Hô hấp của Cách Lôi Tư Thác biến thành ồ ồ, trong mắt chớp động quang mang nóng rực hưng phấn nói:
- Được! Tôi đáp ứng anh, tối nay lúc tổ chức cuộc thi đấu hoa khôi, chúng ta liền tiến hành trò chơi săn bắn!
Tạp Lưu điên cuồng cười to, một trảo trực tiếp đâm vào tim một nữ người hầu đứng bên cạnh, đào trái tim bỏ vào miệng nuốt, miệng đầy máu tươi cười dữ tợn:
- Cuộc thi đấu hoa khôi! Quá mỹ diệu, vừa nghĩ tới có thể xé rách trái tim của những hoa khôi được tuyển ra, máu của tôi đã bắt đầu hưng phấn, ha ha ha!
Cách Lôi Tư Thác cũng cất tiếng cười to:
- Ha ha ha! Trò chơi săn bắn trong Thanh Trượng thành sao? Tôi cũng thập phần chờ mong đâu!
Thiên Hương Các là một trong bốn thánh địa phong nguyệt của Thanh Trượng thành, được xây dựng cực kỳ xa hoa, thậm chí còn siêu việt khách sạn năm sao tại địa cầu.
Trước cửa Thiên Hương Các được trải bằng bạch ngọc, tòa lầu cao mấy chục thước vô cùng xa hoa giống như đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Từng mỹ nữ mặc quần áo mỏng manh, tướng mạo diễm lệ, dáng người khêu gợi đứng trước của vừa nhìn thấy nhóm người Nhạc Trọng đi tới, liền quỳ trên mặt đất đều nhịp cất tiếng nói:
- Cung nghênh chủ nhân về nhà!
Nhạc Trọng nhìn những mỹ nữ quỳ trên mặt đất trong lòng thoáng cảm khái, những mỹ nữ này trước cuối thời đều là hoa hậu giảng đường, nhưng bị Thiên Hương Các dạy dỗ, lại cực kỳ hèn mọn, hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm địa vị.
Các chiến sĩ đi theo bên cạnh Nhạc Trọng tuy rằng đều là cao thủ tinh nhuệ nhưng vẫn bị những mỹ nữ xinh đẹp kia hấp dẫn ánh mắt không thể di dời.
Một nữ tử xinh đẹp mặc đồng phục khách sạn, dáng người thật tốt, khoảng hơn ba mươi tuổi mang đầy phong tình động lòng người đi tới trước mặt Nhạc Trọng cười nói:
- Chào ngài, tôi là đại quản lý Trương Mạn Địch, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?
- Thuê phòng!
Nhạc Trọng nói xong chợt hỏi:
- Lần này hoa khôi Thiên Hương Các là vị nào?
Những chiến sĩ đi theo Nhạc Trọng đều dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn Trương Mạn Địch.
- Hừ!
Lỵ Toa đứng bên cạnh Nhạc Trọng nghe vậy nhịn không được hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút phức tạp. Xưa nay nàng luôn là tiêu điểm hấp dẫn của phản kháng quân nam giới, hiện tại một hoa khôi còn chưa biết mặt đã hoàn toàn che phủ mị lực của nàng.
Gương mặt Cát Hi cũng không chút thay đổi đứng bên cạnh Nhạc Trọng, tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Nàng đi theo Nhạc Trọng chính là vì kiến thức thế giới bên ngoài, kiến trúc xa hoa khí phái như Thiên Hương Các nàng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trên mặt Trương Mạn Địch vẫn mang theo nụ cười như tắm gió xuân, nói:
- Vị công tử này, xin hỏi ngài họ gì?
Nhạc Trọng nói:
- Tôi họ Nhạc!
Trương Mạn Địch nhìn Nhạc Trọng vũ mị cười nói:
- Nguyên lai là Nhạc công tử, hoa khôi lần này của Thiên Hương Các là Tề Thanh Nhi sẽ vì mọi người hiến dâng một ca khúc trong các. Nhưng đây là tiết mục ngoài định mức, nếu muốn quan sát mỗi người cần trả một vạn ưng tệ!
Trương Mạn Địch vừa nói ra các chiến sĩ đi theo bên cạnh Nhạc Trọng đều biến đổi sắc mặt. Bên ngoài tùy tiện tìm một nữ nhân ngủ qua đêm tối đa chỉ tiêu phí bốn năm trăm ưng tệ. Mà chỉ nghe Tề Thanh Nhi hát một ca khúc lại tốn một vạn ưng tệ, so với cướp tiền còn nhanh hơn.
Nhạc Trọng phất phất tay không quan tâm nói:
- Không có vấn đề! Kiệt Tư, trả tiền đi!
Nhạc Trọng gồm thâu phản kháng quân đông bộ đã lấy được thật nhiều ưng tệ, lúc này vì tham gia hội nghị tại tổng bộ hắn mang theo một ngàn vạn ưng tệ.
Kiệt Tư yên lặng mở ra một hòm xách tay, đem mười bốn xấp ưng tệ bên trong đưa cho Trương Mạn Địch.
Trương Mạn Địch nhìn thấy ưng tệ, trên mặt mang theo nụ cười, đưa tay mời:
- Xin ngài đi theo tôi! Lỵ Toa nhìn thấy Nhạc Trọng chỉ tùy tiện đã đem mười bốn vạn ưng tệ giao cho Trương Mạn Địch, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Kẻ phá sản!
Lỵ Toa từng là một cán bộ của phản kháng quân, thu nhập mỗi tháng chỉ ba ngàn ưng tệ, hiện tại Nhạc Trọng tùy tiện tiêu xài đã vượt qua vài năm thu nhập của nàng, điều này làm cho nàng thập phần ghen tỵ.
Theo Trương Mạn Địch dẫn đường, nhóm người Nhạc Trọng đi tới một hội trường biểu diễn ca nhạc loại nhỏ trong Thiên Hương Các.
Lúc này trong hội trường đã ngồi đầy nam nhân, thật nhiều người bên cạnh đều có bảo tiêu, trong lòng ôm mỹ nữ khêu gợi, hiển nhiên đều là kẻ có tiền.
Nhạc Trọng tính toán một chút, nam nhân trong hội trường vượt qua ba trăm người, chỉ tính những người kia cho thấy hôm nay Thiên Hương Các đã thu nhập hơn ba trăm vạn.
Nhạc Trọng vừa tiến vào hội trường liền hấp dẫn thật nhiều ánh mắt, bên trong này không ít người mang theo bảo tiêu, nhưng đại đa số chỉ hai người, hoặc là bốn người, mà Nhạc Trọng mang hơn mười người cơ hồ không có.
Trương Mạn Địch mang theo Nhạc Trọng đi tới ghế khách quý phía trước nhất:
- Nhạc công tử, mời ngài ngồi!
Nhạc Trọng không chút khách khí ngồi xuống ghế.
Trương Mạn Địch vung tay lên, hơn mười mỹ nữ xinh đẹp mang theo cỗ hương thơm đi tới bên cạnh Nhạc Trọng, đều ân cần cung cấp phục vụ.
- Triệu thiếu, hoa khôi Trương Tuyết Lệ lần trước là ngài khai phá thân xử nữ của nàng, mùi vị ra sao vậy?
Cách chỗ ngồi của Nhạc Trọng không xa, hơn mười công tử ca vây quanh một gã nam tử mập mạp trẻ tuổi, tướng mạo bình thường tán gẫu.
Triệu thiếu kia tự hào cười nói:
- Đương nhiên là thích thú, nàng không hổ là hoa khôi Thiên Hương Các. Cả miệng lẫn bên dưới trước sau đều là nhất đẳng danh khí, khi đó tôi bao nàng suốt ba ngày. Tiêu mất hơn ngàn vạn ưng tệ, thật đắt giá. Nhưng nói đi nói lại, tuy rằng đắt một chút nhưng chơi như vậy cũng quá thích!
- Một ngàn vạn ưng tệ, Triệu thiếu thật xa hoa!
- Cũng chỉ có đại phú hào như Triệu thiếu mới có khả năng bao dưỡng mỹ nhân như thế thôi!
- …
Bên cạnh Triệu thiếu truyền ra những thanh âm than thở khen tặng, làm cho hắn có vẻ vô cùng đắc ý lẫn tự hào.
Triệu thiếu cười đắc ý nói:
- Lần này hoa khôi Tề Thanh Nhi của Thiên Hương Các tôi nhất định phải có, hi vọng nàng đừng làm cho tôi thất vọng. Chờ sau khi tôi giúp nàng khai bao, đặc biệt đem nàng bao xuống cho mọi người cũng chơi đùa một chút!
- Vậy đa tạ Triệu thiếu!
- Chúc Triệu thiếu chiến thắng ngay trận đầu!
- …
Thật nhiều thanh âm vỗ mông ngựa cùng khen tặng không ngừng vang lên làm Triệu thiếu có chút lâng lâng.
Lỵ Toa không nhịn được mắng một câu:
- Vô sỉ!
Đều là nữ nhân, Lỵ Toa nhìn thấy Triệu thiếu chỉ xem những hoa khôi Thiên Hương Các như món đồ chơi, điều này làm trong nội tâm nàng sinh ra cảm giác phẫn nộ.
Lời của Lỵ Toa tuy nhỏ, nhưng lỗ tai Triệu thiếu kia thật thính, hắn quay đầu vừa nhìn liền thấy được Lỵ Toa cùng Cát Hi đang ngồi bên cạnh Nhạc Trọng ăn điểm tâm.
Ánh mắt Triệu thiếu sáng lên đi nhanh qua bên cạnh Nhạc Trọng nói:
- Vị huynh đệ kia, anh có thể bán hai nữ nhân này không? Tôi dùng mười mỹ nữ cùng bốn trăm vạn ưng tệ mua hai nữ nhân này thế nào?