Tuy ấm ức nhưng Hồ Lâm vẫn chỉ có thể im lặng, bây giờ ông ta mới cảm nhận được, Hồ Cửu có thể không có thân phận gì, nhưng lại quen được những người có thân phận.
Xem như ông ta có mắt như mù, nhớ lại cảnh tượng bị bắn hôm trước, nếu ông biết được thân phận đối phương, tuyệt đối sẽ mang quà tới xin lỗi rồi.
“Xem nào… ai làm người đó nhận.
Ông nói xem đúng không?”
“Muốn tôi bỏ qua cũng được! Bảo Hồ thiếu đây xin lỗi tôi đi!”
Hữu Thủ vênh mặt hất hàm, muốn cho bọn người này hiểu một chút cái gì là bị người đè bẹp.
Hồ Tiêu nhíu mày nhìn Hữu Thủ, lại nhìn Hồ Lâm, hắn chưa từng phải xin lỗi ai.
Cho dù hắn làm sai đi nữa cũng có người giải quyết cho hắn, chưa lần nào hắn phải đích thân nhận lỗi, càng không nhận lỗi trước đông người.
“Hồ Tiêu! Nhanh! Xin lỗi đi!”
Hồ Lâm quát lớn.
Đừng đùa với những kẻ có thế lực lớn như vậy, nếu như Hồ Tiêu có thể giẫm đạp người khác, thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn giẫm đạp hắn.
Mà Hồ gia không thể bị kéo theo.
“Chú! Mặt mũi Hồ gia vứt đâu chứ? Đều là gia tộc lớn như nhau, có gì hơn nhau chứ?”
Hồ Tiêu không phục, cũng không theo lời chú mình.
Lại cò quay sang Hữu Thủ, ánh mắt tức giận nhìn tới.
“Cứ cho là tôi đâm phải anh, thì anh cũng làm nhục tôi giữa đường, xem như huề.
Cần gì phải xin lỗi?”
“Chưa kể anh làm nhục tôi, tổn hại tôi chịu nhiều hơn anh chứ? Tôi còn chưa bắt anh xin lỗi là may mắn rồi mà.”
Hồ Tiêu vênh mặt hợp tình hợp lý mà nói.
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ.
Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”.
truyện kiếm hiệp hay
Hữu Thủ lúc này tự đắc nói.
Mà Hồ Lâm thật sự muốn toát mồ hôi hột.
“Nghịch tử! Không muốn Hồ gia bị chôn theo thì mau xin lỗi.”
Ông ta quát lớn, ánh mắt như ra lệnh.
Dung Vị ở bên cạnh cũng run lên, anh ta làm sao biết được lại có một gia tộc bí ẩn còn quyền lực hơn đại gia tộc ở đây chứ.
“Cậu Hồ, nhanh nghe ông Hồ.
Nếu là liên quan gia tộc, ông Hồ sẽ không như vậy.” Dung Vị nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chát!
Hồ Tiêu vung tay tát mạnh vào mặt Dung Vị, khinh bỉ nhìn anh ta.
“Mày suy cho cùng chỉ là con chó của Hồ gia.
Có tư cách gì lên tiếng chứ.”
Nhìn một màn này Hồ Cửu tuy nét mặt vẫn bình thản nhưng tay anh vô thức cầm chặt ly.
Dù sao người kia… cùng từng là anh em chí cốt.
Tuy nói là chấm dứt quan hệ, nhưng mà… con người thì làm sao tránh được cái gọi là tình nghĩa.
“Ông Hồ, ông xem đi! Tôi cũng không nhỏ mọn, không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vị đứng cạnh bị anh ta tát là được rồi.”
Hữu Thủ chướng mắt Dung Vị, nhưng càng chướng mắt cái thái độ trịnh thượng kia của Hồ Tiêu.
“Vị Hồ thiếu này, có lẽ anh được cả Hồ gia cưng chiều thành thói rồi thì phải? Tôi muốn xem ngày mai Hồ gia các người còn chỗ đứng thế nào với các đại gia độc phương Bắc.
“Xem nào… một, hai, ba…”
Điện thoại của Hồ Lâm reo lên.
Ông ta nghi ngờ nhìn điện thoại, Hữu Thủ nhướng mày như muốn ông ta nghe máy.
Dự cảm không lành dâng lên.
“Tôi nghe…” Hồ Lâm kiềm lại sự bất an trong lòng mà nghe điện thoại.
“Gì cơ… Không thể nào… Không thể…”
Ánh mắt ông ta như muốn rớt xuống, vẻ mặt xám xịt.
Dù đầu dây bên kia dường như đã tắt, nhưng vẻ mặt Hồ Lâm vẫn không thể bình tĩnh được.
“Hồ gia….”
“Tôi nói giúp ông, Hồ gia là đạt phiếu tín nhiệm thấp nhất ở Ban Chính trị, không chỉ vậy… phiếu miễn nhiệm lại đạt cao nhất.”
“Đây xem như là chút hình phạt nho nhỏ.
Hồ thiếu cũng nên được dạy dỗ, kẻo một ngày tôi không vui… ừm có thể xem như kéo cả Hồ gia xuống nước cùng bơi cũng nên.”
Nói xong Hữu Thủ phá lên cười, Lão Lý vô cùng đắc ý.
Mà lúc này Ngài Thiện cũng ngờ ngợ lờ mờ đoán ra, đám người này có lẽ là người của Chiến thần, hoặc kẻ kia cũng chính là Chiến thần.
Ngài Thiện cũng không manh động, ông biết chuyện lấy danh Chiến thần làm chuyện không ra gì sớm hay muộn Ngài ấy cũng biết.
Bọn họ chính là muốn biết danh tính Chiến thần thật sự.
Nhưng như thế này thì ông cũng không thể biết.
“Ngài Tuệ… Hồ Tiêu bị nuông chiều thành hư hỏng, xin Ngài rộng lượng bỏ qua.”
Đám người này hoàn toàn không biết, gia tộc thần bí gì gì đó không hề bước chân vào giới Chính trị, mà bản thân họ cũng không thể làm ảnh hưởng tới giới chính trị.
Chỉ có thế lực của Chiến thần mới có thể làm những điều tương tự.
Ngài Thiện càng hiểu rõ điều này nhất.
“Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một.”
Nói xong Hữu Thủ ra hiệu cho Lão Lý cùng mình rời khỏi chỗ đứng hiện tại.
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng làm thân, hắn thấy được sự lợi hại của Hữu Thủ thì càng tin cậy hơn.
Mà đám người kia cũng có lòng tin vào Hữu Thủ.
Trình Vũ liếc nhìn Ngài Thiện, cảm giác bản thân bị bỏ rơi, từ ngôi cao vạn trượng lại rơi xuống.
Tuy vị trí Chiến thần không là của hắn, nhưng cảm giác được người người vây quanh nếm được một lần sao có thể bỏ qua.
“Vị Chiến thần trẻ tuổi, ai mà không biết chứ.”
Hữu Thủ cũng chủ động lên tiếng.
“Xem nào… hôm nay vinh hạnh gặp mặt, xem như duyên đi.
Tuệ tôi làm chủ, mời Ngài đến nơi ở của tôi một chuyến.”
Rất nhanh Hữu Thủ chủ động niềm nở.
Nhưng Ngài Thiện nhìn ra, chuyện này không đơn giản.
“Thưa Ngài, Chiến thần chúng tôi hiện bận nhiều việc, khó mà nhận lời…”
Nhìn bộ dạng ông ta muốn cung kính có bao nhiêu cung kính.
Hồ Cửu ngồi bên này nhếch môi.
Cảm thấy Lão Lý rất biết cách dạy người, xem ra nên giao cả Túc Trì, Thanh Ngũ cho ông ta dạy dỗ một chút.
- -----------
Tối khuya chút thêm chương nữa nhé cả nhà ^^
Hôm nay phải đi đám cưới người thân, không lên truyện sớm được rồi.
Ở chỗ tác trởi lại nắng muốn vỡ đầu, ở chỗ mọi người có dễ chịu hơn không?.