CHƯƠNG 1255 Đó chính là một gia tộc có bề dày lịch sử trên một nghìn năm trăm năm. Vương Bác Thần cười khổ: “Cũng không phải là anh nhất định phải đối phó với bọn họ, mà là bây giờ anh không có lựa chọn nào khác, không còn đường lui, anh chỉ có thể đối phó với bọn họ mà thôi. Chuyện ở đây rất phức tạp, bao gồm cả sự mất tích của mẹ anh, có một vài chuyện của nhà họ Vương đều có liên quan tới ẩn thế cổ tộc, nói một cách chính xác thì liên quan đến dòng máu lạ trong cơ thể anh.” Vương Bác Thần lại nói cho Triệu Thanh Hà nghe chuyện về dị huyết, Triệu Thanh Hà nghe chuyện về dị huyết, Triệu Thanh Hà vuốt ve gương mặt của Vương Bác Thần: “Bác Thần, sau này đừng giấu diếm em nữa có được không. Chúng ta là người một nhà, có khó khăn gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt, anh đừng đơn thương độc mã đánh cược mạng sống của mình, có được không anh?” Hai người an ủi nhau một lúc rồi Vương Bác Thần mới buông Triệu Thanh Hà ra, nhẹ nhàng nói: “Chuyện trong nhà giao cả cho em, chuyện ở bên này anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Những việc còn lại cứ để đấy cho anh, anh sẽ để lại cho em một bộ công pháp tu luyện thích hợp với em. Em cũng có thể cho Dao Dao luyện tập trước thứ mà ông sư phụ của anh để lại, lúc này là lúc để Dao Dao rèn luyện cơ bản, anh cũng sẽ để lại cho em phương thuốc chú thể, em và Dao Dao đều có thể dùng. Mặc dù mẹ của chúng ta đã quá tuổi nhưng cũng dùng được, thứ này có thể giúp kéo dài tuổi thọ. Canh tăng thọ để cho ông ngoại em dùng…” Lần này Vương Bác Thần nói rất nhiều, đến anh cũng không biết sau khi làm xong việc sắp tới đây anh có thể còn sống tiếp được hay không. Vương Bác Thần im lặng một lát rồi nói: “Nếu anh không về được thì em không cần đợi anh, bên phía quốc chủ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.” Triệu Thanh Hà vội vàng lấy tay che miệng Vương Bác Thần, đau lòng nói: “Đừng nói những lời không may như vậy, cho dù anh có về được hay không thì em cũng sẽ đợi anh. Vương Bác Thần ôm chặt Triệu Thanh Hà, cố nở một nụ cười khẽ: “Em cũng không cần lo lắng quá, mạng anh cứng, chưa chắc đã chết được đâu. Nhưng trước khi đi, anh sẽ giải quyết một vài “con chuột”, về sau em đừng lương thiện như vậy nữa, lòng người khó đoán, lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, tim mềm nhưng đao phải nhanh. Triệu Thanh Hà đầm đìa nước mắt, cô gật đầu, ghi nhớ tất cả trong lòng. “Bác Thần, bên phía nhà họ Vương anh định giải quyết thế nào? Theo anh nói thì nhà họ Vương cũng là một con cờ, em biết chuyện năm đó gây ra tổn thương rất lớn cho anh, nhưng nếu đổi lại là em thì em cũng lựa chọn như nhà họ Vương, vì chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được anh…” Vương Bác Thần cắt ngang lời Triệu Thanh Hà: “Anh không gỡ được nút thắt đó trong lòng, em giải quyết thế nào anh cũng không có ý kiến nhưng anh sẽ không tiếp xúc với những người đó. Được rồi, những việc thừa thãi đó không còn gì để nói nữa, em cẩn thận một chút bên phía Trần Yên Nhiên, anh nghi ngờ Trần Yên Nhiên bị ẩn thế cổ tộc bên đó lấy ra làm bia đỡ đạn.” “Loại thuốc mấy người Hoa Mạnh Trường nghiên cứu không biết hiện giờ tiến triển thế nào rồi, thủ đoạn của ẩn thế cổ tộc quá thần bí và đáng sợ, đến anh còn bị lừa thì em lại càng phải cẩn thận hơn. Trí nhớ của Trần Yên Nhiên đã được xử lý, thực lực hiện tại của anh không đủ, không thể biết được rốt cuộc ký ức bị phong kín của Trần Yên Nhiên là gì, tóm lại là em cứ cẩn thận một chút. Được rồi, những gì nên nói anh đều đã nói rồi, anh đi đây.” Vương Bác Thần để lại một nụ cười rạng rỡ cho Triệu Thanh Hà rồi quay người rời đi. Triệu Thanh Hà không dám đi tiễn, cô sợ mình sẽ sụp đổ mất. Cô hiểu và biết hết, chỉ có điều cô chỉ dồn nén nó trong lòng chứ không nói ra. Hiện giờ Vương Bác Thần thẳng thắn với cô một số việc, cô mới phát hiện ra anh phải đối mặt với một thế lực như thế nào. “Nếu anh không về, đợi đến khi Dao Dao nên người thì em sẽ đi tìm anh.” Triệu Thanh Hà lau nước mắt, trong lòng thầm thề như vậy, cô hạ quyết tâm phải khiến cho công ty Hoa Nguyên phát triển.