Túc Trì lúc này cảm nhận được ánh mắt của Hồ Cửu phóng qua có một dự cảm vô cùng xấu.
Anh ta cảm thấy Hữu Thủ này ngày thường cũng không hoạt ngôn như thế, lại có thể từng bước ép người tới đường cùng bằng ba tấc lưỡi.
Xem ra sau buổi tiệc cần tìm Hữu Thủ hỏi một chút.
Mà lúc này Trình Vũ cũng có cảm giác mình lép vế so với người trước mặt này.
“Ngài Tuệ đúng không? Chiến thần không chỉ là hư danh, hẹn Ngài một dịp gần nhất vậy.” Trình Vũ kiếm cớ.
Hồ Cửu biết bọn họ sẽ không dám nhận lời Hữu Thủ.
Nhận lời chẳng khác nào rơi vào bẫy cả.
Nhưng anh muốn ép buộc bọn họ rơi vào bẫy.
“Là bận hay sợ?”
Lão Lý lên tiếng, thâm thúy nhìn Trình Vũ.
“Vị này… mong Ngài cẩn trọng lời nói.”
Trình Vũ tuy bên ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo sợ.
Ở Lão Lý có một loại uy áp mà Hữu Thủ khó có được, chỉ là Hữu Thủ ăn nói quá mức ép người, còn Lão Lý nói một câu cũng đủ làm Trình Vũ ớn lạnh.
“Có sao nói vậy.
Lời nói cũng đã nói!”
“Ngài nói xem?”
Lão Lý bỏ qua Trình Vũ xoáy sâu nhìn vào mắt Ngài Thiện bên cạnh.
Đây là gì?
Ngài Thiện hiểu rõ thân phận bọn họ bị bại lộ.
Xem ra gia tộc bí ẩn đã quá xem nhẹ khả năng của Chiến thần rồi.
“Xem ngày không bằng gặp dịp.”
“Chúng tôi hiện ở biệt thự khu Tây.
Xem nào…”
“Mời Chiến thần cùng vệ sĩ của Ngài tới đó một chuyến.”
Lão Lý vừa nói ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm.
Không khí hơi ngượng ngùng, ai cũng nhìn ra, nhưng không ai dám lên tiếng.
Kia là ai chứ?
Một là gia tộc bí ẩn, một là Chiến thần.
Hồ gia làm gương phía trước, ai dám lên tiếng.
“Cúng có thể các Ngài bận rộn.
Chỉ là tới lúc đó… gia tộc bí ẩn chúng tôi vô tình bị Chiến thần diệt đi, thì thật thảm.”
Hữu Thủ tiến lại gần, giọng nói đủ để hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện nghe thấy.
“Ừm… đại gia tộc của chúng tôi ở phía Đồng.
Nếu có thể cũng muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ… Khi đó thật mong chờ mọi người tới góp vui.”
Bất ngờ Hữu Thủ tự tin nói lớn.
Thật ra bọn họ chỉ mới điều tra được đại gia tộc này đến từ phương Đông, nơi giáp biển.
Còn có… bọn họ có một tổ chức ngầm, mà chính tổ chức này cũng là tổ chức mà Long chủ muốn thôn tính.
Ngài Thiện cứng người.
Dù là phương hướng thì cũng không ai biết được, đám người này lại có thực lực tra ra gia tộc bí ấn.
Nếu bọn họ không còn bí ẩn, e rằng…
“Được… Chúng tôi đồng ý.
Sẽ theo các vị tới biệt thự phía Tây gặp gỡ.”
Ngài Thiện lên tiếng, Hữu Thủ đạt được mục đích.
Quay lưng rời đi, động tác dứt khoát, vô cùng chóng vánh.
Hoàn toàn rời khỏi buổi tiệc.
Trình Vũ nghi hoặc nhìn Ngài Thiện, mà ông ta bây giờ làm gì còn hơi sức mà để ý Trình Vũ.
Túc Trì cũng thoát khỏi đám người vây kín mình kia, đi đến gần Hồ Cửu.
“Anh xem xem…”
“Không phải cậu đang vui sao?”
Vinh Thúy Hà nhìn cả hai cảm thấy có chút không đúng.
“Xin phép…”
Cô lịch sự đứng lên, muốn rời đi.
“Đừng tự bán rẻ bản thân.
Dù là bị ép, vẫn có cách!”
Hồ Cửu nhìn Vinh Thúy Hà, cảm thấy Vinh gia sẽ không dừng lại.
Anh tốt bụng khuyên một câu.
Chỉ là người kia nghe không thì tùy ý.
Vinh Thúy Hà cười khổ, sau đó cũng gật đầu rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mỹ nhân, Túc Trì có chút ngẩn người.
“Thích?”
Hồ Cửu nhìn biểu cảm của Túc Trì có chút tò mò.
“Không.
Chỉ là quen mắt.”
“Ồ, không ngờ kẻ mà Hữu Thủ gọi là đầu đất cũng có chút tình cảm.”
“Long chủ, không cần chọc ghẹo tôi.”
Túc Trì nhanh chóng điều chỉnh thái độ.
“Đi được rồi!”
Lần này Túc Trì chủ động.
“Cậu nghĩ là chúng ta được đi dễ dàng thế sao?”
…
Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu nhận được tin phiếu miễn nhiệm của Hồ gia đạt mức cao nhất, còn không biết phải làm sao.
Ông ta kéo Hồ Tiêu ra ngoài sảnh chờ, tức giận nhìn tên cháu trai ngu ngốc này.
“Đồ khốn! Cậu tưởng cậu giỏi rồi sao? Hồ gia có chuyện thì Hồ thiếu như cậu ai sẽ coi trọng? Ngu ngốc vừa thôi chứ.”
Hồ Lâm tức giận.
“Làm sao cháu biết chứ? Trên mặt hắn cũng không in chữ…”
Hồ Tiêu ấm ức cãi lại.
“Còn cãi? Hay cậu nghĩ cậu là cháu tôi, là con trai duy nhất của Hồ Bách Nhân, cậu cho rằng Hồ gia rơi vào tay cậu là điều hiển nhiên.”
“Lần này tôi cũng không có khả năng bảo vệ cậu, tự lo đi.
“Còn có… cậu cũng không phải con trai duy nhất của cha cậu đâu.
Chỉ cần chuyện lần này Hồ gia biết do cậu mà ra…”
Hồ Lâm nói đến đây cũng lý trí dừng lại.
Nhìn Hồ Tiêu thì ông lại càng chán ghét.
Hiện tại ông cần tìm cách hòa hoãn, cứu vãn tình thế.
Ông quăng cho Hồ Tiêu ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi.
Hồ Lâm nhớ rõ, Ngài Tuệ đã nói sẽ tiếp Chiến thần ở phía Tây, ông nên nhanh chóng xin hộ tống Chiến thần.
Có thể xin lỗi người ta là tốt nhất!
Lúc này Túc Trì cùng Hồ Cửu bước ra.
Mà Dung Vị bên cạnh Hồ Tiêu cũng cảm thấy sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng.
“Hồ thiếu phải không? À không, rất nhanh cậu không còn là Hồ thiếu nữa…”
Hồ Cửu tự tin nói.
Nếu hủy Hồ gia trong một nốt nhạc thì quá dễ với họ rồi.
Nỗi đau nào cũng nên từ từ nếm trải, mới có thể cảm nhận hết được.
“Mày nói gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”
Vừa bị mắng, lại gây chuyện không hay.
Hồ Tiêu thật sự muốn trút giận.
Dung Vị bên cạnh cũng cảm giác Hồ Cửu là đang đổ thêm dầu vào lửa.
“Dung Vị, phí cho người tài như cậu.
Nhìn đi… đáng sao?’
Tùy giọng điệu là châm chọc Hồ Tiêu, nhưng với Dung Vị chính là chất vấn.
Dung Vị cũng không trả lời, trực tiếp lẩn tránh.
“Tôi có lòng tốt nói cho cậu biết… Hồ thiếu không chỉ có mình cậu.”
“Nếu cậu theo người chú Hồ Lâm kia, chắc chắn tiền đồ vô lượng… chậc chậc đáng tiếc a…”
“Hồ Lâm xem như triệt để thất vọng về cậu rồi… mà cha cậu, ông Hồ Bách Nhân còn có một đứa con riêng.
Nếu tính ra, nó chỉ kém cậu ba tuổi.”
Hồ Cửu cũng không nhìn Dung Vị nữa, trực tiếp quăng cho Hồ Tiêu một ngọn lửa.
“Mày nói bậy…”
Hồ Tiêu không tin quát lớn.
“Không tin? Không sao! Lần này về phương Bắc… cậu sẽ rõ…”
“Tình báo Túc gia quân, chưa bao giờ sai”
Trước khi đi Túc Trì nhìn Hồ Tiêu, lạnh giọng nói.
Hồ Tiêu lúc này trong lòng vô cùng run sợ.
Nếu chuyện đó là thật… e là người thừa kế…
Mà sau khi Hữu Thủ rời đi, Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng xong việc rời đi.
Ngài Thiện cùng Trình Vũ cũng nhanh chóng rời tiệc.
Buổi tiệc lẽ ra tạo quan hệ lại thành ra công cóc.
Vinh Y Tiếu vẫn chưa đạt được mục đích có chút tức giận.
…….
Mà phía bên này Trần Giai Linh sau khi được đưa vào viện cũng đã tỉnh lại.
Toàn thân cô ta thê thảm không nói nổi, chỉ là… ánh mắt cô ta trở nên dại ra.
“Mẹ… huhu”
Cô ta thấy mẹ mình, nhanh chóng ôm lấy sợ chỉ là mơ.
Chỉ khi được mẹ cô ôm chặt, cô ta biết đây không phải mơ.
Đã thoát rồi!
“Sao con lại ở đây?”.