Máu từ đài phun nước vẫn đang không ngừng trào tuôn, chẳng mấy chốc đã ngập qua lòng bàn chân cậu, cắn nuốt Tống Hàn Chương đang say ngủ.
Lâm Giác rốt cục hốt hoảng, cậu phải nhanh chóng giải quyết đám quái vật này mới được, không thể để máu làm bẩn quần áo Tống Hàn Chương.
Quái vật bò ra từ suối phun đã đến ngày càng gần, Lâm Giác thờ ơ giơ nỏ trong tay lên, nhắm thẳng quái vật. Tốc độ của chúng trong mắt cậu hiện giờ quá chậm chạp, muốn nhắm chuẩn không tốn chút sức nào, nhưng ngay khoảnh khắc cậu bóp cò, mũi tên lại không bắn trúng mục tiêu theo như dự liệu của cậu, lực phản chấn trong nháy mắt không khống chế được khiến quỹ đạo mũi tên hoàn toàn lệch đi, bắn cũng chỉ lãng phí.
Xem ra không luyện tập thì không dùng được rồi, thôi thì chờ rời khỏi đây sẽ học vậy. Lâm Giác dứt khoát quăng nỏ trên tay, dùng đao giết địch.
Bọn quái vật trong vũng máu đã đến rất gần, con nhanh nhất thậm chí chỉ cách Lâm Giác có ba thước, động tác của nó cũng thay đổi, không còn nhúc nhích loạn lên nữa mà đã dừng lại, giống như người ta chuẩn bị lấy đà trước khi ra đòn.
Bên trái? Bên phải? Độ cao? Tốc độ?
Con mắt duy nhất còn lành lặn của Lâm Giác không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.
Đầu gối hạ xuống, lực toàn thân dồn về phía trước, cả người nghiêng đi… Bên trái!
Chớp mắt quái vật toàn thân tắm máu nhảy lên tấn công, dường như chỉ trong / giây, thế giới trong mắt Lâm Giác trở thành một thước phim quay chậm, cảnh tượng quái vật hung mãnh vồ đến đối với cậu chẳng khác nào một cuốn băng kẹt cũ kỹ, từng tấm từng tấm hình chậm chạp xẹt qua trước mặt.
Con quái rống lớn, nhảy lên muốn tấn công góc mù bên trái của Lâm Giác, nhưng đường đao lại nhanh hơn nó, mũi đao lạnh như băng tựa hồ đã sẵn sàng đợi lệnh từ lâu, một đao xuyên thấu thân thể ghê người. Lâm Giác hai tay nắm chặt chuôi đao mạnh mẽ vung lên, ném thi thể của nó bay xa mấy thước, gạt ngã một con quái khác đang bò tới. Hai con quái vật va chạm mạnh trượt đi trên nền đất ướt, máu bắn tung tóe đến nửa thân người.
Con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư… Càng lúc càng nhiều quái vật vọt tới, không kịp chờ đợi muốn xé toang da thịt của cậu, hút cạn máu tươi của cậu, nhai cậu đến một mẩu xương cốt cũng không chừa.
Trận quần chiến cứ vậy tiếp diễn, quái vật không ngừng bò ra từ đài phun nước dường như cũng mệt mỏi, thế nhưng Lâm Giác lại không nhận được một tín hiệu báo nguy nào từ cơ thể mình, cậu như một cỗ máy chiến đấu chỉ biết chém giết không chùn, giết đến khi kiệt quệ gục ngã.
Thi thể đầy đất, máu loãng tanh hôi, Lâm Giác chống đao, đờ đẫn hồi lâu trước không gian đỏ sẫm.
Vẫn rất ồn ào, còn có những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, dùng mắt thường đã không phân biệt nổi đâu là thực đâu là hư nữa, hẳn là tác dụng phụ của cây kim châm cứu giảm đau kia khiến tinh thần cậu có vấn đề thật rồi. Thế giới trước mắt cậu méo mó kỳ dị, vừa rồi khi chiến đấu với lũ quái vật, cậu cứ luôn nghe được giọng nói của Tống Hàn Chương, còn thấy rất nhiều những người chơi đã chết khác. Cậu phải dựa hoàn toàn vào trực giác để phân chia ảo giác và hiện thực, nhưng thứ trực giác này chỉ trong trận chiến mới bất ngờ phát huy được, đánh xong rồi cậu lại trở về trạng thái mơ mơ hồ hồ như cũ.
Lâm Giác xoay người, cậu nhìn thi thể Tống Hàn Chương, mắt phải đau nhói.
Bên cạnh thi thể của Tống Hàn Chương, một “Lâm Giác” khác đang khe khẽ vuốt ve gò má anh, thầm thì với anh những lời không rõ.
Biển máu lan tràn khắp nơi không hề bén mảng tới chân bọn họ, tựa như có một ranh giới không dấu vết ngăn cản, tách bọn họ ra khỏi ảo cảnh máu chảy đầm đìa.
Tốt quá, không làm bẩn quần áo của Tống Hàn Chương, thế nhưng cái tên ở bên cạnh anh thật ngứa mắt.
Lâm Giác xách đao, chân đạp lên vũng máu đã ngập đến tận mắt cá, đi về phía bọn họ.
Một “cậu” khác ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu ta vẫn lành lặn, sạch sẽ, không có máu khô bê bết, cũng không có vết thương dài phá hủy một nửa nhân dạng như cậu bây giờ.
Lâm Giác nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn cậu, bọn họ cách nhau một lớp kết giới vô hình, chia cắt không gian thành hai thế giới.
Tựa như tấm gương ma thuật, một mặt chiếu ra dĩ vãng thuần khiết, một mặt lại phản xạ hiện tại huyết tinh.
Một “cậu” khác kia kéo ra nụ cười khiêu khích, im lặng nói…
“Anh ấy là của tao.”.