Lần đầu tiên Thẩm Nam Tinh ý thức được cảm tình khác thường của mình đối với anh trai là vào một ngày hè năm hai mươi tư tuổi.
Phần cảm tình này thế tới rào rạt, ngắn ngủi mấy ngày đã làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của cậu.
Cậu không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.
Đi theo Tạ Nguyên Nhất vào đại sảnh, thấy anh một mình xử lý thủ tục nhận phòng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ở chung với Tạ Nguyên Nhất.
Tuy cậu lo lắng Trần Khiếu gọi anh tới có mục đích khác nhưng càng lo lắng tâm tư của mình đối với anh có phải lệch quỹ đạo vốn có rồi hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, chọn một phòng cạnh phòng anh trai, như vậy thì nửa đêm có động tĩnh thì có thể chạy sang luôn.
Buổi sáng mười giờ, mấy người lựa phòng xong, thu dọn hành lý rồi tập trung ở sảnh lớn.
Trần Khiếu cầm mấy quyển sổ tay du lịch trên bàn trà, Tạ Nguyên Nhất tùy ý lật hai trang, thấy hồ nước và núi non xanh mướt bên cạnh sơn trang, ngoài các hoạt động dưỡng sinh thì còn có nhảy bungee, chèo thuyền, trò chơi mạo hiểm và CS trực tiếp.
(CS viết tắt của Counter – Stricke: đại khái giống trò đánh trận giả, có phiên bản online và phiên bản trực tiếp)
Trước khi tới Tạ Nguyên Nhất đã tìm hiểu qua, nội dung trên sách cũng không khác biệt nhiều, chạm vào vai Thẩm Nam Tinh, hỏi cậu muốn chơi cái nào? Thẩm Nam Tinh đáp cái nào cũng được, từ trước đến nay cậu không hứng thú với loại trò chơi ngoài trời thế này.
Nhưng Trần Khiếu lại tiến về phía Dịch Phong Từ, dù Dịch Phong Từ đứng khá xa, không hợp với đám người bọn họ cho lắm, Trần Khiếu vẫn tạm thời bỏ qua đám Chu Hải Đường thân quen mà chạy tới trước mặt Dịch Phong Từ đưa sổ tay cho anh.
Theo bản năng Thẩm Nam Tinh cũng muốn đi qua nhưng bước qua đám người được một nửa lại nhớ đến tạng thái tâm lý của mình nên dừng chân, dựng tai lên nghe ngóng.
Dịch Phong Từ nhìn danh mục trò chơi, nói: “Chèo thuyền không được, tôi sợ nước.”
Trần Khiếu lập tức đáp: “Vậy không chèo thuyền.”
“Nhảy bungee cũng không, tôi sợ độ cao.”
“Sợ độ cao? Được rồi, vậy cũng không nhảy bungee, nếu bọn họ muốn chơi thì tự sắp xếp.”
Trần Khiếu nói tiếp: “Vậy xem trò nào chơi được?”
Dịch Phong Từ: “Những cái còn lại không có vấn đề, mọi người quyết định đi.”
Khóe miệng Trần Khiếu khẽ giật, đang định nói cái gì nhưng vừa đối diện với anh mắt Dịch Phong Từ thì lập tức nuốt vào, đáp: “Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi một lát trước đi, em thương lượng với bọn họ cái đã.”
Bên này ngắt đầu bỏ đuôi hai hạng mục, chỉ còn lại thám hiểm rừng cây và CS trực tiếp là thú vị. Tính cả Trần Khiếu và bà xã thì tổng cộng có mười người, năm người một đội, tìm thêm mấy nhân viên chơi cùng vừa vặn hợp thành đội ngũ chơi CS.
Lúc chia đội, Thẩm Nam Tinh hiển nhiên ghép với Tạ Nguyên Nhất, Khương Đình Đình cũng bị cậu ta kéo lại, những người còn lại đều chơi thân với Trần Khiếu, chỉ có Chu Hải Đường tương đối trung lập, bên nào ít người hơn thì vào, Dịch Phong Từ càng không cần bàn cãi, đã bị Tạ Nguyên Nhất gộp vào chung từ lâu, chỉ là cậu ta hơi tò mò, thì thầm với Thẩm Nam Tinh: “Không phải mỗi ngày anh ấy đều làm việc trên cao à, sợ độ cao từ khi nào thế?”
Thẩm Nam Tinh liếc cậu ta một cái, mím môi, quay đầu nhìn Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ cách cậu không đến một mét, tầm mắt giao nhau, Thẩm Nam Tinh còn chưa né tránh, Dịch Phong Từ đã giành trước một bước, nhìn về phía khác.
Anh không sợ độ cao cũng không sợ nước.
Người sợ nước – là Thẩm Nam Tinh.
Nghỉ hè năm mười hai tuổi, gia đình cùng nhau đi du lịch biển.
Khi ấy cậu vẫn còn là một con vịt cạn thích nghịch nước, tuy học bơi lội nhiều năm cũng không bơi được nhưng cũng không thể dập tắt nhiệt tình nghịch nước vào ngày hè nắng chói chang của cậu.
Vì muốn nhặt một vỏ sò xinh đẹp mà cậu không đeo phao đã chân trần chạy tới khu nước cạn, mực nước ở khu nước cạn chỉ tới bụng chân, với một người biết bơi lội thì không tính là gì nhưng với Thẩm Nam Tinh thì khác, cậu bập bõm từng bước một. Biển là vô thường, thi thoảng lại có một đợt sóng đánh vào, Thẩm Nam Tinh nhặt vỏ sò không đứng vững, bị một đợt sóng ập tới kéo vào dòng biển mặn chát.
Bởi vì lần đó Thẩm Trọng Bách lựa một bãi biển tư nhân nên du khách không quá nhiều, Thẩm Nam Tinh vùng vẫy kêu cứu mấy lần, ý muốn hấp dẫn sự chú ý của nhân viên cứu hộ nhưng đã quên lúc ấy vì muốn độc hưởng càng nhiều vỏ sò nên cố ý tìm một nơi kín đáo để nhặt được vỏ sò đẹp hơn mang ra khoe với anh trai.
Tại mỗi lần về nhà, chiến lợi phẩm của anh trai đều nhiều hơn cậu, tuy sau đó tất cả đều vào túi cậu nhưng con trai ấy mà, luôn có tính háo thắng với một việc nhỏ nhặt kì quái nào đó. Thẩm Nam Tinh cũng không ngoại lệ, cho nên hôm ấy cậu lấy một cái xô rất to, muốn tìm thật nhiều vỏ sò lấp đầy xô.
Kết quả vừa đầy một lượt dưới đáy thì cậu đã bị cuốn vào biển rộng, trước khi mất ý thức còn lo lắng lần tranh đấu đơn phương này có phải cậu lại phải chịu thua tiếp không.
May mắn lúc cậu sắp chìm xuống thì đã được Dịch Phong Từ vớt lên, hô hấp nhân tạo cho cậu, đến khi cậu tỉnh thì cõng cậu vào phòng cấp cứu ở bờ biển.
Từ nhỏ đến lớn cậu mới nằm viện hai lần, lần đầu là cùng Tạ Nguyên Nhất bị bắt cóc, lần khác chính là tự tìm đường chết, không mang phao, xuống nước nhặt vỏ sò.
Cả hai lần đều nhờ anh cứu, mỗi lần cậu mở mắt, anh luôn ngồi cạnh giường, hoặc là gọt táo cho cậu, hoặc là lấy vỏ sò đẹp nhất mình nhặt được đặt vào xô của cậu.
Còn sợ độ cao.
Hẳn là cậu từng nói không hy vọng anh lại làm việc trên cao, anh cậu ghi tạc trong lòng nên không chủ động chơi mấy trò mạo hiểm trên cao.
Sau khi xác định trò chơi, nhân viên sơn trang sắp xếp cho bọn họ một chiếc xe, một hàng ghế có thể ngồi ba người. Thẩm Nam Tinh và Tạ Nguyên Nhất đi ra đã thấy Dịch Phong Từ ngồi sẵn, sau đó là tốp năm tốp ba của từng đội, bạn bè thân thiết đương nhiên là ngồi cạnh nhau, chỉ có Dịch Phong Từ một người cô đơn, Tạ Nguyên Nhất không thèm suy nghĩ, đẩy Thẩm Nam Tinh vào bên cạnh anh.
Tuy hơi căng thẳng nhưng đối mặt với tình huống như vậy Thẩm Nam Tinh tuyệt đối không làm Dịch Phong Từ xấu hổ, vừa chuẩn bị điều chỉnh hô hấp, tận lực làm bản thân giao lưu như thường với anh trai, lại không ngờ khi mình gom hết can đảm ấp ủ nửa ngày đối diện với anh thì anh lại im lặng cụp mắt, vươn tay mở cửa xe bên phải, một mình đi xuống hàng cuối cùng?
“Anh ấy…” Thẩm Nam Tinh trừng mắt với vị trí trống không rồi quay đầu nhìn Tạ Nguyên Nhất, không thể tưởng được hỏi: “Anh ấy trốn tớ?!”
~Hết chương ~