Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh báo đầu chương, chương này có thể coi như bà tác giả xì poi cmn kết cục rồi, nếu các bạn không đọc chương này tớ nghĩ là vẫn có thể đọc những chương sau mà không bị vấp, thế nên bạn nào không muốn bị xì poi kết cục cũng như kế hoạch hoàn cmn hảo của học trưởng thì có thể bỏ qua chờ mai đọc chương tiếp nhé.
Nói thì nói thế chứ số người không đọc chắc là bằng -,- Tớ cảnh báo thế thôi nha ai đọc vẫn đọc nha -,-
Gió trên mái nhà rất mạnh, phạm vi mắt người có thể nhìn thấy đã bị dung nham chậm chạp cắn nuốt phân nửa. Lâm Giác nắm chặt dao găm của Tống Hàn Chương, đứng trong cuồng phong nhìn khu vườn nhỏ phía xa, trầm mặc không nói.
Lục Nhận ôm đao ngồi trên lan can sân thượng, lan can sắt gỉ sét thoạt trông như có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng hắn tựa hồ chẳng hề phát hiện nguy hiểm, hoặc có lẽ, hắn có lòng tự tin tuyệt đối rằng mình có thể ứng phó nguy hiểm ở mức độ này, còn rất rảnh rỗi mà ngáp một cái.
Đối với Lục Nhận, đợi chờ luôn là việc khiến người ta chán muốn chết – trừ khi cái hắn đang chờ là kết quả kiểm tra môn toán cao cấp.
Hắn nhàm chán không biết làm gì khác, ngứa tay liền trêu chọc Lâm Giác: “Ây, cái đồ tồi này, cậu không thèm nói một câu cảm ơn ân nhân cứu mạng luôn hả?”.
Lâm Giác không quay đầu, ánh trăng rơi xuống khuôn mặt nguyên vẹn của cậu, hoàn toàn là lãnh đạm trang nghiêm.
Lục Nhận không có thói quen ngồi yên ăn bơ của kẻ khác, hắn nhảy xuống khỏi lan can, vừa nghịch thanh đao trong tay vừa đi hai vòng quanh Lâm Giác: “Trẻ hư, phải phạt.”.
Lâm Giác lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, trong đôi mắt ấy không có vui vẻ, không có căm ghét, không có khiêu khích, cũng không có sợ hãi, tựa hồ Lục Nhận đi tới đi lui trước mặt cậu chỉ là một miếng thịt khô.
A, nhạt nhẽo quá, Lục Nhận chán nản nhìn Lâm Giác mặt không cảm xúc, khổ não vò đầu. Hắn rất hưởng thụ khoái lạc khi chém giết ẩu đả, hưởng thụ cảm giác được đối thủ sợ hãi, duy chỉ ghét cái loại người không biết phản ứng này – giống hệt như Tống Hàn Chương, bất kể hắn có đe dọa khiêu khích đến thế nào cũng chỉ là chơi với cọc gỗ, dù có giết chết họ thì cũng chẳng khác nào vừa lao lực bổ củi mà thôi.
Quá là nhàm chán, đánh tụt hết hứng thú của người ta.
Lục Nhận bĩu môi: “Tôi đào cậu từ cái hộp sinh mệnh kia ra không phải để ngắm cái bản mặt quả phụ này đâu. Ai, rõ ràng lúc vừa thấy Tống Hàn Chương còn hưng phấn thế cơ mà?”.
Cái tên Tống Hàn Chương gợi ra một chút phản ứng của Lâm Giác, cậu vuốt ve chuôi dao trong tay, thanh dao găm này vốn thuộc về người nọ.
Mười năm trước, cậu lấy nó ra từ đài phun nước, lòng đầy vui vẻ trao cho Tống Hàn Chương.
Một giờ trước, cậu rút nó ra khỏi ngực anh, lệ rơi đầy mặt nhìn anh nhắm mắt.
Cho tới bây giờ cậu mới hiểu được trong trận đoàn chiến mười năm trước, Tống Hàn Chương rốt cục đã chết như thế nào. Một dao vừa nhanh vừa chuẩn xác đâm thẳng vào tim ấy không phải do ai khác, là từ chính tay Tống Hàn Chương.
Lục Nhận giống như một người ôm trong mình đủ chuyện bí mật, nóng vội muốn tiết lộ cho người khác: “Cậu không có gì định hỏi tôi sao? Tỷ như là lúc tôi đến “chuyển lời” cho Tống Hàn Chương ấy, lời nhắn ấy là gì chẳng hạn?”.
Lâm Giác khàn khàn hỏi hắn: “Là gì?”.
Lục Nhận rốt cục cũng được đáp lại, tâm trạng vô cùng vui vẻ trả lời: “Không có gì.”.
“…”
Lục Nhận chân thành lặp lại: “Tôi thật sự chẳng nhắn gì cho cậu ta cả.”.
“…”
“Cậu ta vừa nhìn thấy tôi đã đoán ra ngay rồi, sau khi cậu đi câu đầu tiên cậu ta hỏi là “Tôi còn bao nhiêu thời gian?” Lục Nhận chắt lưỡi “Cái tên này quá là đáng sợ, đúng không?”.
Một người đến tận bây giờ vẫn là người “đã chết” lại có thể đứng từ nơi không thấy mà lập nên một kế hoạch, khiến cho tất cả mọi người đều đi theo kịch bản mà anh ta đã dựng nên.
Đây cũng không phải kịch bản hoàn hảo nhất, nhưng nó có thể giảm nguy cơ những “bản thân” không cùng tồn tại trên một trục thời gian của họ xung đột lẫn nhau, tránh cho toàn bộ vòng tuần hoàn thời không đứt gãy.
Chỉ cần có thể cười đến cuối cùng, thất bại cũng không đáng sợ, đây chính là niềm tin của Tống Hàn Chương.
Mười năm trước bọn họ đã từng thất bại một lần, thế nhưng lúc này đây, người cười đến phút cuối chính là bọn họ.
Lục Nhận lắc đầu một cái, lại nhảy lên lan can, đao đặt ngang đầu gối. Hắn có chút bất mãn với thanh đao này, thời thời khắc khắc nhung nhớ một thanh đường đao khác thuận tay hơn, chỉ tiếc…
Cách đây mấy giờ, hắn bị chính mình mười năm trước đuổi sát rời khỏi vũ hội thi thể, xuất hiện tại quảng trường đồng hồ.
Lục Nhận nhìn thời gian, không còn sớm nữa, đến lúc đi đợi Tống Hàn Chương – Tống Hàn Chương mười năm trước rồi.
Vì vậy hắn không nhanh không chậm đi tới nơi hắn đã gặp Tống Hàn Chương trong đêm chơi năm nào. Khi đó hắn cũng không rõ tại sao Tống Hàn Chương lại đứng đó chờ hắn, như thể anh biết hắn nhất định sẽ đi qua con đường này, nhưng hiện tại hắn đã hiểu. Bởi vì khi đó, chính hắn mười năm sau vừa kết thúc cuộc trò chuyện với anh.
Một vòng tuần hoàn thú vị nhường nào, chỉ trong ngắn ngủi vài phút, Tống Hàn Chương gặp được cả hai Lục Nhận, Lục Nhận của năm và Lục Nhận năm , bước chân của bọn họ lệch nhau một cách vô cùng chuẩn xác, kết nối điểm mấu chốt này tạo nên một vòng tròn hoàn mỹ.
Lục Nhận cởi bỏ áo choàng, thuận tay nhét vào bụi cây rồi ung dung dùng vải bọc đao lại. Tuy loại ngụy trang này chẳng gạt nổi Tống Hàn Chương nhưng qua mắt Lâm Giác vẫn dư dả, hắn rất trông chờ được nhìn thấy bản mặt ngốc không hiểu chuyện gì của Lâm Giác.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tống Hàn Chương và Lâm Giác đã tới.
Lục Nhận cười híp mắt vẫy tay với bọn họ: “Đã lâu không gặp.”.
Thật sự là đã lâu không gặp, ở nơi tận cùng bóng tối hỗn độn hư vô, hắn sắp quên mất cả khái niệm thời gian rồi, khi một lần nữa được thấy ánh sáng thì đã là mười năm sau.
Chuyện tiếp theo vô cùng thú vị, Tống Hàn Chương quả nhiên liếc mắt đã nhìn thấu lai lịch của hắn, dù cho quần áo của hắn vẫn y hệt như mười năm trước, thế nhưng thanh đao bọc vải sau lưng cùng cách nói mang đầy ẩn ý của hắn vẫn đủ để Tống Hàn Chương nhận ra – không, e là anh đã nhận ra từ trước đó rồi, ngay khi họ còn ở đại sảnh vũ hội thi thể, có lẽ Tống Hàn Chương đã có cho mình một suy đoán.
Lâm Giác rầu rĩ bỏ đi, Lục Nhận biết cậu sẽ không đi quá xa, bởi vì mười năm trước hắn đã gặp Lâm Giác đang đợi Tống Hàn Chương ngay gần đó, khi ấy hộp sinh mệnh của cậu nằm trong túi hắn, còn bản thân cậu lại gay gắt hỏi hắn Tống Hàn Chương ở đâu. Hắn lúc đó bị Tống Hàn Chương nhìn thấu bí mật nên tâm tình không tốt lắm, nghĩ mãi không ra tại sao Tống Hàn Chương biết phần thưởng ở vòng thứ hai của hắn là gì? Tại sao lại nhờ hắn giữ hộp sinh mệnh của Lâm Giác? Tại sao lại khuyên hắn gắn hộp sinh mệnh của Lâm Giác và phần thưởng đó lại với nhau?
Hoàn toàn không hiểu, khi đó Lục Nhận đã thắc mắc rất lâu, thậm chí còn định không làm theo lời Tống Hàn Chương nữa, nhưng cuối cùng lời hứa hẹn của anh đã thuyết phục được hắn.
“Nếu cậu nghe theo tôi, tôi cam đoan, tương lai cậu sẽ vô cùng phấn khích.”.
“A? Phấn khích đến mức nào?”.
“Phấn khích hơn bây giờ, không có cái gọi là “mức”, vì tôi cũng không biết liệu nó có thể phấn khích đến tận “mức” nào. Tôi còn có thể bảo đảm giúp cậu được đấu một đối một với người mặc áo choàng kia.”.
Lục Nhận mười năm trước mắt sáng rực: “Được”.
Tống Hàn Chương đánh cược tính mệnh, đặt tất cả tiền vốn của mình tại cửa Lâm Giác. Lục Nhận khi ấy hỏi anh, vì sao anh đem hộp sinh mệnh của Lâm Giác giao cho hắn, còn hộp sinh mệnh của bản thân lại giao vào tay cậu, chẳng lẽ anh có niềm tin với Lâm Giác đến độ có thể giao phó tính mạng hay sao?
Tống Hàn Chương trả lời như thế nào?
À, anh nói: “Để cậu ấy gánh tính mạng của tôi, cậu ấy sẽ ngày càng mạnh mẽ, cố gắng sống sót.”.
Bất kể quá trình như thế nào anh cũng có thể chấp nhận, chỉ cần đạt được kết cục anh mong muốn.
Thời khắc đó, Tống Hàn Chương đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, dù cho chính anh không sống lại được nữa, anh cũng phải bảo đảm Lâm Giác sẽ giành được chiến thắng. Khi anh nhìn thấy Lục Nhận của năm , anh đã biết mình sẽ thành công, chí ít anh sẽ thành công hồi sinh Lâm Giác.
Bởi vì Lục Nhận giữ hộp sinh mệnh của Lâm Giác năm đã xuất hiện trước mặt anh, việc mà anh phải làm chính là để Lục Nhận năm cũng nhận được hộp sinh mệnh của cậu, tạo thành một cây cầu nối hai thế giới thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo.
Về phần chính anh có thể sống lại hay không, ai có thể chắc chắn được? Ít nhất thì hiện tại, không có dấu hiệu gì cho anh đáp án cả.
Trên đỉnh tòa nhà cao tầng, gió đêm cuồng bạo thổi. Gió hiện giờ đã không còn lạnh giá nữa, nhiệt độ nóng bỏng của nham thạch tỏa ra khiến không khí cũng trở nên nóng ẩm, quét qua khuôn mặt âm ấm dính dớp, thổi đến người mệt rã rời.
Lục Nhận năm ngáp một cái, chán quá đi, đối với một người đã biết toàn bộ kết quả thì tất cả những chuyện này quá nhàm chán.
Hắn chỉ còn một việc cần làm, đó là giết chết “bản thân” mười năm trước vào đúng thời gian thích hợp, để mặc cho “thứ kia” gắn kèm hộp sinh mệnh của Lâm Giác bay tới đài rút thưởng. Mười năm sau, “hắn” đã chết cùng với hộp sinh mệnh của Lâm Giác sẽ được rút ra từ chính đài rút thưởng kia, trở lại thế giới.
Câu chuyện bắt đầu từ nơi nào, sẽ kết thúc ở nơi đó.
&&&
“Khá hơn chút nào chưa?” Sau khi thuật chữa trị vừa làm lạnh xong lại được sử dụng tiếp liên tục ba lần, Trương Tư Gia ngừng lại hỏi.
Tả Lâm Uyên gật đầu.
Khi hai đội người quần ẩu trên sân thượng, Tả Lâm Uyên vì muốn kéo Trương Tư Gia sắp rơi xuống vực lên mà không tránh mũi tên của Cố Phong Nghi. Vết thương ở ngay vai phải gây cho Tả Lâm Uyên vài phiền toái, hắn phải điều chỉnh sức nặng cung của mình từ sáu mươi cân xuống bốn mươi cân, tránh cho sau đó cần dùng cung lại khiến vết thương chuyển xấu.
“Cậu nghỉ một chút đi.” Tả Lâm Uyên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trương Tư Gia, vô thức nâng tay muốn vuốt ve khuôn mặt hắn, thế nhưng bàn tay vừa lật lên đã thấy toàn vết tích dơ bẩn, vì vậy hắn lại thôi.
“Tôi không sao.” Trương Tư Gia không cảm giác được tâm trạng hiện tại của hắn, chỉ đáp qua loa.
Cái chết của Trương Gia khiến hắn bị sốc, khi nguyện vọng ác độc vẫn che giấu suốt bao nhiêu năm thực sự thành hiện thực, hắn thế mà không hề cảm thấy được tự do, ngược lại đầy cõi lòng là hoang mang trống rỗng, thậm chí hắn còn nghĩ, cuộc đời mới ngắn ngủi hai mươi năm này của mình chẳng qua chỉ là một trò hề.
Mộ Xuân Ninh, Mộ Thu Ninh, Tô Điềm… Đồng đội lần lượt bỏ mạng, Trương Tư Gia vốn đinh ninh mình đã nắm chắc phần thắng trong tay lúc này mới cảm thấy bất lực trước sức mạnh mình không thể khống chế. Sự hưng phấn khi rút được người kia từ đài rút thưởng đã biến mất, cái còn lại chỉ còn là nỗi sợ hãi ngập tràn.
“Hả? Cậu là ai?” Sáu, bảy tiếng đồng hồ trước, Trương Tư Gia đứng trước đài rút thưởng, nhìn những điểm sáng rời rạc dần dần tụ lại thành một bóng người. Chàng trai anh tuấn trẻ tuổi đứng trước mặt hắn, tuy kinh ngạc mà vẫn ung dung hỏi một câu.
Sao trong phần thưởng lại xuất hiện người sống? Trương Tư Gia khiếp đảm nhìn người nọ, nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy người này rất quen.
Là ai? Gương mặt này… Trương Tư Gia nhớ lại danh sách học sinh mất tích hai mươi năm qua, rốt cục tìm được một cái tên trùng khớp với người trước mắt.
“Cậu là Lục Nhận? Lục Nhận mất tích năm ?” Trương Tư Gia hỏi.
Người đối diện nhíu mày, lộ ra một nụ cười khoái trá: “Nói vậy bây giờ là năm ?”.
“Sao cậu biết?” Trương Tư Gia kinh ngạc.
Lục Nhận tay đút túi quần, thoải mái nhảy xuống, nửa cười nửa không đáp: “Đoán xem?”.
Sau đó Mộ Xuân Ninh cũng rút được từ đài rút thưởng một hạt mầm lớn bằng bàn tay, hạt mầm tự động nở hoa, Tô Điềm bên trong ngã nhào ra ngoài. Có ví dụ của Tô Điềm, Trương Tư Gia lập tức đoán được Lục Nhận khi còn trong đội chắc hẳn đã chết.
Ban đầu hắn cũng không quá để tâm, mãi đến khi bọn họ cùng nhau lọt vào một “phó bản”, Lục Nhận thuận tay đoạt lấy thanh đao của Mộ Xuân Ninh, cho bọn họ xem cái gì gọi là đao pháp chân chính.
Thân thủ kiệt xuất của Lục Nhận khiến Trương Tư Gia kinh ngạc, hắn bắt đầu suy nghĩ một vấn đề: rốt cuộc Lục Nhận chết như thế nào?
Hắn vốn không trông chờ Lục Nhận sẽ trả lời câu hỏi của mình, nhưng bất ngờ thay, Lục Nhận lại đáp vô cùng thẳng thắn: “Tự sát.”.
Tự sát?
Lục Nhận cười híp mắt bổ sung: “Tài nghệ không bằng người, bị chính tôi mười năm sau giết chết. Thế chẳng coi là tự sát thì là gì?!”.
Lục Nhận năm , bị Lục Nhận năm giết chết? Chẳng lẽ…
Trương Tư Gia hoảng hốt nhìn Lục Nhận, người đó liền tặng lại cho hắn một nụ cười khoái trá tràn đầy phấn khích: “Đúng thế, chỉ lát nữa thôi các cậu sẽ gặp được đội mười năm trước và đội hai mươi năm trước. Có điều không phải lo, bọn họ cuối cùng đều chết hết.”.
“Đội và đội đều sẽ diệt đoàn, người thắng là chúng ta.” Lục Nhận cười, nói ra một tương lai khiến đội điên cuồng mừng rỡ.
Lục Nhận nhìn đám người đang vô cùng kích động, khóe môi vẽ nên nụ cười hàm ý không rõ.
Nhưng mà, thắng lợi này không phải của các người.
Đó là thắng lợi chỉ thuộc về chúng tôi.
—
Lời Lục Nhận (xòe ra hai cái mặt): Chỉ mình tôi có thể giết chết tôi hất cằm