Thần Điển

chương 405: phiền toái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người nọ nhếch môi xem thường, chậm rãi nói: "Đạt Nhĩ Sâm, nếu ngươi thật tình nghĩ như vậy sợ rằng nguyện vọng của ngươi sẽ rơi vào khoảng không rồi. Những người đó có thể giết chết Băng Diễm Hổ, đây đã là nhiệm vụ khó khăn nhất học viện có thể giao cho bọn họ. Hơn nữa, trong nhóm bọn họ lại có một Quang Mang võ sĩ thành công tiến giai lên Cực Hạn võ sĩ, bọn họ hẳn là không thiếu học phần, tại sao nhất định phải đi tìm ngươi?"

"Không, ngươi nói sai rồi, ta dám khẳng định sau này bọn họ sẽ tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn hơn, đầu tiên là Hỏa Long Tích Dịch, sau đó là Thạch Kê, Mật Lâm cự viên, rồi tới Băng Diễm Hổ. Ngươi không phát hiện gì sao? Cái tên ngu ngốc Ước Sắt Phu ngay cả hãm hại người cũng không biết cách. Sở dĩ xuất hiện nhiệm vụ đơn giản như Thạch Kê là do học viện bồi bổ lại cho bọn họ, Mật Lâm cự viên cũng thế. Nhiệm vụ Băng Diễm Hổ mới là thật sự do thượng tầng học viện muốn ban bố." Đạt Nhĩ Sâm mỉm cười thần bí: "Ngươi từng nghe nói qua có người nào dám trêu viện trưởng tức giận không?"

"Chưa nghe nói qua." Người nọ lắc đầu nói: "Thế nhưng, Đạt Nhĩ Sâm, ngươi nói những điều này có quan hệ gì tới việc ngươi muốn làm không?"

"Có hai loại khả năng, một là cho tới bây giờ không có người nào dám làm như vậy, một khả năng khác chính là những người dám làm như vậy đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Ngươi cho là những người ở khu năm mươi mốt sẽ có kết quả thế nào?" Đạt Nhĩ Sâm khẽ cười nói: "Học viện trừng phạt những học viên không tuân thủ quy định rất nghiêm khắc. Nhiệm vụ Băng Diễm Hổ lần này là do bọn họ mạng lớn, tiếp theo chưa chắc có vận khí tốt như vậy nữa rồi. Hơn nữa, ta có lý do tin tưởng bên phía học viện trừng phạt bọn họ vẫn không có chấm dứt. Bởi vì người bọn họ đắc tội là viện trưởng đại nhân, chuyện này còn nghiêm trọng hơn ẩu đả rất nhiều."

"Bọn họ có chết hay không có lợi gì đối với ngươi? Cả đội ngũ tử trận toàn bộ thì tài vật còn sót lại cũng thuộc về học viện, ngay cả đầu Hỏa Hống Thú cũng không thể rơi vào tay ngươi mà?"

"Vì thế ta mới tìm biện pháp, ngươi giúp ta ngó chừng bên phía học viện, một khi nhiệm vụ của bọn họ đưa xuống hãy cho ta biết lập tức."

"Được rồi." Người nọ gật đầu, sau đó do dự một hồi, mở miệng nói: "Đạt Nhĩ Sâm, ngươi không thể làm quá phận."

Đạt Nhĩ Sâm cười: "Điểm này ta rõ ràng hơn ngươi nhiều lắm, ta đã nói rồi, chúng ta không phải là cường đạo, ta sẽ làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện giao Hỏa Hống Thú ra đây."

Người nọ thở dài không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi thạch động.

Ca Đốn không biết đang có người tìm trăm phương ngàn kế chiếm đoạt Hỏa Hống Thú, giờ phút này hắn đang ngồi tu luyện bên cạnh Hỏa Hống Thú. Ca Đốn tiến cảnh vẫn nhanh hơn Lôi Mông là do Hỏa Hống Thú. Không gian chung quanh thân thể Hỏa Hống Thú tồn tại một nguyên lực tràng vô hình, nguyên lực tràng này có tác dụng giúp cho Ca Đốn hấp thu nguyên lực trong mảnh vỡ tinh thần nhanh hơn, đơn giản hơn. Dĩ nhiên, sau khi tiến giai lên Võ Tôn loại nguyên lực yếu ớt thế này sẽ không có bao nhiêu tác dụng, nhưng trước đó nó vẫn hỗ trợ Ca Đốn hấp thu nguyên lực tăng cao hơn vài phần.

Một đoạn thời gian này, tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, nhất là Y Toa Bối Nhĩ, cơ hồ là mỗi đêm mỗi ngày đều dành tất cả thời gian trên việc tu luyện. Thực lực không so được với đồng bạn của mình còn không có gì, nhưng nàng không thể chịu được khi bản thân mình trì hoãn cả đội ngũ lại. Bây giờ nàng đã ổn định vững vàng ở giai đoạn Quang Mang võ sĩ cấp chín, nếu có thể tiếp tục tu luyện với tốc độ như vậy, không qua bao lâu nữa nàng có thể nhất cử đột phá tới Cực Hạn võ sĩ như Tác Phỉ Á.

Khi con cgười chuyên tâm làm một việc, thời gian luôn luôn trôi qua thật nhanh, khi vị đạo sư chịu trách nhiệm truyền đạt nhiệm vụ xuất hiện lần nữa. Mấy người Địch Áo mới giật mình hiểu ra, từ khi chiến đấu với Băng Diễm Hổ lần trước thế mà thời gian đã qua suốt một tháng rồi.

Nhận lấy danh sách ghi nhiệm vụ, mấy người Địch Áo đọc kỹ lưỡng một lần, phía trên không có bao nhiêu chữ. Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, cao cấp Địa hệ yêu thú, quần cư, phía dưới ghi rõ khu vực Ba Nhĩ Khắc Cự Thử sinh sống, từ trên bản đồ nhìn xuống thì nơi đó đã rất gần trung tâm Mê Ngữ sâm lâm. Đám người Địch Áo nhận nhiệm vụ tiêu diệt một bầy Ba Nhĩ Khắc Cự Thử.

"Ba Nhĩ Khắc Cự Thử?" Ca Đốn nhíu mày nói: "Ta hình như đã nghe được cái tên này ở đâu rồi thì phải?"

Vị đạo sư nhìn sang Ca Đốn, nói: "Ba Nhĩ Khắc là tên một tòa thành thị hoang phế ở cực nam đại lục, nghe nói tòa thành thị này bị Ba Nhĩ Khắc Cự Thử tiêu diệt mới trở thành một mảnh đất chết. Loài vật này sinh sôi nẩy nở cực nhanh, dục vọng công kích rất mạnh, cho nên lần này các ngươi phải cẩn thận."

Đám người Địch Áo liếc nhau hội ý, chẳng lẽ lực công kích của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử còn mạnh hơn Băng Diễm Hổ?

"Hình thể Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đại khái to hơn con chó trưởng thành, thực lực kém hơn Mật Lâm cự viên các ngươi từng gặp chút ít. Thế nhưng số lượng đông đảo nên độ khó cũng đề cao tương ứng, ta chỉ biết nhiêu đó thôi, việc còn lại phải dựa vào các ngươi tự đi thăm dò."

"Phía trên tài liệu viết số lượng mấy con chuột này là bao nhiêu?" Địch Áo đột nhiên hỏi một vấn đề mấu chốt.

Vị đạo sư kia trầm mặc một hồi mới hồi đáp: "Không có số lượng chính xác."

Đáp án này nằm ngoài đám người Địch Áo dự liệu, vì sao có thể không có con số chính xác? Hay là số lượng Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đã đạt tới vô số?

"Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đến tột cùng có bao nhiêu con cũng là do chúng ta tự đi thăm dò?" Lôi Mông hơi bất mãn hỏi.

Vị đạo sư không có để ý tới giọng nói của Lôi Mông, chỉ thản nhiên đáp: "Bên phía học viện chỉ phụ trách ước định đại khái thực lực của yêu thú và phạm vi chúng nó hoạt động. Về phần tập quán sinh hoạt hoặc là quy mô quần chủng là do các ngươi tự mình tìm hiểu. Nhóm đạo sư trong học viện rất bận rộn, ngươi cho là sẽ có người suốt ngày ngồi chồm hổm ở nơi đó tính toán số lượng Ba Nhĩ Khắc Cự Thử sinh sôi nẩy nở?"

Lôi Mông há miệng không nói nên lời, đối phương nói không sai. Cho dù Tử Vong Chi Ca nhiều nhân thủ tới mức nào cũng không thể làm chuyện nhàm chán như vậy.

"Nhưng chúng ta có thể trao đổi tin tức với những học viên khác, đúng không?" Địch Áo bỗng nhiên nghĩ tới lần trước Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ tìm hiểu tin tức Băng Diễm Hổ, từng nhắc tới vấn đề dùng học phần trao đổi.

"Đó là chuyện của các ngươi, học viện không nghiêm cấm hành động đó, ngoại trừ không được phép tìm người khác trợ giúp hoặc là thay thế các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, học viện sẽ không can thiệp."

Đợi đến khi vị đạo sư sau khi rời đi, mấy người Địch Áo tụ lại một chỗ thương lượng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Xem ra chỉ có thể hỏi thăm Phổ Lai Tư xem thế nào." Lôi Mông gãi gãi đầu, kể từ khi hắn phát sinh "cãi vả" với Tử Thản Sâm viện trưởng, cơ hồ không có người nào nguyện ý lui tới giao tiếp với bọn họ, chỉ có Phổ Lai Tư thỉnh thoảng chạy tới tán gẫu mà thôi.

"Ừ, hắn ở chỗ này tương đối lâu hẳn là sẽ biết một ít chuyện, nhưng lần này chúng ta không thể làm như lần trước. Dù sao học phần không có tác dụng đối với chúng ta, cứ việc trao đổi học phần với hắn là được." Địch Áo đề nghị, thật ra quan hệ giữa bọn họ và Phổ Lai Tư chỉ là quen thuộc mà thôi, còn không tính là bằng hữu chân chính, không có đạo lý luôn luôn để cho đối phương biếu không như thế.

Những người khác cũng không có ý kiến, cho dù hiện tịa mọi người không có đủ học phần trong tay, bọn họ phải làm vậy. Mặc dù không rõ ràng giá trị cụ thể của học phần nơi này, nhưng chỉ cần tùy tiện lấy ra một khối mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, hẳn là có thể đổi lại một lượng lớn học phần đủ để sử dụng.

"Ba Nhĩ Khắc Cự Thử?" Phổ Lai Tư kinh ngạc nhìn sang mấy người Địch Áo: "Các ngươi định nói cho ta biết đây là nhiệm vụ của các ngươi?"

"Có vấn đề gì không? Tài liệu đã nói thực lực loại yêu thú này không tính là mạnh mẽ, chỉ có điều số lượng đông đảo. Nhưng học viện lại không ghi chú rõ đến tột cùng là có bao nhiêu, ngươi biết tin tức về chúng nó không?"

"Ta chưa từng có xâm nhập vào sâu như vậy." Phổ Lai Tư lắc đầu nói: "Chỉ là từng nghe người khác nhắc tới một chút."

"Có thể giúp chúng ta tìm được người kia không? Chúng ta có thể dùng học phần trao đổi."

Phổ Lai Tư do dự một lát mới mở miệng nói: "Thật ra các ngươi cũng nhận thức người kia, chính là Đạt Nhĩ Sâm ở khu bốn mươi chín."

"Đạt Nhĩ Sâm?" Địch Áo nhớ lại trí nhớ trong đầu, rồi chậm rãi nói: "Cái tên ban đầu muốn mua Hỏa Hống Thú?"

"Đúng là hắn." Phổ Lai Tư lo lắng nhìn sang mấy người Địch Áo: "Người kia nổi danh khó dây dưa, nếu như các ngươi tìm tới cửa rất có thể bị hắn mượn cơ hội uy hiếp các ngươi."

"Có cái gì để uy hiếp ?" Lôi Mông kỳ quái hỏi: "Chúng ta dùng học phần mua tin tức của hắn, chẳng lẽ hắn còn không hài lòng?"

"Vậy cũng khó nói." Phổ Lai Tư suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: "Không bằng ta đi hỏi thăm thay các ngươi, như vậy có thể thỏa đáng hơn."

Địch Áo gật đầu đồng ý, như vậy thì tốt quá rồi. Dù sao bọn họ không muốn giao tiếp với cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia, lúc này mới lấy ra một ngàn học phần giao cho Phổ Lai Tư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio