Ngay lúc Lâm Tử Diên định gõ lại mấy chữ đã gõ sai kia, người đối diện lại thản nhiên nhận năm ngàn tệ “tiền bao trai”.
Màn hình hiển thị đối phương đã nhận tiền chuyển khoản.
Lâm Tử Diên: ….
Thẩm Tư Viễn: “Dù biết đạo lý không có công lao gì thì đừng nhận quà, nhưng…”
Thẩm Tư Viễn: “Món nợ này em hãy nhớ kĩ, đừng quên.”
Cô nên nhớ cái gì mới được?
Chẳng lẽ bao lại thật như lời anh nói?
Lâm Tử Diên thấy ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên, vội vã vứt điện thoại sang một bên.
Dù cô có lòng gian thì cũng chẳng có gan làm.
…
Tối hôm qua Thẩm Tư Viễn rời đi sớm nên đám bạn bè không vừa lòng.
Anh cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm, người nhận ân huệ không ít nên đương nhiên cũng có nhiều anh em bên cạnh.
Tuy vai vế lớn nhưng bạn bè bên cạnh Thẩm Tư Viễn tuổi cũng chỉ ngang anh.
Vừa thấy Thẩm Tư Viễn đi đến, mắt Địch Tử Bình sáng lên, cười nói: “Xem ai tới kìa.”
Rất nhiều con mắt hướng ra phía cửa.
Thẩm Tư Viễn cởi áo vest đưa cho phục vụ bên cạnh, thản nhiên nới lỏng cà vạt, liếc nhìn rồi nói: “Làm sao, thấy tôi lạ quá à?”
Điền Phi Văn nhấp ngụm rượu, lắc đầu ngậm ngùi: “Ông Hai nhà họ Thẩm ngày xưa vô dục vô cầu không màng thế tục, ngắn ngủi mấy ngày đã vượt xa bọn tôi trở thành người kết hôn sớm nhất, cậu nghĩ bọn tôi có nên cảm thấy lạ không?”
Uyển Văn Bác rót cho Thẩm Tư Viễn một ly whisky, cười nhạo: “Anh còn mặt mũi nói cơ à, anh lớn tuổi nhất chỗ này còn chưa chịu kết hôn, để mẹ mắng bao nhiêu lần rồi?”
Điền Phi Văn đáp trả: “Hừ, cậu nghĩ cậu có chắc, chẳng phải cũng không có đng tĩnh gì sao?”
Uyển Văn Bác cười khiêu khích: “Ai bảo tôi vẫn còn trẻ chứ, không vội, tuổi của anh mới cần sốt ruột đấy.” e b o o k t r u y e n. v n
Điền Phi Văn quả thực lớn tuổi nhất ở đây, nhưng trông anh ấy mới chỉ như hai lăm, chủ yếu vì khuôn mặt trẻ con đơn thuần vô hại, bình thường lại suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt làm lãng phí cả khuôn mặt, nếu không cũng sẽ chẳng ế ẩm lâu như vậy.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Thẩm Tư Viễn cầm lấy cái ly nhấp một ngụm, bình thản nói: “Không thấy lạ.”
Cả đám nhìn về phía anh.
“Hoàn tục thi.” Anh nhướng mày, nhẹ giọng tự giễu.
Cả hội bỗng nhiên phì cười.
Dù mọi người đều biết chuyện Thẩm Lương Châu, nhưng không ai dám chọc ghẹo trước mặt Thẩm Tư Viễn.
Thêm nữa, người lúc trước chụp hình Thẩm Lương Châu thuê phòng chính là Điền Phi Văn.
Anh ấy từ nhỏ đã không hợp Thẩm Lương Châu, Thẩm Lương Châu sinh ra đã ưu tú, dáng vẻ mắt ở trn đnh đầu rất chọc tức người ta. Điền Phi Văn mâu thuẫn với anh ta trong kinh doanh mấy lần nhưng vì nể mặt Thẩm Tư Viễn và nhà họ Thẩm nên mới không làm lớn chuyện, nhưng trong lòng từ lâu đã khó chịu cái tên ăn chơi Thẩm Lương Châu này.
Mà anh ấy đã sớm nghe nói Thẩm Lương Châu có quan hệ với một người mẫu trẻ tuổi, ngày đó cũng trùng hợp đụng mặt nhau nên anh ấy mới hóng hớt truyền tin ra cho anh em tám chuyện.
Ai mà ngờ chuyện này lại bị tuồn ra ngoài.
Điền Phi Văn hí hửng trong lòng hồi lâu, ngoài mặt làm như không có gì, không liên quan gì tới mình, vẫn chuyện trò vui vẻ, nhưng vẫn không thả lỏng được.
Thẩm Tư Viễn ngồi ở câu lạc bộ một lúc, Địch Tử Bình cố ý hỏi: “Chị dâu không gọi điện sao? Nếu ở đây lâu sợ rằng sau này bọn tôi lại mang tiếng hồ bằng cẩu hữu mất.”
Thẩm Tư Viễn miết nhẹ miệng ly, không nói một lời.
Điện thoại được đặt ở một bên vẫn luôn yên lặng, không hề có vẻ sẽ reo lên.
Uyển Văn Bác cố gắng nhịn ý muốn mắng cho Địch Tử Bình một trận.
EQ cái tên nhóc này bao nhiêu năm mà vẫn thấp vậy, Lâm Tử Diên vừa chia tay Thẩm Lương Châu chưa được bao lâu, bây giờ lại kết hôn với Thẩm Tư Viễn, người sáng suốt một chút đều biết tnh cảm hai người chẳng mấy mặn nồng, rồi thì đằng sau còn nhiều vướng mắc về lợi ích, nếu có tnh cảm thật thì thành truyện nghìn lẻ một đêm rồi.
Cũng chỉ có Địch Tử Bình không có mắt nhìn mới hỏi loại chuyện này.
Thẩm Tư Viễn mặc kệ anh ta, Uyển Văn Bác đang định giải vây thì…
Điện thoại của Thẩm Tư Viễn để một bên bỗng rung lên.
Anh liếc qua, sau đó cầm điện thoại lên bình thản nói: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Mặc dù anh không để lộ bất cứ chuyện gì, nhưng tia dịu dàng hiện lên khi anh nhìn vào điện thoại khiến đám đàn ông xung quanh vô cùng sửng sốt.
Điền Phi Văn: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến?”
Địch Tử Bình: “Tôi không biết ông Hai nhà họ Thẩm còn có một mặt như vậy đấy.”
Uyển Văn Bác: “Các anh trai, em cũng muốn kết hôn rồi.”
Điền Phi Văn và Địch Tử Bình: “Cút!”
Thẩm Tư Viễn đi sang một bên, bật lửa cách một tiếng, đốt điếu thuốc lá trong tay.
Lâm Tử Diễn nghe đng tĩnh ở đầu dây bên kia, ho nhẹ một tiếng: “Là tôi.”
Thẩm Tư Viễn: “Tôi biết, sao vậy?”
Lâm Tử Diên đi quanh phòng hai lần, ngại ngùng nói: “À thì… tôi muốn nói với anh về chuyện hành lý của mình một chút, ngày mai nếu một mình tôi đi thì không tiện lắm…”
Thẩm Tư Viễn: “Tôi biết rồi, tôi đã cho người ngày mai đến thu dọn giúp em, em không cần để tâm đâu.”
Không ngờ Thẩm Tư Viễn đã sớm nghĩ hộ, Lâm Tử Diên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Anh còn ở bên ngoài sao?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ: “Dù sao cũng vừa mới cưới, phải đối phó với mấy anh em một chút.”
Lâm Tử Diên gật đầu: “Được.”
Thẩm Tư Viễn nhả một làn khói, hàng mi đen như mực cụp xuống, nhìn vào cây trúc phú quý trong góc, từ tốn nói: “Bao giờ có dịp sẽ đưa em đến làm quen với bọn họ.”
“Được không?”
Giọng nói ân cần như muốn hỏi ý kiến của cô, chứ không phải là mệnh lệnh.
Không gian tĩnh lặng.
Bây giờ Lâm Tử Diên mới ý thức được rằng bọn họ đã thực sự kết hôn rồi.
Từ lúc gặp vị họ Thẩm này đến khi về chung một nhà, tất cả đều trôi qua thật chóng vánh.
Có khi Lâm Tử Diên còn tưởng mình đang nằm mơ, mọi chuyện trong giấc mơ khiến cô cảm thấy mng lung.
Cô có được những điều này thì cũng phải trả giá. Nếu cô của năm mười bảy tuổi vẫn thích cả ngày chìm đắm trong thư viện, thích cầu vồng thi thoảng hiện trn bầu trời, thì hiện tại cô chỉ mong muốn mình và gia đình có thể sống thật thoải mái.
Lâm Tử Diên nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Nói xong, cuộc nói chuyện bỗng lặng xuống.
Lâm Tử Diên thấy mình cũng nên thể hiện sự quan tâm một chút, dù sao bây giờ cũng là vợ chồng, nên cô nhỏ giọng nói: “Anh… uống ít thi, nhớ về nhà sớm.”
Thực ra, cô vốn muốn bảo mọi người cứ giao lưu vui vẻ, cũng không mất mặt.
Ai ngờ.
Thẩm Tư Viễn nghe xong lời này lại như thấy vui vẻ hơn.
“Được.”
“Nghe em.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tử Diên không kịp phản ứng.
Cô nhìn di đng của mình đến ngẩn người.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, thế mà cô chẳng thể hiểu nổi ông Hai nhà họ Thẩm này.
Đơn thuần.
Nhưng ấn tượng này khác hoàn toàn những lời đồn thổi bên ngoài, Lâm Tử Diên không biết có phải mình vừa gặp ảo giác không, lắc nhẹ đầu để gạt những suy nghĩ không đâu ra khỏi tâm trí, tiện thể kéo lên rèm cửa.
Lâm Tử Diên phát hiện có ai đã thêm bạn với mình trong Wechat, là biên tập viên tạp chí thời trang đã từng làm việc với cô – Nhan Niệm.
Cô ấy là du học sinh về nước, có rất nhiều quan điểm khác biệt nhưng lại vô cùng thích văn hóa nước nhà, nhất là loại hình nghệ thuật truyền thống như sườn xám.
Lâm Tử Diễn thêm bạn, hai người trò chuyện một lúc, đang nói chuyện vui vẻ thì Lâm Tử Diên bỗng nhiên có một ý tưởng.
Phòng làm việc của Thẩm Tư Viễn có giấy vẽ và bút, Lâm Tử Diên mượn một ít, tựa vào đầu giường phác họa vài đường nét, vô cùng tập trung.
Trong lúc tạm nghỉ, cô nhìn sang bức ảnh gia đình đặt một bên.
Có lẽ là được chụp khi bố của Thẩm Tư Viễn còn sống.
Trong ảnh, Thẩm Tư Viễn tay đút túi quần, đứng sau lưng bố mẹ.
Anh của lúc đó khoảng hai mươi tuổi, khí chất đã xuất chúng hơn người, so với khi ấy thì bây giờ có thêm phần trưởng thành và khép kín, càng khiến người ta không thể hiểu nổi.
Lâm Tử Diên nhìn một hồi, bỗng thấy có cảm hứng.
Cô vẽ người rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cơ thể hoàn mỹ ở trước mắt, không khỏi thất thần.
Lật trang giấy qua, cô lấy một tờ mới vẽ lại những đường cong uốn lượn.
Lâm Tử Diên thề rằng bản thân không hề có ý nghĩ xấu xa nào, chỉ là thưởng thức vẻ đẹp, vậy nên dù là bộ phận nào, dù là cơ lưng rộng hay cơ trám, cơ thang,… những vị trí này bây giờ giống như các bộ phận tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Cô vẽ chăm chú đến mức không hề nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Đến khi có tiếng gõ cửa, cô mới bừng tỉnh, chợt ngẩng đầu lên, chột dạ nói: “Anh… anh về rồi.”
Ngay lúc nhìn thấy Thẩm Tư Viễn, cô nhanh tay che lại giấy vẽ.
Đương nhiên Thẩm Tư Viễn chú ý đến đng tác của cô.
Anh tiến lại gần, mắt đảo qua: “Còn chưa ngủ sao?”
“Vẫn chưa, lúc nãy nói chuyện với nhà thiết kế một lát, đột nhiên có cảm hứng nên sang phòng sách của anh mượn ít giấy bút, định vẽ một bản nháp.” Lâm Tử Diên giải thích.
Thẩm Tư Viễn vắt áo vest trn khuỷu tay, lẳng lặng đứng trước mặt Lâm Tử Diên.
Anh nhếch môi, hỏi: “Vẽ gì vậy, cho tôi xem chút đi.”
Lâm Tử Diên che càng kĩ hơn: “…Cái này thì không được.”
Thẩm Tư Viễn bật cười: “Nếu không muốn thì tôi tôn trọng ý kiến của em.”
Anh về rồi, Lâm Tử Diên ngồi trn giường thấy có hơi xấu hổ.
Thế này nghĩa là đêm nay hai người sẽ ngủ chung một giường ư?
Lông mi cô rung rung, ngay lúc định nói gì đó, Thẩm Tư Viễn ném áo khoác lên ghế sofa, cởi nút áo sơ mi trn cùng, nhẹ giọng nói: “Tôi đi tm rửa.”
Một lát sau, Lâm Tử Diên nghe thấy tiếng nước trong phòng tm.
Trong lòng cô nhộn nhạo, ngồi cũng không yên, nằm cũng không nổi.
Cho nên…
Lúc Thẩm Tư Viễn đi ra lại thấy Lâm Tử Diên đang đứng cạnh giường, mặt méo mó hỏi: “Bây giờ anh định đi ngủ à?”
Thẩm Tư Viễn cũng biết suy nghĩ trong lòng cô, mái tóc đen như ngọc hơi ướt, trn người mặc áo choàng tm màu trắng, đi thẳng đến trước Lâm Tử Diên, hàng mi xinh đẹp cụp xuống, nhìn vết đỏ không biết có từ lúc nào trn cần cổ cô.
Làn da cô trắng nõn mềm mại, như chỉ cần thổi nhẹ là rách, cho nên rất dễ để lại vết.
Con ngươi Thẩm Tư Viễn tối lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đốt một điếu thuốc.
Anh tựa vào một bên, làn khói trắng lơ lửng trôi xung quanh, hòa với mùi sữa tm dễ chịu trn cơ thể người đàn ông, tựa như một chú cá lặn xuống đáy hồ lúc cuối thu.
Cái đuôi quẫy nhẹ, để lại gợn sóng lăn tăn trn mặt hồ.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Không khí mập mờ chật hẹp.
Mấy giây sau.
Thẩm Tư Viễn thở ra khói thuốc, đứng rất gần cô, đôi môi mỏng đẹp đẽ như thể sẽ chạm môi cô ngay lập tức.
Nhưng người trưởng thành luôn biết dừng hành đng ái muội đúng lúc.
Vậy nên, người đàn ông trầm giọng hỏi: “Đêm nay em muốn tôi ngủ ở đâu đây?”
—hết chương —
- -----oOo------