CHƯƠNG
“Đứng lại, đừng qua đây!”
Trong tay Quỷ Gia xuất hiện một khẩu súng, chĩa về phía Canh Phong với ánh mắt hung ác, ông ta nhổ một bãi nước bọt, chửi rủa: “Mẹ kiếp, lúc tao lăn lộn trong giang hồ, chúng mày vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, vậy mà lại dám tới địa bàn của tao giở thói ngang ngược, mày thật là không biết Mã vương gia có mấy con mắt mà!”
Quỷ Gia lấy tay kia lau khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cao thủ, tao nhổ vào, cao thủ gì chứ, cao thủ mà tao từng thấy nhiều lắm rồi, đều không lợi hại bằng viên đạn trong súng của tao!”
“Ở đâu đến một tên mới bước ra đời, tự cho rằng học được chút kungfu võ mèo là có thể lang bạt giang hồ? Là có thể hành hiệp trượng nghĩa rồi? Cái đồ phá hoại!”
Mấy người Mã Trung Văn và Hồ Khiêm này đã gãy chân rồi, Quỷ Gia chỉ cảm thấy một trận sỉ nhục!
Nhớ năm đó, ông ta vào Nam ra Bắc, lăn lộn trong đống người chết, cao thủ như thế nào mà chưa từng gặp qua? Nhưng cuối cùng, cũng chẳng phải hai tay khó địch lại bốn tay, tay chân không bằng báng súng sao?
Dù anh có luyện tốt đến đâu, cũng chẳng phải là bị một con dao phay quật ngã sao?
Tất nhiên, ông ta đã từng đi theo một ông chủ, cũng từng nhìn thấy loại cao thủ lợi hại chân chính đó, tay không áp đảo dao sắc, một chọi ba mươi mà hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải là ăn đạn sao.
Lăn lộn trong giang hồ càng lâu, lá gan càng nhỏ. Đến cái tuổi này của Quỷ Gia, chỉ mong cầu bình an vô sự mà thôi.
Thế nhưng, đối với loại người mới vào đời trước mặt, trước tiên phải dùng khí thế để khiến anh ta kinh hãi!
Một khi không thể uy hiếp mà bắt đầu động tay động chân, loại người mới vào đời này sẽ cực kỳ liều lĩnh, hạ thủ không biết nặng nhẹ, xương cốt già này cũng phải bàn giao ở đây!
Vì vậy, Quỷ Gia đã rút súng ra ngay lập tức!
“Nhóc con, đều là người lăn lộn trong giang hồ, biết chúng mày không dễ dàng gì, hôm nay, tao phế bỏ hai chân của chúng mày, đây là một lời giải thích cho anh em thuộc hạ của tao, không lấy mạng của chúng mày, đây là tình nghĩa. Nhớ lấy, giang hồ không phải lăn lộn như vậy.”
Dáng vẻ của Quỷ Gia như đang dạy dỗ, nghĩ rằng súng trong tay mình dã dọa sợ Vương Bác Thần và Canh Phong.
“Ngài ấy bảo ông quỳ xuống, ông bị điếc rồi sao?”
Canh Phong không hề bị lay động, tiếp tục đi về phía Quỷ Gia.
Sắc mặt của Quỷ Gia lập tức hơi thay đổi, không ngờ rằng đối phương lại không sợ chết như vậy!
Từ đâu đến một tên cứng đầu cứng cổ như vậy chứ!
Cái này cũng không uy hiếp nổi!
“Nhóc con, mày nên nghĩ cho kỹ, cái này của tao mà vang lên thì mày không còn mạng đâu!”
Lòng bàn tay của Quỷ Gia đã đổ mồ hôi.
Lão giang hồ ơi lão giang hồ, tuổi tác càng lớn, càng hiểu biết nhiều, càng biết sự quý giá của sinh mạng, lá gan lại càng nhỏ.
Quỷ Gia có chút ngượng ngùng, rơi vào tình thế khó xử.
Bắn không được mà không bắn cũng không được!
Nên làm sao?
Ông ta thực sự không nghĩ rằng sẽ gặp phải loại người liều lĩnh như vậy.