Thần Hoàng

chương 1426: công chiếm thiên phương (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời nói của Diệu Đế rất êm tai. Cũng lúc đó có một đóa hoa sen bảy màu lan ra phía dưới những chiến hạm xung quang y.

Nhìn thì vô hại lại cực kì xinh đẹp, lại có thể khiến những chiếc chiến thuyền kiên cố như vậy phát sinh ra những tiếng “kẽo kẹt… kẽo kẹt”

Lại cón có cả vết nứt hiên ra trên thân tàu, trên toàn thân đầu đều bị rạn nứt.

- Tôn giáo của ta không thích sát sinh, nhưng cũng thích những cơn giận vô cớ! Cho các người thời gian rời khỏi đây! Sau mười tức liền theo lời quân thượng mà làm.

Ba mươi tức độn tốc xung quanh thế giới Thiên Phương đều nghiêm cấm, kẻ nao vi phạm đều bị xử tủ! Lúc đó mặc kệ ta nói gì thì cũng không nói nhiều, trực tiếp giết chết là được!

Nói xong lại thấy hơi áy náy hướng về hướng Tông Thủ

- Tiểu Phật không đành lòng sát sinh, hôm nay đến đay chỉ là đưa tin, vẫn phải xin quân thượng thứ tội…

Tông Thủ cười không quan tâm. Phật môn chính là ướt át bẩn thỉu như vậy, thật khiến người khác khó chịu.

Bằng không thì làm sao mà mấy người cùng đạo môn cùng liên thủ đối phó với Tông Thủ, sao lại bí ép đến mức độ nào?

Mặt Khúc Phù Trần tái đi vì sợ hãi, không biết là do quá giận dữ hay do quá kinh hãi nữa.

-Quân thượng, đây là ý gì? Lẽ nào thật sự muốn đối địch với bốn nhà chúng ta?

- Còn thế nào nữa, đã rat ay rồi còn léo nhéo cái gì? Ồn ào quá!

Tông Thủ không nhìn được vung tay áo, một tia băng giá xuyên qua đôi mắt:

- Không phải ngươi muốn uy hiếp cô sao? Nếu cứ khư khư cố chấp công phạt thế giới Thiên Phương, đám người không chết không ngớt lời các ngươi chẳng phải sẽ phối hợp đến cùng sao? Khúc Phù Trần ngươi dù có vai vế đến đâu cũng đủ tư cách đến đàm hòa cuộc chiến giữa cô và Thiên Phương tu hội sao? Cô ở đây đã ra tay, các ngươi muốn đánh liền đánh, không muốn ra tay ngồi đây chịu chết thì cút đi cho cô!

Khúc Phù Trần mặt cắt không còn giọt máu, cả người hơi run lên, sau đó mặt lại đỏ bừng.

Trong mát có ý kiêng kị nhìn về hư không, liếc mắt nhìn bốn vị Thánh cảnh tôn giả của hai giáo phái Kiếm-Phật.

Nếu chỉ có hai người Ngao Khôn, Ngao Di, bọn họ còn có thể liên thủ đàn áp được.

Không hiểu sao hai giáo phái Kiếm-Phật của Vân giới cũng tham gia vào chuyện này?

Tình hình này rõ ràng là muốn dốc sức tương trợ, lại càng như liên thủ rất chặt chẽ không hề tách biệt.

Trong lòng nhất thời hiểu được bọn họ hôm nay đã thua quá nửa, thua cực thảm! Nhưng lại không hề tuyệt vọng.

Ngũ đại giáo phái của Vân giới trước kia không ít lần liên thủ mở mang bờ cõi.

Lúc đầu là còn đồng tâm hiệp lực, nhưng không lâu sau đó sẽ vì xung đột lợi ích dẫn đến phân tranh không dứt

Các giáo phái còn lại trong Vân giới cũng không để cho các giáo phái khác mở rộng thế lực để phát triển Vân giới.

Chẳng cần phải tính toán thì thế trận liên thủ này cũng sớm tan rã, giải quyết một cách dễ dàng.

Hôm nay tạm thời thua một ván, không có nghĩa lần sau không thể thắng lại.

Kìm nén tâm tư, sắc mặt Khúc Phù Trần cũng từ từ trấn tĩnh, tiếng nói cũng trầm thấp xuống.

- Lời ấy nếu quân thượng không đồng ý thì vẫn có thể thương lượng thêm, hà tất phải rơi vào bước đường không ra tay không được.

Nhưng mới nói được nửa câu liền nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của Diệu Đế:

- Năm tức!

Dáng vẻ bình tĩnh, con mắt có thể đương đầu với phong ba bão táp kia ngưng tụ một tia sát ý.

Đây là muốn nhắc nhở Khúc Phù Trần còn thời gian năm tức là có thể bình yên rời khỏi nơi này.

Diệp Hiên đứng bên cạnh Tông Thủ trừng mắt, nắm chặt trường kiếm, tiến lên phía trước một bước:

- Quân thượng việc gì phải phí lời với y?

Tay áo khẽ phất một cái, thanh kiếm màu xanh cũng rút ra khỏi vỏ. Lúc đầu chỉ như vài giọt nước nhẹ nhàng lay động, không hề có một tia tức giận mà dần lan theo bien giới lan tỏa áp chế tới.

Mọi người vừa kịp phản ứng thì kiếm quang đã vọt đến phía trước Khúc Phù Trần.

Sau đó kiếm ý tung hoành ngang dọc, thân kiếm phát ra những tiếng bạo liệt truyền ra xung quanh đến đinh tai nhức óc.

Khúc Phù Trần ánh mắt hoảng sợ, mặt lại tái đi.

Mọi việc xảy ra quá nhanh nhưng y cũng không hoảng hốt.

Bốn trang linh phù bằng ngọc bay ra từ trong tay áo y, bảo vệ bốn phía xung quanh, hiện rõ ra là hình tượng của bốn thần thú!

Ống tay áo vung lên, thu gọn thanh sắc kiếm quang vào trong.

Những hạt sáng toán loạn từ bên trong bắn ra. Khúc Phù Trần ngược lại cười nhạt không dứt.

- Tuyệt lắm! Sớm đã nghe nói đến Diệp Hiên vốn tiêu dao tự tại, mà Đại Hoàn Chấn kiếm thuật đã từng một lúc đánh bại ba vị tô giả liên thủ. Hôm nay có thể lĩnh giáo một phen, quả thật tuyệt hảo.

Một ngón tay chỉ về phía mũi kiếm, phát sinh những tiếng “boong… boong liên tiếp. Một chút Tước Ma kỳ thế đả thương linh hồn y.

Nhìn thấy kiếm ảnh vốn đang uyển chuyển nhập vào thanh kiếm thanh sắc liền bị áp chế, Diệp Hiên có vẻ như hờ hững, đến khi toàn bộ kiếm ảnh bị thu hết vào trong tay áo của Khúc Phù Trần, tay phải mới miết ra một đường kiếm quyết.

Kiếm ý liền thay đổi, tay áo rộng thùng thình của Khúc Phù Trần cũng đột nhiên phồng căng lên, bên trong dường như có một con rồng hung hãn đang vị vây khốn, hung hăng tấn công về mọi phía.

Khúc Phù Trần mồ hôi túa ra to bằng hạt đậu, tận lực duy trì.

Cuối cùng một tiếng “Peng” vang lên, hai ồng tay áo bị đánh xơ xác. Kiếm quang màu xanh vọt lên, huy hoàng sáng chói, dường như phủ khắp toàn thiên hạ!

Một kiếm chém xuống, hỉnh ảnh mơ hồ của tứ đại thần thú trong phù chú bằng ngọc đều nhất thời đồng loạt nứt ra.

Dư ba của kiếm thế thì nhằm thẳng vào cổ của Khúc Phù Trần tiêp tục truy kích!

Toàn bộ quần áo và vật dụng của Khúc Phù Trần đều bị kiếm dồn ép rồi chém đến tả tơi.

Lúc này chật vật không gì bằng, cũng không dám tiếp tục chống đỡ. Một tia sáng lóe lên, bản thân độn tốc dời khỏi chỗ này.

Diệp Hiên cũng không truy kích, thu lại kiếm thế, miệng gằn:

- Cút!

Một tiếng nói ra, mọi người xung quanh mới kinh hãi phát giác, ý niệm của mười vị Thánh cảnh tu sĩ một khắc trước vẫn cò ở đây mà bây giờ đã biến mất.

Mà Khúc Phù Trần sau khi tránh được kiếm của Diệp Hiên cũng không hề dừng lại, cũng không nói thêm câu nào mà trực tiếp hóa thành một đạo thanh sắc độn quang cuồn cuộn cuốn đi.

Bảy mươi chiến hạm còn lại cũng nhanh chóng rời khỏi, dường như rất sợ quá thời gian mà Diệu Đế định ra.

Mọi người quay ra nhìn, mà tất cả đều tập trung vào hơn bảy mươi chiến hạm đang ở bên ngoài thế giới Thiên Phương.

Quy mô thì không hề nhỏ, nhưng trong mắt mọi người lại quá cô đơn nhỏ bé.

Triệu Yên Nhiên liếc mắt một cái, than nhẹ:

- Thật đáng tiếc…

Trong lúc này, lời nói ra khó tránh có chút ẩn ý.

Tông Thủ hiểu được ý nàng, vốn là Thương Sinh đạo cũng có phần trong trận chiến này.

Trước đó đại chiến với Cửu Đô tiên đình, Tông Thủ hầu như dốc toàn lực của Đại Kiền mới định đô được.

Lần này công phạt thế giới Thiên Phương, đương nhiên là đến lượt tam giáo ra tay.

Tông Thủ lại cố ý để hai vị Thánh cảnh tôn giả của Thương Sinh đạo và toàn bộ quân do Thương Sinh đạo điều đến ở lại thế giới Nguyên Liên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio