Không phải Niệm Niệm béo, mà cái bụng của Niệm Niệm nó tròn nhô ra trước, vì mặc quần áo bó sát nên cái m.ô.n.g cũng tròn vểnh ra sau, hầu hết những cô gái đều mơ ước có thân hình đẹp kiểu m.ô.n.g cong n.g.ự.c ưỡn, mà ở trên người Niệm Niệm thì đã đạt được, chỉ có điều m.ô.n.g cong n.g.ự.c ưỡn của phụ nữ trưởng thành thì nhìn trông quyến rũ, còn m.ô.n.g cong n.g.ự.c ưỡn của Niệm Niệm thì lại trông giống như một quả bóng tròn ú nu.
Rất dễ thương.
Nhìn thấy Niệm Niệm vui vẻ ôm cái bụng tròn của mình, Thẩm Minh Dữu cảm thấy bản thân cần phải kiểm soát chế độ ăn uống của Niệm Niệm.
Thẩm Minh Chương tự mình mở một phòng làm việc tư vấn tâm lý, anh ấy có một phần công việc chính là chuyển hướng đến những người làm nghệ thuật, bởi vì năng lực cá nhân của Thẩm Minh Chương cùng với kiến thức chuyên ngành đều vô cùng xuất chúng, cho nên sau hai ba năm, phòng làm việc của anh ấy đã có chút tiếng tăm trong ngành, hơn nữa bản thân anh ấy lại là người đàn ông đẹp trai, cùng với sự đồn thổi dư luận, anh ấy vài lần được đưa lên báo và được phỏng vấn trên TV, thậm chí có một số chương trình liên quan đến tư vấn tâm lý đều có mới anh ấy tới làm cố vấn tâm lý.
Thẩm Minh Dữu cảm thấy từ sau khi tham gia chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》, Niệm Niệm dường như trở nên hoạt bát hơn so với lúc trước, thế nên Thẩm Minh Dữu hôm nay đặc biệt đưa Niệm Niệm tới gặp Thẩm Minh Chương là để cho Thẩm Minh Chương quan sát tình hình của Niệm Niệm.
Thẩm Minh Dữu vừa uống cà phê, vừa xem Thẩm Minh Chương ở phía đối diện đang cố tình dẫn dắt Niệm Niệm nói một chút chuyện.
Trong lúc cô đang hưởng thụ sự nhàn hạ hiếm có này, thì có một giọng nói bỗng dưng chen vào khoảng trời êm dịu này.
“Dữu Dữu, sao em lại ở đây?” Trên tay Triệu Diễm đang cầm đồ, từ cửa tiệm cà phê bước đến: “Anh còn tưởng là nhìn nhầm, hoá ra thật sự là em với Niệm Niệm.”
Triệu Diễm vừa mới xuống xe, đi ngang qua tiệm cà phê, lúc đang chuẩn bị đi lên tầng tới giải trí Tinh Thần, thì tự dưng từ ô cửa kính ngoài cửa nhìn thấy Thẩm Minh Dữu đang ngồi bên trong uống cà phê.
Còn có cả Thẩm Minh Chương, cùng với Tiểu Niệm Niệm đang ngồi trong lòng anh ấy.
Triệu Diễm bỗng chốc có hơi đau tim.
Anh ta hôm nay có lòng mang quà đến, đang chuẩn bị tới gặp Cảnh Phong ông chủ công ty của Thẩm Minh Dữu.
Hôm qua vì chuyện đại diện của công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm, Thẩm Minh Dữu đặc biệt gọi điện cho người anh trai là anh ấy yêu cầu, khi đó Triệu Diễm vui mừng rất lâu, bởi bản thân cuối cùng đã có thể đáp ứng yêu cầu của em gái.
Nhưng anh ấy vừa đồng ý xong, lúc gọi lại cho Thẩm Minh Dữu, thì em gái vẫn giống hệt như mọi khi, không nghe máy thì là không nghe.
Triệu Diễm cảm thấy bản thân giống như cái công cụ chạy bằng cơm, lúc em gái cần thì mang ra dùng, lúc không cần thì vứt ở một bên, liếc mắt nhìn thôi cũng lười.
Triệu Diễm không liên lạc được với Thẩm Minh Dữu, vì để lấy lòng em gái, chỉ có thể nghĩ ra cách đi đường vòng khác.
Thế nên, anh ấy hôm nay mang theo quà tới công ty giải trí Tinh Thần, muốn hiểu rõ hơn hoàn cảnh công việc của Thẩm Minh Dữu, xem có chỗ nào bản thân có thể giúp được hay không.
Nhưng ai mà biết vừa xuống xe đã bắt gặp em gái cùng với người anh trai hờ Thẩm Minh Chương đang ngồi cùng nhau uống cà phê vừa nói vừa cười.
“Niệm Niệm ơi.” Triệu Diễm đặt đồ trong tay xuống, gọi cháu gái một tiếng, sau đó vỗ tay bế lấy Niệm Niệm từ trong lòng Thẩm Minh Chương.
Triệu Diễm bế Niệm Niệm trong tay ước chừng, nói ra một câu giống hệt: “Niệm Niệm lại nặng thêm rồi.”
Niệm Niệm lại lần nữa xoa chiếc bụng tròn của mình.
“Anh sao lại tới đây?” Thẩm Minh Dữu hỏi anh ấy.
“Đi ngang qua mà thôi, thấy em ở trong này thì vào chào một cái.”
“Chào xong rồi, anh đi được rồi đấy.”