Chương
Gặp phải người bình thường sẽ không ngó ngàng tới mà tránh ra rồi bỏ đi, đám ăn mày cũng không mặt dày bám víu.
Thế nhưng Tô Vũ lại dừng chân trước mặt chúng.
Hắn điềm nhiên hỏi: “Chuyện bỏ thuốc là do nàng ta làm, đúng không?”
“Nàng ta” ở đây, khỏi cần nghi ngờ, chắc chắn là Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt đáp: “Là nàng ta đưa thuốc cho Triệu mụ trong viện của ta, sai sử Triệu mụ làm vậy”.
“Người trong viện của cô đã xử lý chưa?”, Tô Vũ hỏi.
“Đuổi ra ngoài rồi”.
Tô Vũ gật gật đầu, sau đó buông Thẩm Nguyệt ra, sắp xếp cho nàng ở dưới cây liễu bên ngoài Minh Nguyệt Lâu: “Đợi ta ở đây”.
Tô Vũ lại quay về đại sảnh của Minh Nguyệt Lâu, không biết để làm gì.
Khi hắn ra ngoài, quản sự của đại sảnh cũng theo ra, dẫn theo vài ba tên ăn mày ban nãy vào trong Minh Nguyệt Lâu.
Thẩm Nguyệt loáng thoáng nghe thấy quản sự nói với đám ăn mày bằng giọng ghét bỏ: “Vị công tử này ra tay hào phóng, mua một đêm của Phiến Nhi cô nương mới đến thay các ngươi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, Phiến Nhi cô nương sẽ để cho các ngươi chơi đến tận hứng!”
Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, đám ăn mày gật đầu lia lịa, theo quản sự đại sảnh tránh đám khách quý cao quý, đi thẳng xuống phòng dưới.
Tô Vũ quay lại dưới gốc liễu, bước chân khoan thai, cử chỉ nho nhã khiến các cô nương đang chào khách trước cửa không khỏi động lòng, liên tục liếc mắt đưa tình với hắn.
Thẩm Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở: “Bên đó đang liếc mắt với ngươi kìa, hiếm khi được một lần say sưa trong hương sắc, ngươi có chắc là ngươi không ở lại thêm chút nữa?”
Tô Vũ thản nhiên đáp: “Đi thôi”.
Tô Vũ mặc kệ ánh mắt của người khác, tiếp tục nắm tay Thẩm Nguyệt.
Nhưng Thẩm Nguyệt trọng thể diện, hễ có ánh mắt khác lạ nào đảo tới, nàng phải khổ sở giải thích một hồi: “Ôi, đừng hiểu lầm nhé, hắn là anh trai ta, hắn là anh trai ta”.
Nàng giải thích khô cả miệng, Tô Vũ vẫn một mình một phách khiến Thẩm Nguyệt không khỏi tức mình: “Ngươi buông ta ra được không, rất mất mặt đấy”.
Tô Vũ đáp: “Ta đeo mặt nạ rồi, ta không sợ”.
Thẩm Nguyệt thầm nghĩ, dù mất mặt cũng không thể mất mặt một mình, phải tìm cách nào đó làm giảm nhuệ khí của Tô Vũ.
Thế nên khi có ánh mắt tiếp theo hướng tới, Thẩm Nguyệt vô cùng điềm tĩnh mà giải thích rằng: “Đừng đoán mò, bọn ta không phải đồng tính luyến ái! Hắn là cha kế của ta, không chấp nhận nổi ta tới đây tìm hoa vấn liễu!”
Người qua đường đồng loạt kinh ngạc: “Sao lại có người cha kế trông trẻ như vậy chứ!”
Tô Vũ: “..”.
Đi qua khu mại dâm, tiết trời khá lạnh, người qua người lại trên đường cũng thưa thớt.
Sau đó Ngọc Nghiên trông thấy công chúa nhà mình bị kéo đi như thế đúng là rất buồn bực và bị động, Ngọc Nghiên không thể nhẫn nhịn nổi, cuối cùng gom hết dũng khí để lên tiếng: “Ngươi kéo tay công tử nhà ta như vậy, là, là vô cùng không bình thường đó!”
Thẩm Nguyệt rất đồng tình: “Đúng vậy, Ngọc Nghiên nói vô cùng có lý”.
Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt đi thẳng tới một con ngõ đen như mực, Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy bước chân vào bên trong là hai mắt đen thui.