“Đừng mà, anh lâu lắm rồi không được thảnh thơi uống cà phê, nhân cơ hội này, anh cũng phải tranh thủ thời gian.” Triệu Diễm tự nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Thẩm Minh Dữu: “Minh Chương, cậu đang nói chuyện gì với Dữu Dữu thế?”
“Chỉ nói chuyện bừa thôi.”
Thẩm Minh Dữu ngồi ở một bên, nhìn Triệu Diễm cùng với Thẩm Minh Chương hai người nói chuyện qua lại chẳng có tý muối nào, cô trái lại biến thành cái người nhạt nhẽo nhất.
Đúng lúc cô chuẩn bị mang Niệm Niệm đi thì nhìn thấy Lâm Tư Manh đẩy cánh cửa tiệm cà phê đi vào.
Có lẽ xuống tầng mua cà phê.
Lâm Tư Manh vừa nhìn đã thấy Thẩm Minh Dữu, cô ấy vui vẻ đi về phía trước: “Minh Dữu, chị vẫn chưa đi à.”
“Ừ, vẫn chưa.” Thẩm Minh Dữu nói rõ nguyên do: “Ở đây uống cà phê cùng với anh tôi, nghe nói quán cà phê này rất ngon.”
Lâm Tư Manh nhìn thấy hai người đàn ông đang ở chỗ ngồi, nhưng không biết ai mới là anh trai của Thẩm Minh Dữu.
Lúc đóng phim vào mấy ngày trước, trong khi nói chuyện có nghe Thẩm Minh Dữu nhắc qua, nói rằng trong nhà cô còn có một người anh ruột.
Thẩm Minh Dữu bèn giới thiệu: “Đây là một nghệ sĩ khác của công ty chúng tôi, tên là Lâm Tư Manh.”
“Người này là Thẩm Minh Chương.” Thẩm Minh Dữu lại chỉ về phía Triệu Diễm: “Người này là Triệu Diễm.”
“Anh chính là anh trai ruột của chị Minh Dữu nhỉ.” Lâm Tư Manh nghe đấy cái tên “Thẩm Minh Chương” này ngay lập tức biết được người ngồi đối diện với chị Minh Dữu chắc chắn chính là anh trai của cô: “Xin chào, tôi nghe chị Minh Dữu có nhắc tới anh, anh với chị Minh Dữu trông giống nhau ghê, vừa nhìn đã biết hai người là anh em ruột.”
Cái người “Thẩm Minh Chương” này trông giống với chị Minh Dữu cũng cực kỳ đẹp trai, người đẹp đều rất giống nhau.
Khoé mắt Thẩm Minh Dữu khẽ liếc nhìn Triệu Diễm, bèn đáp lại: “Đúng thế, anh ấy chính là anh ruột của tôi.”
Triệu Diễm đang ôm Niệm Niệm thì bỗng dưng tim thắt lại.
Một loại cảm xúc tủi thân, đau lòng còn có cả tức giận bắt đầu lan ra trong lòng anh ấy.
Sau khi Lâm Tư Manh rời đi, Thẩm Minh Dữu mang theo Niệm Niệm cũng rời đi trước.
Trong tiệm cà phê chỉ còn lại Triệu Diễm cùng Thẩm Minh Chương đang ngồi đối diện nhau.
Trong lòng Triệu Diễm vô cùng hụt hẫng, anh ấy cẩm cốc cà phê ở trên bàn lên nhấp một ngụm. Mùi vị đắng chát lan ra ở đầu lưỡi, vị đắng trở nên càng lúc càng nồng, khó mà tan biến.
Triệu Diễm nói: “Cậu vui lắm nhỉ, Dữu Dữu đối với cậu còn thân hơn cả người anh trai ruột như tôi.”
Thẩm Minh Chương bật cười: “Cậu chẳng lẽ thật sự không biết, Minh Dữu làm như vậy đều là đang cố ý sao?”
Triệu Diễm không hiểu: “Cố ý?”
“Cậu thật sự không biết sao? Điều mà Minh Dữu hiện giờ đang làm với cậu chỉ là một loại thủ đoạn trả thù ấu trĩ mà thôi.” Thẩm Minh Chương vốn là chuyên gia tâm lý, suy đoán tâm lý đối với người khác cực kỳ chuẩn, tiệc họ hàng lần trước, lúc Thẩm Minh Dữu gọi điện trước bảo anh ấy phối hợp diễn kịch với cô, Thẩm Minh Chương đã biết được ý của cô là gì.
“Cậu bây giờ không phải là rất khó chịu, rất ấm ức hay sao?” Thẩm Minh Chương nói: “Thế cậu có từng nghĩ, Minh Dữu trước đây là vì cậu mà luôn sống trong kiểu ấm ức này không.”
“Tôi không có.” Triệu Diễm hiểu được ý của Thẩm Minh Chương, anh ấy bèn phản bác lại: “Tôi chưa bao giờ đối xử phân biệt em ấy với Triệu Kỳ giống như Dữu Dữu khi nãy, hai đứa chúng nó đều là em ruột của tôi.”
Thẩm Minh Chương lắc đầu: “Thế cậu có từng nghĩ tới thứ Minh Dữu muốn chính là sự đối xử phân biệt của cậu không?”
“Một người là em gái ruột, một người là em gái mà mẹ kế đưa đến không có chung quan hệ huyết thống, bên nặng bên nhẹ, vốn đĩ đã có khác biệt rồi, đối xử không phân biệt mà cậu nói, trái lại là sự tổn thương đối với người em ruột như Thẩm Minh Dữu.”
“Đối đãi như nhau mà cậu gọi hoàn toàn là một sự đối đãi khác biệt.”