Thần Điển

chương 404: phần thưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua một tuần lễ, thương thế Địch Áo đã khôi phục tương đối tốt, Tuyết Ny còn cần phải nghỉ ngơi thêm, có một số việc phải thông qua hai phía đối lập mới có thể lưu lại cho người ta ấn tượng sâu sắc. Đám người Tác Phỉ Á cảm thấy rất kinh ngạc, rõ ràng là thương thế Địch Áo nghiêm trọng hơn Tuyết Ny nhiều, thế mà lại có thể phục hồi trước một bước, thể chất tốt đến mức làm cho người ta không thể hiểu nổi.

Ở trong một tuần lễ này cũng phát sinh một ít chuyện tốt, Tác Phỉ Á rốt cuộc đột phá Tâm Luân trong một lần tu luyện, trở thành Cực Hạn võ sĩ thứ năm trong tiểu đội, Y Toa Bối Nhĩ cũng tấn thăng lên Quang Mang võ sĩ cấp chín. Chỗ không hoàn mỹ chính là Tác Phỉ Á rất muốn chia xẻ vui mừng với Đường Ân, Y Toa Bối Nhĩ cũng muốn báo tin tốt này cho người nhà. Đáng tiếc là trong khoảng thời gian này các nàng không thể rời khỏi học viện.

Trước đó một đoạn thời gian, mọi người phải đối mặt với các học viện bất mãn, thường xuyên giả bộ nói là có ý định từ bỏ học viện. Nhưng mà sau đó trong lúc nói chuyện với Phổ Lai Tư, bọn họ mới hiểu được nguyện ý tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện là tự do của mỗi người, nhưng sau khi tiến vào thì phải dựa theo trình tự học tập và tốt nghiệp mới có thể rời đi.

Trên thực tế, Tử Vong Chi Ca học viện chế ra quy định hà khắc là phù hợp tình lý, từ lúc tiến vào học viện sẽ được cung cấp đạo sư miễn phí, bí kỹ miễn phí, lại còn cung cấp sân thí luyện, ma thú săn bắt …v…v, làm sao có thể cho phép ngươi muốn đi là đi?

Những chủng loại yêu thú biến dị phải thông qua rất nhiều cơ quan quốc gia và thế lực khổng lồ, tạo thành một chuỗi dây chuyền rộng lớn xuyên suốt bốn phương mới vận chuyển về được. Chúng nó có nhiều loại không phải là ma thú gốc ở Mê Ngữ sâm lâm, hơn nữa yêu thú biến dị được cung cấp để săn giết. Nói cách khác, chúng nó thuộc về loại hình tiêu hao phẩm, nếu không biết có vô số người dốc lực duy trì cho Tử Vong Chi Ca học viện, cực khổ bôn ba vận chuyển về đây thì làm sao có kết quả như hiện tại? Vì vậy học viên tiến vào phải dựa theo học viện quy định làm việc, ít nhất không thể để cho người khác cố gắng uổng phí. Nếu không, các đạo sư và học viên cao cấp tạo thành Chấp Pháp Đội chỉ dùng để bài biện thôi sao?

Dĩ nhiên, từ khi Tử Vong Chi Ca học viện thành lập đến nay, thượng tầng học viện cũng biết làm thế nào để tính toán kế hoạch trôi chảy thuận lợi. Đây chính là nhiệm vụ phải do đám đạo sư ban bố, không để cho các học viên tùy ý bắt giết yêu thú biến dị.

Ví như nói đám người Địch Áo bọn họ từng nhận một nhiệm vụ, cần phải mang về mười quả trứng Hỏa Long Tích Dịch. Dưới tình huống bình thường, chỉ cần để cho các học viên đi giết chết Hỏa Long Tích Dịch là được rồi, không cần thiết dọn sạch cả hang ổ. Bởi vì khu vực gần đó, đàn Hỏa Long Tích Dịch tại không có thiên địch, sinh sôi nẩy nở quá nhiều, quá nhanh đã uy hiếp những yêu thú biến dị khác ở phụ cận, thượng tầng học viện cho rằng đến lúc cần thiết làm cho số lượng Hỏa Long Tích Dịch giảm bớt mới phát nhiệm vụ cho học viên.

Còn Địch Áo dùng phương pháp xử lí mưu lợi không có phá sinh xung đột với Hỏa Long Tích Dịch, trực tiếp thu thập mười quả trứng Hỏa Long Tích Dịch trở về. Sau khi thượng tầng học viện biết rõ tình huống sẽ phân nhiệm vụ này cho những học viên khác đi hoàn thành, mãi cho đến lúc thượng tầng học viện hài lòng mới thôi.

Hơn nữa, vì phòng ngừa một vài tình huống tổn thất ngoài ý muốn, thí dụ như yêu thú biến dị chiến đấu với nhau, hoặc học viên trên đường đi làm nhiệm vụ gặp phải mấy con yêu thú biến dị nằm ngoài danh sách. Cho nên các loại yêu thú biến dị được bọn họ phân ra các khu vực cách xa nhau. Hễ yêu thú biến dị nơi này bị giết sạch, thượng tầng học viện sẽ điều tới một nhóm từ chỗ khác.

Trên căn bản sẽ không xuất hiện tình huống yêu thú biến dị bị giết tận diệt tuyệt. Nếu như số lượng yêu thú biến dị hạ xuống con số nguy hiểm, thượng tầng học viện sẽ cất giấu những nhiệm vụ tương quan đó, thậm chí sẽ phái đạo sư đặc biệt đi tới bảo vệ.

Ở trong học viện lâu như vậy, đám người Địch Áo đã hiểu rõ cách thức Tử Vong Chi Ca học viện làm việc, tòa học viện này không phải là địa phương có thực lực mạnh nhất trên đại lục, nhưng tuyệt đối là địa phương chiếm diện tích rộng lớn nhất. Nghe nói hơn một nửa Mê Ngữ sâm lâm đều thuộc về lãnh địa của Tử Vong Chi Ca.

Có một ngày, đám người Địch Áo đang ngồi tán gẫu với Phổ Lai Tư, chợt một vị đạo sư bố trí nhiệm vụ chậm rãi từ bên ngoài thạch động đi đến.

"Chuyện gì?" Thấy thân ảnh không hề được hoan nghênh kia xuất hiện, Lôi Mông cau mày nói: "Không phải là một tháng chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ là được rồi sao? Bây giờ còn chưa tới một tháng mà?"

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, mụ nội nó, lão tử bây giờ xem như là dân kỳ cựu rồi, biết điều thì còn đỡ, đừng mong đùa bỡn lão tử, không cẩn thận lão tử sẽ liều mạng với các ngươi. Thái độ của hắn làm cho Phổ Lai Tư cũng phải âm thầm chắc lưỡi, ở trong ấn tượng của hắn chưa từng thấy ai dám dùng thái độ như thế nói chuyện với đạo sư.

"Ta lần này tới đưa học phần cho các ngươi." Vị đạo sư kia thản nhiên nói.

"Học phần?" Lôi Mông sửng sốt, sau đó vui mừng hỏi gấp: "Là thế hả? Chúng ta bây giờ tổng cộng có bao nhiêu học phần?" Mấy ngày trước hắn đã định chạy đi tìm đám đạo sư quấy rối một phen, nhưng Địch Áo và Tuyết Ny bị thương cho nên tạm thời quên mất sự kiện kia.

"Thu hồi trứng Hỏa Long Tích Dịch là bốn trăm phần, thu hồi trường linh là một trăm phần, giết chết Mật Lâm cự viên là chín trăm phần, giết chết Băng Diễm Hổ là 1500 phân. Các ngươi bây giờ tổng cộng có hai nghìn chín trăm phần." Vị đạo sư nói rõ chi tiết ra hết, sau đó lấy ra hai tấm bảng nhỏ màu trắng: "Mỗi tấm bảng đại biểu một ngàn học phần, đây là vật chứng minh để các ngươi sử dụng." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ liếc nhìn nhau lặng lẽ le lưỡi, các nàng hoàn thành nhiệm vụ chỉ có một trăm học phần, so sánh xuống thì đúng là quá xấu hổ rồi.

"Thật là tốt quá." Lôi Mông nhận lấy tấm bảng, sau đó kịp thời phản ứng: "Còn chín trăm phần đâu?"

"Tạm thời ghi nhớ, phải đủ một ngàn phần mới đưa." Vị đạo sư nói.

"À." Lôi Mông cũng không thèm tính toán chi li, dù sao hắn vẫn nhớ trong lòng là được, chẳng lẽ lại sợ đối phương cố ý cắt giảm học phần của bọn họ? Chắc chắn là không thể.

"Đúng rồi, khi chúng ta mới tiến vào học viện giết chết một đàn Tháp Nhĩ Dương thì sao?" Ca Đốn đột nhiên nói.

"Có chuyện đó hả? Ta không biết." Vị đạo sư ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Xem ra ta phải trở về hồi báo lại mới được, đây là chúng ta làm việc thiếu sót."

"Không sao." Ca Đốn cũng cười cười.

"Không có nhận được nhiệm vụ săn giết Tháp Nhĩ Dương lại hủy diệt một đàn Tháp Nhĩ Dương, có lẽ sẽ khấu trừ không ít học phần." Vị đạo sư nói: "Cụ thể khấu trừ bao nhiêu ta phải trở về thương lượng với đạo sư chịu trách nhiệm hướng dẫn các ngươi rồi mới cho ra quyết định."

"Cái gì?" Lôi Mông trợn mắt thật lớn, nói như hét: "Phải… phải khấu trừ học phần?"

"Đúng vậy." Vị đạo sư rất kiên nhẫn giải thích: "Nếu như không có quy định tương tự, vậy thì các học viên thực lực cường đại sẽ tùy ý tru diệt các loại yêu thú biến dị thì sao? Học viện tổn thất sẽ do ai chịu trách nhiệm?"

Lôi Mông nói không ra lời, cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn qua Ca Đốn, còn Ca Đốn cũng không nghĩ tới kết cục này, chuyển tầm mắt phẫn nộ sang nơi khác.

"Lão sư." Phổ Lai Tư đột nhiên nói: "Tác Phỉ Á tiểu thư đã tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ rồi, dựa theo học viện quy định hẳn là cấp cho nàng phần thưởng năm ngàn học phần chứ?"

"Đúng vậy sao?" Vị đạo sư hơi giật mình, tầm mắt quét một vòng rơi vào trên người Tác Phỉ Á, sau đó gật đầu nói: "Tốt, ngày mai ta sẽ đưa học phần tới cho các ngươi."

Đây là quy định Tử Vong Chi Ca học viện dành cho tất cả học viên, sau khi trở thành Cực Hạn võ sĩ thực lực sẽ gia tăng một bước lớn. Nhiệm vụ được giao sẽ đề cao khó khăn hơn, nếu như không có đủ học phần đổi lấy bí kỹ, kết quả sẽ rất khó phát triển ở giai đoạn này, chung quy cũng không thể để cho học viên lên cấp rồi đi chịu chết mà? Hơn nữa, làm vậy cũng là một phần thưởng có tác dụng tăng cao ý chí chiến đấu.

Trong thạch động khu bốn mươi chín, Đạt Nhĩ Sâm vuốt vuốt một cái nanh thú trắng đục trong tay, nhìn học viên ngồi ở đối diện: "Phổ Lai Tư ngày ngày ở chung một chỗ với những người khu năm mươi mốt?"

"Đúng vậy, nghe nói những người ở khu năm mươi mốt gần đây hoàn thành mấy nhiệm vụ có độ khó rất cao, thực lực hẳn là không tệ."

Đạt Nhĩ Sâm mỉm cười lắc đầu: "Thực lực dù mạnh hơn nữa cũng không thể trở thành nguyên nhân bọn họ có tư cách lớn lối. Đầu óc Phổ Lai Tư đã hỏng mất rồi, những người đó đắc tội viện trưởng đại nhân còn có tiền đồ gì chứ?"

"Nếu viện trưởng đại nhân sớm muộn gì cũng thu thập bọn họ, ngươi tại sao phải...?" Người nọ nghi ngờ hỏi.

"Ta đã làm gì?" Đạt Nhĩ Sâm làm ra bộ dạng kinh ngạc: "Ta thật sự không làm gì hết, nhớ kỹ, chúng ta không phải là cường đạo. Cho dù ta dùng đầu ngón tay cũng có thể đè chết bọn họ, nhưng ta sẽ không làm như vậy, chúng ta phải tuân thủ quy định của nơi này, đó chính là công bình."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio