CHƯƠNG
Súng chĩa vào trán mà cũng không sợ!
Sự gan dạ ngu xuẩn như vậy từ đâu ra thế!
“Người anh em, mày nghĩ cho kỹ, thực sự muốn nộp mạng sao? Mạng sống chỉ có một, mất đi là sẽ không còn nữa!”
Quỷ Gia vô thức lùi lại một bước, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.
Với khuôn mặt vô cảm, Canh Phong túm lấy cổ áo của Quỷ Gia, ném Quỷ Gia từ tầng hai xuống dưới.
Bịch!
Quỷ Gia đập mạnh xuống đất, Canh Phong nhảy xuống, lại kéo ông ta lên, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống với ngài ấy, nghe không hiểu sao?”
Những người khác đều trợn tròn mắt!
Người bị ném từ tầng hai xuống như một con chó chết này thật sự là Quỷ Gia sao?
Quỷ Gia không phải là kẻ bụng dạ nham hiểm nhất trong thế lực ngầm của Hà Châu sao? Không phải là ‘Quỷ ngầm’ sao?
Sao súng được rút ra rồi mà cuối cùng lại không nổ súng? Còn bị người ta ném từ tầng hai xuống?
Đây thật sự là Quỷ Gia ư?
Thật khiến người ta khó tin mà!
Ông ta là thần tượng trong thế lực ngầm ở thành phố Hà Châu, sao lại có thể… sợ hãi như vậy?
Bọn họ trơ mắt nhìn, Quỷ Gia buông tay, khẩu súng trong tay rơi xuống đất.
Quỷ Gia quỳ xuống, cúi người xuống như một con chó mang theo khuôn mặt tươi cười: “Cậu chủ, đây là hiểu lầm, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm. Nếu tôi có chỗ nào đắc tội với anh, anh cứ nói ra, tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh, nhất định bồi thường.”
Dáng vẻ như chó liếm dép của Quỷ Gia, lập tức khiến tất cả mọi người đều ngây người.
Mời vừa rồi ông ta còn rút súng ra chĩa vào Canh Phong với dáng vẻ như đang dạy dỗ.
Trong nháy mắt, ông ta lại quỳ xuống đúng chuẩn hơn ai hết, hoàn toàn sợ sệt hơn ai hết.
Đây chính là Quỷ ngầm của thành phố Hà Châu sao?
Tôi nhổ vào!
Hèn nhát!
Con chó già chết tiệt!
Đồ chó chết mền nắm rắn buông!
Không ít người đang thầm chửi rủa, lão già này thực sự đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi rồi.
Kể cả bốn người Mã Trung Văn, Hồ Khiêm, Trần Chấn Hoa và Lộ Vô Cực bị đánh gãy chân cũng vô cùng sốc trước sự vô liêm sỉ của Quỷ Gia!
Bọn họ, luôn bị đè ép bởi một kẻ hèn nhát như vậy sao?
Thật mất mặt, quá mất mặt rồi!
Bốp bốp!
Quỷ Gia quỳ trên mặt đất, tự tát mạnh vào mặt mình hai cái, cười nói: “Cậu chủ, là tôi mồm thối, là tôi có mắt không tròng, là tôi không biết trời cao đất dày, xin anh tha cho cái mạng này của tôi, nơi này tôi sẽ cho anh, tiền cũng đưa cho anh hết.”
“Câu hỏi của tôi, không hỏi lần thứ hai.”