Sao mày dám? Sao mày dám!
Lâm Giác bị một “bản thân” khác khiêu khích nổi giận, sải bước tiến về phía “kết giới”.
Bước qua ranh giới vô hình, Lâm Giác đến từ nơi núi thây biển máu để lại dấu chân đỏ sẫm đầu tiên trên mặt sàn sạch sẽ.
Một bước chân này hạ xuống, thế giới xung quanh nhanh chóng chìm vào ánh sáng sặc sỡ điên cuồng.
Biển máu, đài phun nước tuôn trào huyết dịch, thi thể những người chơi, xác chết quái vật… tất cả đều tiêu tán. Mặt đất nứt ra, để lộ từng dòng dung nham nóng rừng rực nặng nề trôi, sinh vật hình cá khổng lồ lội ngang vòm trời, nhả xuống những hạt mưa đỏ thắm tí tách, toàn bộ ảo cảnh nháy mắt rơi vào địa ngục.
Thế giới hoàn toàn thay đổi.
“Lâm Giác” bên cạnh Tống Hàn Chương ung dung đứng lên, tay cầm đường đao giống y hệt cậu. Bọn họ cách nhau chỉ bảy, tám mét, nhưng khoảng cách này đang ngày một giãn ra – mặt đất giữa hai người đã nứt ra một khe hở, nham thạch nóng đỏ chói sáng luồn qua kẽ đất, tách hai bờ vực càng lúc càng xa.
Đến bên kia kẽ nứt, giết hắn!
Lâm Giác liếm đôi môi khô khốc, nắm chặt đường đao, điên cuồng lao về phía cái khe đã rộng gần hai mét. Một bước cuối cùng, cậu giậm đà nhảy lên, bay qua dung nham nóng bỏng, nửa quỳ tiếp đất bên kia rãnh nứt.
Rất gần, hai người một đứng một ngồi, cách nhau chưa đầy năm mét.
Hai người đối diện gần như đồng thời bắt được một tín hiệu nào đó, không hẹn mà cùng hành động!
Đao chém vào đao, Lâm Giác một cước đá lên, đối phương lại linh hoạt né tránh, còn bồi thêm một đòn. Lưỡi đao mang tính ăn mòn sượt qua gương mặt, cắt rách tai trái. Vết thương trên tai dưới tác dụng của lưỡi đao nhanh chóng thối rữa, nhưng cảm giác đau đớn này lại bị kim giảm đau thô bạo ghìm xuống, cái đau còn sót lại chỉ đủ kích phát sự hung hãn vẫn ngủ yên sâu trong tâm hồn.
Lâm Giác nổi giận gầm lên, một cước đá ngã người đối diện. Đối phương không cam chịu yếu thế níu ống quần của cậu kéo cậu ngã theo, hai người rốt cuộc chuyển sang phương thức cận chiến, vứt hết đao kiếm dài vướng víu mà tay đấm chân đá ẩu đả nhau như hai con sư tử tranh giành lãnh địa. Dã tính hung tàn nguyên thủy bị trận chiến đào ra, cơn khát máu hoàn toàn phủ trùm lý trí.
Giờ khắc này, Lâm Giác đã quên mất mình là người, cậu như một con thú điên cắn rớt một bên tai của “bản thân” khác, mà “bản thân” kia thì bóp chặt cổ họng cậu, lật người đè cậu trên mặt đất gồ ghề, nhăm nhe siết chết cậu tại chỗ.
Lâm Giác ra sức kéo cổ tay cậu ta, nhưng thân thể bị đè chặt không cách nào thoát ra được tình thế nguy hiểm. Mắt phải sung huyết đỏ bừng của cậu trừng trừng nhìn “bản thân” đó – cậu ta đã sớm biến thành bộ dạng dữ tợn, một bên tai bị cắn đứt, máu từ miệng vết thương dính bẩn nửa mặt cậu ta, kẻ một khắc trước còn sạch sẽ rốt cuộc cũng không khác gì cậu bây giờ, trông còn giống lệ quỷ hơn cả lệ quỷ.
Lâm Giác nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, một đôi mắt lành lặn chứa đầy căm thù, im lặng chất vấn cậu: “Đến cả việc bảo vệ một người mày cũng không làm nổi, sao mày không đi chết đi?”.
Đây chính là quái vật sinh ra từ lòng căm thù bản thân mãnh liệt của cậu, nó muốn ở ngay nơi này giết chết cậu.
Đây là nghiêm phạt cậu dành cho chính mình.
Lâm Giác khó khăn quay đầu nhìn thi thể Tống Hàn Chương cách đó không xa, nhưng chính lúc đó cậu hoảng sợ phát hiện khối đất dưới lưng anh đang rạn nứt, dưới khe hở không tới một bàn tay đã sáng lên ánh lửa nham thạch, hơn nữa khe nứt đó đang không ngừng mở rộng, không ngừng tràn lan, sau đó nó sẽ nuốt lấy anh, sẽ mang anh đi mất!
Không, không thể! Dừng lại đi! Xin dừng lại đi!
Lâm Giác cảm thấy linh hồn mình đang gào thét van xin trong câm lặng, nhưng thế giới này lại bỏ mặc tất cả ngoài tai, nó lạnh lùng thực hiện quỹ tích vận mệnh của nó, ở ngay bên cạnh cậu cướp lấy anh.
Nước mắt từ con mắt phải trào ra, Lâm Giác gầm lên gạt phăng đối thủ của mình, một cước đá văng kẻ đó.
Hô hấp còn chưa khôi phục, não bộ thiếu dưỡng khí khiến mắt cũng hoa lên, thế nhưng Lâm Giác vẫn gắng gượng bò dậy, loạng choạng chạy tới bên Tống Hàn Chương.
Nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa, mang anh quay về trước khi dung nham nóng bỏng cắn nuốt mất anh!
Tống Hàn Chương, Tống Hàn Chương, Tống Hàn Chương, Tống Hàn Chương, Tống Hàn Chương… Van anh, chờ tôi một chút, chờ tôi một chút!
Thân thể thiếu dưỡng khí không chống đỡ nổi sự điên cuồng của cậu, trước mắt Lâm Giác tối sầm, cậu ngã nhào xuống đất không ngừng thở hổn hển, phải hít thật nhiều dưỡng khí, xoa dịu lá phổi đau đớn bất kham.
Sắp tới rồi, chỉ thiếu một chút thôi, giữ lấy anh, kéo anh lại!
Lâm Giác dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, mặt đất vung vãi đá vụn cào đầu gối và lòng bàn tay cậu đến máu thịt lẫn lộn, nhưng cậu vẫn vô tri vô giác một mực bò đi.
Còn ba mét, hai mét, một mét… Vươn tay là có thể chạm được anh rồi!
Lâm Giác nhấc cánh tay dài, mừng rỡ muốn bắt lấy thi thể Tống Hàn Chương.
Một cánh tay bỗng từ phía sau kéo cậu lại, Lâm Giác quay đầu, “bản thân” khác của cậu đang nở nụ cười độc ác trên khuôn mặt bê bết máu tươi, từ miệng hắn phát ra giọng nói của Thiện Lượng, lặp lại lời nguyền rủa khiến cậu kinh hãi: “Tao chúc phúc mày, mong mày sẽ mất nó mãi mãi, ha ha ha ha… Lâm Giác, mày sẽ giống tao, mày sẽ giống như tao!”.
Lâm Giác điên loạn đá đạp vào người “cậu ta”, thế nhưng “cậu ta” vẫn ôm chặt chân cậu, không cho cậu tiếp tục bò đi nữa.
Không kịp nữa rồi, trong một khắc ngắn ngủi hai người giằng co nhau, kẽ đất dưới thân Tống Hàn Chương đã hoàn toàn nứt ra thành một khe vực.
Giống như một đoạn phim quay chậm, Tống Hàn Chương say ngủ từ từ rơi vào dung nham đỏ ngầu, tia sáng chói mắt và nhiệt độ nóng bỏng tựa như ánh sáng thần thánh từ thiên đường, rọi sáng thế gian trong khoảnh khắc, tiễn đưa vong hồn tan vào cát bụi.
Thế giới câm lặng sụp đổ.
Cậu ngây dại mở mắt trừng trừng, mặc cho một “cậu” khác đang cười đến khàn giọng, cười nhạo cậu lại đánh mất thêm một lần.
Đại não trống rỗng, thân thể vô cảm, chỉ còn một luồng khí nghẹn trong lồng ngực. Lâm Giác ho điên cuồng, ho đến bật máu, tựa hồ muốn ho hết nỗi đau đớn xé nát tâm can ra ngoài.
Cậu cứ nghĩ rằng mình sẽ gào khóc, giống như khi cậu tận mắt nhìn thấy thi thể Tống Hàn Chương, lý trí tan vỡ không thể khống chế, nhưng giờ khắc này, linh hồn khô kiệt của cậu đã không còn ép ra nổi một giọt lệ nào nữa. Oán hận cùng sát khí đảo điên quay cuồng trong lồng ngực cậu đã theo thi thể Tống Hàn Chương rơi vào nham tương, cậu lẳng lặng lau vết máu bên khóe miệng, chậm rãi đứng dậy.
Cậu không cảm thấy gì nữa, không còn đau đớn, không còn bi ai, không còn cả tuyệt vọng, chỉ còn lại trống rỗng và chết lặng vô cùng vô tận ăn mòn linh hồn không trọn vẹn này.
Cậu nhặt thanh đao trên mặt đất, thời khắc nắm lấy vũ khí giá lạnh như băng, cậu đột nhiên tìm được cho bản thân một ý nghĩa tồn tại.
Vì vậy cậu cong đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, từng bước hướng tới “chính mình” đang cười điên dại.
Cách duy nhất để chiến thắng một người điên, chính là phải điên cuồng hơn.
…
…
…
Máu đỏ bắn tung tóe trên mặt Lâm Giác, cậu rút mũi đao ra, cũng không buồn lau mặt nữa. Hiện giờ không chỉ mặt mà cả người cậu cũng chẳng còn chỗ nào sạch sẽ, máu khô cứng lại từ chân tóc đến tận trong tất chân khiến cậu không khác nào lũ quái vật vừa bò ra từ hồ máu.
Tai trái truyền đến cảm giác tê dại, dưới sự che chở của kim giảm đau, cơn đau kia chỉ bé nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng vì lưỡi đao có tính ăn mòn nên tai cậu vẫn không ngừng thối rữa, nếu cứ mặc kệ thì chẳng mấy chốc nó sẽ nhão ra thành một mảnh bùn, vết thương đó có thể còn lan sang tận mặt cậu, ăn mòn đến não cậu cũng nát vụn rơi ra.
Lâm Giác mơ mơ màng màng nhớ tới lưỡi lê lấy được trên người Thiện Lượng. Cậu rút lưỡi lê, một tay nắm cái tai chỉ còn một nửa, một tay dứt khoát cắt xuống, nửa kéo nửa xé tai trái khỏi cơ thể mình.
Máu đỏ chớp mắt phun ra, Lâm Giác vẫn như vô cảm, tay cũng không run lấy thuốc cầm máu trong túi xịt lên vết thương.
Tốt rồi, không thối rữa nữa, cũng không lo đầu nát vụn rơi xuống nữa, cậu vẫn còn cầm cự được.
Lúc này cậu chỉ chú ý tới cảm giác bỏng cháy trên mu bàn tay, sau khi giết chết con quái vật giống mình như đúc kia, cậu đã có hai mươi vết khắc.
Thời gian của cậu không còn bao nhiêu nữa, cậu có rất nhiều việc phải làm.
Tế phẩm để hồi sinh Tống Hàn Chương chỉ còn ba người đội , Trương Tư Gia, Tả Lâm Uyên, và người mặc áo choàng…
Suy nghĩ hỗn độn của Lâm Giác dừng lại một chút trên bóng lưng tiêu sái rời đi giữa vũ hội thi thể, thoáng bắt được một tia ám chỉ mập mờ nào đó, nhưng thanh âm huyên náo bốn phương tám hướng không ngừng quấy rối cậu, khiến cậu thấy thật phiền.
Cậu đi qua đi lại tại chỗ một hồi, tựa như một con dã thú lạc hướng vết thương chồng chất, luôn cảm thấy cáu giận với những thứ rình trộm trong bóng tối nơi hoang sơn dã lĩnh, những âm thanh lạo xạo chốn rừng sâu nhiễu loạn cậu, khiến cậu thù địch với bất cứ tiếng động nào.
Trước khi rời khỏi ảo cảnh, Lâm Giác rốt cục quay đầu nhìn thoáng qua khe nứt đã nuốt chửng Tống Hàn Chương. Cái khe đó hiện giờ đã rộng ra vài chục mét, nham thạch nóng chảy chậm chạp trào ra, xô đẩy nhau dồn về phía trước, bao trùm cả thi thể của “bản thân” cậu, ánh sáng nhức nhối và nhiệt độ cao kinh người dường như muốn phá hủy tất cả.
Cậu còn nhìn thấy con cá khổng lồ bơi lội giữa chân trời hư vô, thấy vô số dãy núi sừng sững nơi xó xỉnh xa xăm, thậm chí còn thấy cây đại thụ chọc trời đứng vững, thế giới quái đản như một giấc mộng điên khùng vặn vẹo.
Cậu đã không còn phân biệt được đâu là ảo giác, đâu là chân thực nữa.
Thế giới trầm luân trong lửa nóng âm u, cuối cùng sẽ tự hủy diệt.
Lâm Giác ra khỏi ảo cảnh, về tới vườn cây hoang vắng.
Tống Hàn Chương không còn ở đó nữa.
Lâm Giác ngơ ngác nhìn thật lâu, giữa thảm cỏ hoang có một vết lõm xuống, thi thể Tống Hàn Chương mất rồi.
Một chút may mắn cuối cùng cũng bị dung nham thiêu trụi – thi thể Tống Hàn Chương thật sự đã theo cậu tiến vào ảo cảnh, tan thành tro bụi vùi đáy dung nham.
Mắt trái bị thương chua xót, tuyến lệ khô khốc tuôn tràn chất lỏng trong suốt, xé toạc vết thương mới chớm khép miệng, máu tươi lần nữa ướt đẫm ròng ròng.
Dưới ánh trăng, dã thú được người thuần dưỡng nhớ lại những hồi ức ngắn ngủi dịu dàng, âm thầm rơi lệ.
—
Hết chương – Quyển
Chương – Quyển
Chương – Quyển
—
Tôi cạn lời với cái chương này, thật sự…
Tôi cần sắc đẹp của thầy Thẩm xoa dịu tâm hồn, nhưng mà tuần này hết tập mới rồi, phải chờ tuần sau uhuhu