Chương
Ngọc Nghiên đang định cất bước đi theo thì lời nói thong dong của Tô Vũ đã truyền tới: “Canh chừng ở đầu ngõ, nếu dám bước vào ta sẽ đánh gãy chân ngươi”.
Ngọc Nghiên biết sợ rồi: “Ờ!”
Thẩm Nguyệt không hiểu hắn có ý gì, cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa nên hất tay Tô Vũ ra: “Tô Vũ, ngươi làm gì thế?”
Trời quá tối, Thẩm Nguyệt không nhìn rõ con đường dưới chân, chỉ cảm thấy mình bị vấp vào thứ gì đó.
Tô Vũ kịp thời kéo nàng lại, thu tay ôm nàng vào trong lòng.
Thẩm Nguyệt giật mình, vô thức muốn chống tay lên ngực hắn và đẩy hắn ra.
Sau lưng nàng là bức tường bên trong con ngõ.
Sự im lặng đột ngột khiến Thẩm Nguyệt chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, trong con hẻm nhỏ hẹp càng khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Tô Vũ nói: “Ta từ anh của cô biến thành cha kế của cô, cô gọi cũng thuận miệng ghê”.
Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Vậy sao ngươi không suy xét đến việc hai người đàn ông lôi kéo nhau dây dưa nhau rất dễ gây hiểu lầm?”
“Cô thì là đàn ông ở điểm nào?”, Tô Vũ vừa khẽ giọng nói vừa giơ tay lên tháo buộc tóc của Thẩm Nguyệt.
Mái tóc dài mượt xõa xuống.
Thẩm Nguyệt hơi phát cáu, giơ tay định giật lại nhưng cánh tay Tô Vũ giơ lên cao hơn khiến Thẩm Nguyệt nhào hụt, suýt nữa ngã nhào lên người Tô Vũ.
Chắc chắn là do trời tối, giơ tay ra còn không thấy năm ngón, nàng mới bó chân bó tay như vậy.
Hắn nâng tay áo lên, mùi trầm hương thoang thoảng bay ra.
Thẩm Nguyệt càng không biết phải làm sao: “Ta không được coi là đàn ông nhưng bề ngoài trông khá giống đàn ông, trả đây cho ta”.
“Giống đàn ông!”, Tô Vũ cười: “Thế nên cô có thể ra vào nơi đó?”
Thẩm Nguyệt cười mỉa nói: “Ra vào nơi đó thì có làm sao, dù sao ta cũng không có “hung khí” gây án, không làm chuyện xấu được. Ta còn phải đi xem thử vì Hương Phiến bị bán vào đó, chứ không giống như ai kia”.
“Ai kia?”, Tô Vũ khẽ giọng nói, không nghe ra cảm xúc: “Ai kia thế nào?”
Thẩm Nguyệt buột miệng nói: “Ai kia còn điểm mặt Hương Phiến phục vụ, muốn làm khách của nàng ta, khó khăn lắm mới đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến, muốn gọi người cũng không biết gọi cô nương nào đó cao cấp một chút à?”
“Cô nghĩ ta đến vui chơi sao?”, Tô Vũ hỏi.
Thẩm Nguyệt cười nhạo nói: “Có lẽ ngươi sẽ lại nói là vì ta ở trong đó nên ngươi mới đi vào”.
“Nếu không thì sao? Ta nhàn rỗi quá nên mới thế à?”
“Sao ngươi không lo làm tốt chức đại học sĩ của mình, không lo đọc sách đi, có chuyện gì, ta cũng gặp được ngươi, chẳng phải ngươi rảnh quá mức sao?”
Thẩm Nguyệt biết, đã nói đến mức này thì nàng nên dừng đúng chỗ mới phải, vì dù là tốt hay xấu, Tô Vũ đã giúp mình nhiều lần như thế, nàng nên cảm thấy biết ơn chứ không phải càng nghĩ càng tức thế này.
Thẩm Nguyệt trước giờ luôn bình tĩnh, lý trí, thế nhưng lần này lại cứ cảm thấy hơi mất mát, không ngờ nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện này, lại là vì Tô Vũ.