Hôn lễ kết thúc, đến khâu mời rượu.
Lâm Tử Diên thay một bộ lễ phục tơ lụa đỏ, sánh đôi cùng Thẩm Tử Viễn đi mời rượu mọi người.
Điện thoại cô rung lên hồi lâu, Lâm Tử Diên nhìn thoáng qua, không để ý đến. Nhưng khó cho cô là cuộc gọi này quá kiên trì, ngay cả Thẩm Tư Viễn cũng đã nhận ra.
Anh cúi đầu liếc nhìn, bình tĩnh uống hết ly rượu vang, khẽ nói: “Nghe đi.”
Lâm Tử Diên cũng không biết hôm nay Thẩm Lương Châu lại phát điên cái gì mà cứ gọi cho cô mãi. Trong hôn lễ cũng không thấy bóng dáng anh ta, xem ra anh ta cũng không định tham dự.
Lâm Tử Diên đi sang một bên, nhận điện thoại, giọng nói không hề gợn sóng: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia hình như đang trầm mặc một hồi rồi bật cười tự giễu: “Thế mà hôm nay lại là hôn lễ của em.”
“Sao em lại kết hôn với ông ấy?”
Lâm Tử Diên: “Tôi đã là chậm một bước rồi, không nhanh như anh Thẩm, đến con cũng có rồi.”
Thẩm Lương Châu nóng nảy nói: “Tôi không có kết hôn với cô ta! Chuyện này đều là mẹ cô ta nói bậy.”
Lâm Tử Diên: “Con cái cũng là nói bậy sao?”
Thẩm Lương Châu ở đầu dây bên kia như khóc thành tiếng, nói năng lộn xộn khiến cô không nghe rõ anh ta đang nói gì, lại thêm tiếng huyên náo ở bên ngoài làm người nghe khá bực bội.
Ngay khi Lâm Tử Diên chuẩn bị cúp máy, điện thoại trong tay của Thẩm Lương Châu bị Vi Thần đoạt lấy.
“Tử Diên, là tôi, vừa rồi Thẩm Lương Châu uống say nên gặp tai nạn giao thng, em có thể tới đây một chuyến không?”
Anh ta không lừa Lâm Tử Diên, chủ yếu là sau khi Thẩm Lương Châu uống say thì người bình thường không quản nổi anh ta, bây giờ anh ta rất không hợp tác, ngay cả một người đàn ông trưởng thành như Vi Thần cũng khó khống chế.
Trừ phi là Lâm Tử Diên.
Không thì ai anh ta cũng không nghe.
Lâm Tử Diên lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không phải bác sĩ, nếu xảy ra tai nạn giao thng thì đưa anh ta đến bệnh viện sớm đi, kẻo lại chậm trễ bệnh tnh.”
Nói xong, Lâm Tử Diên lập tức lạnh lùng cúp máy.
Khi trở lại chỗ mời rượu, Lâm Tử Diên lại không nhịn được run lên.
Người ở đó chính là ba mẹ của Thẩm Lương Châu.
Khi nhìn thấy Lâm Tử Diên, biểu cảm bọn họ cũng hơi xấu hổ, chỉ là cô đã kết hôn với Thẩm Tư Viễn, ngoài mặt cũng phải tỏ ra tôn kính.
“Chú út, tân hôn vui vẻ.” Thẩm Tân Vinh nâng ly rượu, nói.
Thẩm Tư Viễn nhìn sang, nở nụ cười hờ hững.
“Tử Diên, xử lý xong rồi à?”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Cũng không có việc gì lớn.”
Đợi uống rượu xong, điện thoại của Thẩm Tân Vinh cũng reo lên.
Hai vợ chồng nhỏ giọng nói chuyện một lúc rồi vội vội vàng vàng ra ngoài.
Nhà họ Thẩm nhà lớn sự nghiệp cũng lớn, người tới tham gia hôn lễ cũng rất nhiều.
Vốn dĩ tửu lượng của Lâm Tử Diên đã không được tốt, hôm nay lại nhịn không được uống hơi nhiều. Thẩm Tư Viễn vốn còn định cản cô, nhưng hình như Lâm Tử Diên hào hứng lạ thường.
“Đừng cản tôi, hôm nay là ngày kết hôn, uống thêm mấy ly cũng không sao.”
Thẩm Tư Viễn cau mày, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Tử Diên to gan đến thế.
Nhưng hôm nay là ngày tân hôn, cô thế nào thì theo cô thế ấy.
Trn người cô tỏa ra một mùi hương như có như không, đôi môi đỏ thắm uống hết rượu vang trong ly, càng thêm phong tnh, trở thành hình ảnh chói mắt nhất trong hội trường.
Đầu ngón tay của Thẩm Tư Viễn khoác lên hông cô, cằm anh nhẹ nhàng cọ ln đnh đầu cô, trầm giọng lên tiếng hỏi: “Tối nay em dùng nước hoa gì thế?”
Vốn Lâm Tử Diên uống rượu vào đã thấy hơi lâng lâng, Thẩm Tư Viễn lại gần như thế, khoảng cách thân mật khiến bầu không khí càng thêm ái muội.
Lúc này Lâm Tử Diên chỉ có một cảm giác.
Đó là cô say thật rồi.
……
Nếu đời người nhất định phải trải nghiệm sau khi say rượu một lần, thì quả thật khiến cho người ta hiếu kì.
Trước kia Lâm Tử Diên rất hiếm khi say, tối hôm qua xem như đã được trải nghiệm.
Cô chưa từng nghĩ tới, sau khi bản thân uống say sẽ là…
Trống rỗng.
Nghĩa là cô quên rồi.
Lúc này, cô đang nằm trong một phòng ngủ rất to, trn người mặc một chiếc váy ngủ trắng bằng lụa, xung quanh trống rỗng không một bóng người, đồ trang trí theo hai tông màu đen trắng mang đậm chất phong cách của chủ nhân nó, trong góc có ban công, từng tia nắng vàng chiếu xuống, ngoài cửa có một con mèo đen đã vẫy đuôi đánh giá cô hồi lâu rồi cong người chạy đi nhanh như chớp.
Lâm Tử Diên: “...”
Chắc đây là nơi ở của Thẩm Tư Viễn.
Chỉ là…
Tối hôm qua cô đã về như nào?
Đúng lúc này có người đẩy cửa bước vào.
Lâm Tử Diên nhìn về phía người vừa tới, “Cô là…”
Chị Trương giúp việc nhìn về phía Lâm Tử Diên, khẽ cười một tiếng, “Cuối cùng cũng dậy, tôi còn tưởng cô sẽ ngủ thêm một lúc nữa.”
Lâm Tử Diên: “Thẩm Tư Viễn đâu?”
“Cậu Thẩm đến công ty trước rồi, còn dặn để cô nghỉ ngơi thêm một chút, nếu không có chuyện gì thì có thể ở nhà, dù sao tối hôm qua cô uống cũng không ít, hôm nay chắc sẽ mệt mỏi.”
Nghỉ ngơi nhiều một chút…
Lâm Tử Diên nhịn không được đánh giá bản thân.
Theo những gì cô biết về thân thể mình, tối hôm qua chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Dù sao lúc này cô không có gì bất thường, tức là tối hôm qua Thẩm Tư Viễn cũng không làm gì.
Với cả tối qua cô say đến vậy, hẳn là Thẩm Tư Viễn cũng không làm được gì đâu.
Khi Lâm Tử Diên đang cố gắng nhớ lại, chị Trương cười trêu chọc: “Sáng nay lúc cậu Thẩm đi làm trông có vẻ đêm qua cũng không ngủ ngon, chắc là vì tối qua bị cô giày vò cho quá sức.”
Lâm Tử Diên: “...”
Cô có chút tò mò hỏi: “Tối hôm qua tôi đã làm gì?”
Chị Trương: “Cô làm gì mà cô cũng không biết?
Lâm Tử Diên: “Tôi uống say mà…”
Chị Trương bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, “Bao nhiêu năm nay, trừ cô ra, tôi chưa gặp được ai khiến cậu Thẩm kiên nhẫn đến thế.”
Chị Trương cũng đơn giản tóm tắt lại hành vi thổ phỉ tối qua của cô, tổng kết thành hai điều.
Thứ nhất: Sau khi uống say cô đã nôn lên người của Thẩm Tư Viễn.
Thứ hai: Không hiểu sao lại tát anh một cái.
Lâm Tử Diên nghe xong không khỏi tê cả da đầu, được chị Trương nhắc nhở như vậy cô cũng nhớ lại một chút.
Dù sao Thẩm Lương Châu cũng là cháu trai của Thẩm Tư Viễn, hai người đều có cùng huyết thống, mặc dù đường nét của Thẩm Lương Châu không bằng Thẩm Tư Viễn, nhưng ngoại hình của cả hai cũng khá giống nhau, đều là khí chất tuấn mỹ cao ngạo.
Tối qua cô cũng uống say, cảm giác trời đất quay cuồng khiến cả người đều thấy choáng váng.
Thẩm Tư Viễn thấy cô bước đi lảo đảo, bèn giữ eo cô, trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn, lại giường nghỉ ngơi.”
Lâm Tử Diên vừa quay đầu lại nôn trn người anh.
Dù là Thẩm Tư Viễn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, lúc này trn trán cũng không khỏi nổi gân xanh.
Anh không những không giận mà còn cười một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say của Lâm Tử Diên, “Tặng quà tân hôn cho tôi thật à?”
Anh trực tiếp cởi áo sơ mi, ném sang một bên rồi vào phòng tm tm gội sạch sẽ mới đi ra ngoài.
Lâm Tử Diên ngồi dựa ở một bên, mơ hồ mở to hai mắt, phát hiện người đàn ông ngày càng gần mình.
Con ngươi hơi nheo lại, người đàn ông này nhìn thế nào cũng thấy giống Thẩm Lương Châu.
Trong lòng cô hơi không vui, lẩm bẩm một câu, “Thẩm Lương Châu, sao anh lại ở đây?”
Lời vừa dứt, người đàn ông đối diện ngây người.
Mấy giây sau.
Đầu ngón tay thon dài của anh nắm chặt lấy cằm của cô, giọng nói nguy hiểm hỏi ngược lại: “Vừa rồi em gọi tôi là gì?”
Lâm Tử Diên nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng tức giận, cuối cùng không nhịn được vung tay lên tát vào mặt anh.
“Đồ tồi.” Cô yếu ớt mắng một tiếng rồi cứ như vậy ngất xỉu trn ghế sofa.
Thẩm Tư Viễn: “...”
Anh im lặng nửa ngày, rồi đưa mắt nhìn Lâm Tử Diên đã ngủ say, cuối cùng vẫn bế cô lên giường.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên mất hết mặt mũi, cô khó khăn hỏi: “Áo ngủ này cũng là anh Thẩm thay giúp tôi sao?”
Chị Trương: “Cái này thì không phải, lúc ấy vừa hay tôi đến đưa canh giải rượu cho cô, anh Thẩm liền bảo tôi thay giúp cô.”
Nghe được chuyện này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị Trương coi đây là chuyện tnh thú của hai vợ chồng mới cưới, mím môi cười nói: “Đều đã qua rồi, cô đừng để ở trong lòng, nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng nhất.”
Lâm Tử Diên dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng lên tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Cô ở đây nhàn rỗi không có gì làm lại nghĩ đến việc đồ dùng của mình còn chưa chuyển tới.
Nhưng mà đã kết hôn, chắc là phải ở chung.
Hôm nay sức khỏe của cô không tốt, nghĩ bụng ngày mai rồi xử lý chuyện hành lý cũng được. Đồ của cô không ít, muốn chuyển hết đến đây cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Chị Trương ở dưới lầu hầm một bát canh gà cho cô, mùi thơm nồng đậm truyền vào mũi.
Hôm nay khẩu vị của Lâm Tử Diên cũng không tệ, ăn mấy miếng thịt còn uống thêm canh, thuận miệng tán dương: “Chị Trương, tay nghề của chị rất khá.”
Chị Trương cũng không đáp lại, chỉ nói: “Cô thích thì tốt, nếu như không thích, chỉ sợ ông chủ sẽ nghĩ đến việc thay người phụ trách bữa ăn cho cô.”
Lâm Tử Diên: “Không đâu, tôi rất thích vị chị nấu.”
Ăn cơm xong cả người cũng tỉnh táo hẳn, Lâm Tử Diên bỗng nghĩ đến cái bạt tai đêm qua, cứ thấy bất an.
Chắc Thẩm Tư Viễn sẽ không ghi thù rồi lạnh nhạt vứt cô qua một bên đâu nhỉ.
Dù sao đêm tân hôn mà náo loạn như thế, thật sự rất khó coi.
Cô nghĩ bây giờ hai người đã ở bên nhau mà chỉ có số điện thoại, ngay cả Wechat cũng không có nên định chủ đng kết bạn với anh.
Cô thử tìm wechat của Thẩm Tư Viễn bằng số điện thoại anh cho.
Không ngờ, chỉ thử tìm mà cũng thành công thật.
Tên wechat của Thẩm Tư Viễn chỉ có một chữ “Thẩm” đơn giản.
Tay cô cẩn thận nhấn gửi lời mời kết bạn, đồng thời còn viết trn phần ghi chú: 【Tôi là Lâm Tử Diên.】
Gửi lời mời kết bạn xong mãi cũng không có đng tĩnh, ngay lúc Lâm Tử Diên suýt chút ngủ gật thì điện thoại hiện lên dòng chữ đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Lâm Tử Diên lập tức tỉnh táo, định nhanh chóng gửi anh một tin nhắn.
Nhưng ngược lại, người bên kia còn nhanh hơn cô một bước.
Thẩm Tư Viễn: 【Dậy rồi à.】
Trong nháy mắt, dường như Lâm Tử Diên có thể hình dung ra dáng vẻ Thẩm Tư Viễn khi nói lời này, vừa lười biếng vừa trêu chọc. Không biết có phải vì cô nhỏ hơn anh mấy tuổi hay không mà cô cứ thấy Thẩm Tư Viễn hơi cao cao tại thượng và tự phụ, khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Lâm Tử Diên: 【Vâng…】
Thẩm Tư Viễn: 【Ăn cơm chưa?】
Lâm Tử Diên: 【Ăn rồi.】
Sau đó, người ta không trả lời lại.
Lâm Tử Diên thở dài một hơi, lại gõ thêm một dòng.
【Đêm qua có phải tôi đã nôn….】
Hai phút sau.
Thẩm Tư Viễn: 【Thật khó cho em, còn nhớ được chuyện này.】
Gò má của Lâm Tử Diên thoáng cái đỏ lên, cũng không dám nhắc đến việc mình to gan tát anh một cái, chỉ muốn cố gắng hết sức đền bù tổn thất cho Thẩm Tư Viễn. Cô hơi sốt ruột, muốn hỏi xem áo sơ mi của Thẩm Tư Viễn là nhãn hiệu gì rồi nhanh chóng bồi thường cho anh.
Không ngờ.
Có lẽ là do ngón tay đánh chữ hơi nhanh, lại thêm cơ thể đang vô cùng căng thẳng, muốn nhanh chóng mấy chữ kia.
Ban đầu cô tính hỏi nhãn hiệu chiếc áo của Thẩm Tư Viễn, nhưng bàn phím ác ôn như muốn gây khó dễ cho cô.
Mấy chữ vô cùng đúng đắn, sau khi gửi qua liền biến thành…
【Tiền bao trai】
Nhưng lúc ấy Lâm Tử Diên còn chưa nhận ra, nghĩ chắc Thẩm Tư Viễn sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, lông mày của cô hơi nhăn lại, nhẩm tính đơn giản giá cả rồi chuyển năm ngàn tệ cho Thẩm Tư Viễn.
Vừa mới chuyển khoản được hai giây.
Đầu tiên bên kia lịch sự gửi một dấu chấm hỏi, rồi hỏi ngược lại: 【Tiền bao trai sao?】
—-hết chương —
- -----oOo------