Sau khi đuổi được Giang Trầm mặt mày u ám, anh ấy ngay tức khắc nói chuyện này cho Thẩm Minh Dữu biết, khi ấy Thẩm Minh Dữu nói với anh ấy: “Từ chối thì cứ từ chối thôi, có tôi ở đây, anh còn sợ Tinh Thần không có tiền sao?”
Cảnh Phong nghe thấy lời này cũng thấy yên tâm, lúc đó Thẩm Minh Dữu đang quay chương trình, anh ấy cũng không nói nhiều lắm, mấy ngày sau đó, anh ấy liên tục lập kế hoạch mở rộng kinh doanh giải trí Tinh Thần, định sau khi tính xong một loạt công việc đầu tư cùng với kế hoạch lại tiếp tục tìm Thẩm Minh Dữu trao đổi cụ thể, nhưng hiện tại nhìn thấy Thẩm Minh Dữu, Cảnh Phong lại muốn hỏi thêm vài câu.
“Cho nên, cô rốt cuộc đầu tư bao nhiêu tiền cho Tinh Thần vậy? Cảnh Phong nói: “Biết được con số cụ thể, tôi mới có thể lập kế hoạch tiếp theo.”
“Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Thẩm Minh Dữu đáp lại một cách hết sức tự tin.
“Ái chà, đây chính là niềm vui của phú bà sao?” Trên mặt Cảnh Phong tươi rói như hoa: “Tôi cũng rất muốn có.”
Thẩm Minh Dữu cười đáp lại: “Anh yên tâm mạnh dạn mà làm là được.”
Cảnh Phong không phải là người không có thực lực, trước đây lúc công ty giải trí Tinh Thần vừa mới thành lập, chưa được bao lâu công ty đã phát triển vô cùng tốt, khi ấy ngoại trừ Thẩm Minh Dữu, còn có vài nghệ sĩ khác nổi tiếng.
Nhưng có tiềm lực đi nữa cũng không thể chống lại sự chèn ép liên tục của những công ty lớn.
Lúc ấy công ty truyền thông Quang Diệu đã thuộc hạng nhất nhì ở trong giới, ông chủ của nó là Cảnh Tư Tề bởi vì một số ân oán cá nhân với Cảnh Phong, mà đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn để đè ép công ty giải trí Tinh Thần, chỉ cần giải trí Tinh Thần nâng nghệ sĩ nào lên, thì truyền thông Quang Diệu sẽ dùng mọi mánh khoé để cướp người đó đi, nếu không cướp lại được thì sẽ phá huỷ, dần dà công ty giải trí Tinh Thần không chịu được nổi áp lực nặng nề, những nghệ sĩ rời đi hết đợt này rồi lại tới đợt khác, tổn thất cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Cảnh Phong có thể kiên trì chống đỡ 5 năm đã coi như là cực kỳ tài giỏi rồi.
Mà người quản lý kỳ cựu có năng lực như Vu Trân, sở dĩ có thể xuyên suốt đi theo Cảnh Phong, ở lại giải trí Tinh Thần chính là vì Cảnh Phong là một người vô cùng trọng tình nghĩa.
Thẩm Minh Dữu giống như Vu Trân cũng vì Cảnh Phong nên mới ở lại.
“Minh Dữu, cảm ơn cô.”
Trước khi rời khỏi cửa, Cảnh Phong lấy lại nụ cười thường ngày không được nghiêm túc cho lắm, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Thẩm Minh Dữu.
Lúc Thẩm Minh Dữu xuống tầng dưới, Thẩm Danh Chương đã đợi ở tiệm cà phê.
Thẩm Danh Chương là một bác sĩ tâm lý, anh ấy lúc trước ở nước ngoài có học nghiên cứu sinh, Thẩm Minh Dữu khi đó vì thấy Niệm Niệm đã 2 tuổi nhưng chưa biết nói, nên bèn đưa Niệm Niệm đi tìm một chuyên gia tâm lý đặc biệt có thâm niên, chuyên gia tâm lý ấy là thầy của Thẩm Danh Chương, Thẩm Danh Chương khi đó đang thực tập tại phòng làm việc do giáo viên đó mở, vì quốc tịch giống nhau lại hay qua lại nên hai người bắt đầu quen biết nhau.
Niệm Niệm cũng rất thích Thẩm Danh Chương.
“Cậu ơi.” Sau khi nhìn thấy Thẩm Danh Chương, Niệm Niệm bèn chạy tới chào anh.
Thẩm Danh Chương một tay bế Niệm Niệm lên: “Niệm Niệm lại nặng thêm rồi.”
Niệm Niệm xoa lên chiếc bụng tròn vo của mình: “Đúng là nặng thêm rồi.” Dạo gần đây cái bụng hình như lại to tròn ra.
Niệm Niệm thích cái bụng tròn tròn của mình.
Vì để cho cái bụng trở nên tròn trịa, cô bé mỗi bữa cơm đều cố tình ăn nhiều hơn.
Thẩm Minh Dữu bởi vì ở cùng với Niệm Niệm hằng ngày, nên không cảm thấy Niệm Niệm béo lên, nhưng gần đây cứ người quen nào nhìn thấy Niệm Niệm hầu như đều sẽ nói Niệm Niệm nặng lên rất nhiều.
Cô cẩn thận nhìn qua, thấy thân hình của con gái quả thực là tròn ủng.