Trần Khiếu có biết chuyện Dịch Phong Từ cai thuốc đâu, xấu hổ rụt tay lại, làm lơ Thẩm Nam Tinh, nói với Dịch Phong Từ: “Vậy có vấn đề gì anh cứ trực tiếp tìm em, số của em anh nhớ rồi chứ? Nếu không nhớ em gọi cho anh lần nữa?”
Dịch Phong Từ: “Nhớ.”
“Haiz.” Tay trái Trần Khiếu xoa tay phải, dáng người cao to gần mét chín vai rộng lưng rộng đứng trước mặt Thẩm Nam Tinh vậy mà hơi cong.
Tạ Nguyên Nhất nâng vali của Thẩm Nam Tinh dậy, nói với Khương Đình Đình: “Sao tớ cứ cảm thấy nhiều năm không gặp Trần Khiếu đã trở nên khiêm tốn không ít nhỉ?”
Khương Đình Đình cũng thấy kì lạ, đây chính là thủ lĩnh đám lưu manh xưng vương “hoành hành khắp trường làng” những năm đó, mấy năm lăn lộn trong xã hội, tính tình đã thu liễm rồi?
Tạ Nguyên Nhất: “Có phải cậu ấy đang làm ở Ức An không?” Khương Đình Đình hỏi.
Tạ Nguyên Nhất: “Ức An? Tập đoàn Ức An?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước tớ nghe Chu Hải Đường nói cậu ấy đang làm trong bộ phận tiếp thị ở Ức An.”
“Ba đưa cậu ấy vào à?”
“Có lẽ thế.” Khương Đình Đình đáp, “Không phải mấy năm nay chuyện làm ăn nhà họ Trần đang xuống dốc sao, có lẽ đưa Trần Khiếu vào đó, chuẩn bị sau này có gì bất trắc.”
Tạ Nguyên Nhất suy tư gì đó: “Hẳn là có cùng suy nghĩ với ba Thẩm Nam Tinh nhỉ?”
Khương Đình Đình: “Hử?”
Tạ Nguyên Nhất: “Không biết đúng không? Trước đó ba Thẩm Nam Tinh sắp xếp cho cậu ấy một buổi xem mắt, đối tượng là Lâm Nhược An của tập đoàn Ức An.”
Khương Đình Đình giống Thẩm Nam Tinh, đều chỉ chuyên tâm tới sự ngiệp vũ đạo, chẳng mấy khi quan tâm chuyện làm ăn trong nhà, chỉ biết mấy chuyện ít quan trọng trong giới thương nhân thành phố C nhưng không sâu, không nhịn được hỏi thêm: “Chú Thẩm cũng xảy ra vấn đề à?”
Tạ Nguyên Nhất lắc đầu: “Không rõ lắm, mấy hôm trước tớ hỏi ba, ba tớ bảo ít quản chuyện thiên hạ thôi.”
Khương Đình Đình bật cười, cùng Tạ Nguyên Nhất tới bên Thẩm Nam Tinh, chào hỏi Dịch Phong Từ.
Thẩm Nam Tinh vẫn che trước người Dịch Phong Từ, Trần Khiếu vốn còn muốn tán gẫu thêm với Dịch Phong Từ lại ngại ánh mắt sắc bén quá mức của Thẩm Nam Tinh nên chỉ có thể quay đầu trò chuyện với Tạ Nguyên Nhất, tiện thể chờ mấy người Chu Hải Đường tới rồi cùng vào xử lý chỗ ở.
Thẩm Nam Tinh không theo bọn họ đi vào, chờ hết người mới quay lại đối diện Dịch Phong Từ, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Dịch Phong Từ: “Trần Khiếu gọi anh tới.”
“Cậu ta? Sao cậu ta lại gọi anh tới?”
Dịch Phong Từ: “Không biết.”
Thẩm Nam Tinh hoài nghi: “Cậu ta đến đón anh à?”
Dịch Phong Từ gật đầu, vẫn cụp mắt như cũ.
Thẩm Nam Tinh nghĩ tới chuyện hôm nọ Tiểu Chu tới đưa thiệp mời cho anh, hỏi: “Sao Trần Khiếu lại gửi thiệp mời cho anh?”
Dịch Phong Từ không đáp, ngón tay khẽ động đậy.
Thẩm Nam Tinh lập tức nhận ra mình còn nắm tay anh, vội vàng buông ra, giả bộ ho khan vài tiếng.
Dịch Phong Từ: “Có thể là trưởng thành rồi.”
“Trưởng thành cái gì?”
“Ý anh là Trần Khiếu, có thể là trưởng thành rồi nên đã quên ân oán năm nào.”
“Cũng đúng, dù sao ngày nhỏ người bị đánh đâu phải cậu ta.”
Thẩm Nam Tinh lạnh lùng “hừ” một tiếng, giơ nắm đám về phía Trần Khiếu. Cậu vẫn luôn cảm thấy mình là người rộng lượng, ít nhất khi ở cùng bạn bè sẽ không tính toán chi li mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, càng sẽ không mang thù, cũng sẽ không giữ khư khư khuyết điểm của người khác, dù sao không có chuyện tốt nào hơn người sai biết sửa lỗi, tuổi trẻ ai chẳng từng phạm sai lầm? Đều là lần đầu tiên đầu thai làm người, nên cho người ta cơ hội hối cải để tiếp tục được làm người vào kiếp sau.
Nhưng Trần Khiếu thì không được.
Dù đã qua bao nhiêu năm, Thẩm Nam Tinh chỉ cần vừa nhớ đến Trần Khiếu là trong đầu sẽ tự động xuất hiện hình ảnh Trần Khiếu dẫn người bao vây Dịch Phong Từ, cậu cảm thấy chuyện này mình có thể nhớ đến kiếp sau, chờ cậu trở thành người lần thứ hai, nhất định Trần Khiếu vẫn nằm trong danh sách đen của cậu.
“Được rồi, tới cũng tới rồi. Mấy hôm nay anh ở bên em, Trần Khiếu lại tìm anh thì anh đừng để ý tới cậu ta là được.”
Thẩm Nam Tinh nói xong, Dịch Phong Từ mỉm cười, hàng lông mày dài hơi rủ xuống tựa như chặn lại suy sút trong đáy mắt, “Chẳng phải em đang trốn anh hay sao?”
Thẩm Nam Tinh sửng sốt, cảm giác kì lạ mỗi khi đối mặt với anh trai mấy ngày nay lại xuất hiện, lặng lẽ nắm tay lại, mạnh miệng: “Có trốn đâu.”
“Thật ư?”
“Đương nhiên.”
Dịch Phong Từ thông tình đạt lý, cậu không muốn thừa nhận thì không ép cậu nói, vẫn như thường nâng tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu.
Không biết là ảo giác hay do trước đây không phát hiện ra, khi thực hiện động tác này, lòng bàn tay dày rộng của anh xuyên qua mái tóc, ngón tay trỏ hơi cong lại, nhẹ nhàng đảo qua xoáy tóc, dấu vân tay tại thời khắc này trở nên rõ ràng vô cùng, tựa như mỗi dấu vân đều kích thích từng chân tóc của cậu, sau đó từng chân tóc lại kích thích đại não làm cậu có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay thon dài kia đang làm loạn gì trên đầu mình.
Đột nhiên một nhịp tim như sấm sét truyền ra từ lồng ngực, Thẩm Nam Tinh ngơ ngẩn nhìn vào mắt anh như thể bị đôi mắt đen đậm kia hút vào lốc xoáy không tên.
Cậu nhất thời không chống đỡ được, vội vàng chuyển tầm mắt.
Dịch Phong Từ mỉm cười, lại xoa đầu cậu thêm cái nữa, nhìn như kiên cường nói một câu: “Anh ở một mình là được, không cần em chen chúc cùng đâu.”
Lúc Tạ Nguyên Nhất đi ra, Thẩm Nam Tinh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vừa định đi qua kêu một tiếng thì tay đã bị túm chặt lấy đặt lên đỉnh đầu cậu, năm ngón tay xoa xoa.
Tạ Nguyên Nhất không hiểu gì, ngốc nghếch hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Thẩm Nam Tinh như đang cảm nhận cảm giác bàn tay Tạ Nguyên Nhất sờ đầu mình, sau một lúc lâu mới buông cổ tay cậu ta xuống, giơ tay sờ cái trán lạnh lẽo của mình, xác nhận nhịp đập vừa rồi không phải khởi phát bệnh tật gì mới run rẩy đáp: “Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.”
~Hết chương ~