Trong Thánh Địa có nhiều khoa học kỹ thuật mà hắn ngấp nghé, nếu có thể lấy tới tay, kết hợp với khoa học kỹ thuật mà hắn đã có, như vậy lực lượng của Hoa Hạ quốc sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất trong thời gian ngắn.
Hồng Hà thánh nữ do dự, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế hồi lâu, môi anh đào hé mở:
- Sự tình quan hệ trọng đại, thỉnh cho tôi suy nghĩ vài ngày!
Nhạc Trọng nhướng mày:
- Thánh nữ điện hạ, dị biến đã bắt đầu, dị hình đã sinh ra. Cả Ô La tinh đều đã bị dị hình thẩm thấu, còn chậm trễ chỉ sợ không ổn đâu!
Hồng Hà thánh nữ mỉm cười vỗ tay:
- Chuyện lớn như vậy anh phải cho tôi chút thời gian suy nghĩ đi. Như vậy đi, ngày mai tôi trả lời anh. Hôm nay hãy cho chúng ta tận tình buông lỏng một chút!
Mười sáu nữ tử xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào, nhẹ nhàng nhảy múa trong đại sảnh.
Đoan Mộc Băng Tuyết cũng bắt đầu khảy đàn dâng lên âm nhạc tuyệt vời.
- Chỉ sợ bọn hắn không có thành ý giao dịch, xem ra ta phải nhanh chóng chuẩn bị!
Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn những cô gái đang nhảy múa, nhưng trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, các kế hoạch dũng mãnh tràn vào trong đầu của hắn.
Trước khi cùng Thánh Địa tiếp xúc Nhạc Trọng đã có chuẩn bị tâm lý, nếu đối phương nguyện ý giao dịch, vậy thì tốt nhất. Mọi người trao đổi khoa học kỹ thuật, cùng nhau ích lợi. Nếu đối phương không muốn, hắn cũng có kế hoạch khác đạt được.
- Nhạc Trọng đại nhân, thỉnh bên này!
Buổi tiệc tán đi, Nhạc Trọng được Đoan Mộc Băng Tuyết dẫn đi tới một phòng khách trong Hồng Hà thánh cung trong ánh mắt ghen tỵ của ba người Tiếu Hải Phong.
Nhạc Trọng bước chân vào phòng, chỉ thấy giống như phòng tổng thống khách sạn năm sao trên địa cầu, tiện nghi đầy đủ xa hoa.
Nhạc Trọng quét mắt nhìn qua Đoan Mộc Băng Tuyết dùng khẩu khí thượng vị giả ra lệnh:
- Cô lui ra đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút!
Đoan Mộc Băng Tuyết thoáng sững sờ, tuy trên danh nghĩa nàng là thị nữ, nhưng ngoại trừ Hồng Hà thánh nữ cùng thánh chủ Thánh Địa, còn chưa người nào dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với nàng.
- Dạ!
Nhưng Đoan Mộc Băng Tuyết rất nhanh liền phản ứng lại, đúng mức đáp một câu sau đó lui ra.
Đoan Mộc Băng Tuyết vừa đi ra, Nhạc Trọng lật tay, máy tính xuất hiện trong tay hắn.
Máy tính kia chọn dùng kỹ thuật của Mỹ chế tạo thành, tuy rằng nhìn qua nhỏ như bút ký bổn, nhưng trên thực tế dung lượng cùng khả năng tính toán của nó đã vượt qua khỏi siêu đại hình máy tính trước cuối thời.
Có được trang bị tốt như vậy, Bạch Y có thể phát huy ra lực lượng càng thêm khủng bố.
Lấy ra máy tính, Nhạc Trọng thấp giọng nói:
- Trang bị giám thị trong phòng này đã che chắn rồi sao?
Bên trong máy tính lập tức hiện ra hình ảnh Bạch Y:
- Trong phòng này có mười tám trang bị giám thị, đã bị tôi hoàn toàn che chắn!
Nhạc Trọng hỏi:
- Điện não trung ương của Thánh Địa cô có thể nắm giữ sao?
Bạch Y nhanh chóng đáp:
- Không thể! Tôi mơ hồ điều tra được điện não trung ương Thánh Địa cũng là một siêu cấp trí năng sơ cấp. Tuy rằng tôi mạnh hơn nó rất nhiều, ngay mặt chiến đấu là có thể xâm lấn nó. Nhưng ở bên cạnh nó còn có thật nhiều kỹ sư giữ gìn. Một khi tôi động thủ đối với nó, đối phương sẽ có khả năng sử dụng phương pháp vật lý tới can thiệp vào!
Nhạc Trọng nhướng mày hỏi:
- Như vậy nếu muốn nắm giữ điện não trung ương tại đây nhất định cần đến gần bản thể của nó sao?
Bạch Y nói:
- Phải! Thuận tiện nhắc tới, nếu tôi có thể cắn nuốt được siêu cấp trí năng sơ cấp kia, tôi có thể tiến hóa thêm một chút!
Mỗi một thế lực truyền thừa xuống đều không đơn giản. Ô La tinh trải qua mấy lần tai kiếp cuối thời, hơn nữa còn có thể vượt qua, tự nhiên phải có chỗ lợi hại.
Nhạc Trọng trầm tư một thoáng, tâm niệm vừa động một phân thân liền xuất hiện.
Bản thể Nhạc Trọng nhanh chóng mặc vào ẩn thân khải giáp đoạt được từ chỗ Thị Huyết Thánh Hoàng, hoàn toàn ẩn thân, sau đó để phân thân mở ra cửa phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, bản thể của hắn lập tức tiềm hành ra ngoài.
- Nhạc Trọng đại nhân, xin hỏi ngài có gì phân phó?
Hai bên cửa phòng có hai thị nữ chiến lực ngũ giai đang đứng, một thị nữ mặt tròn chắn ngang trước mặt Nhạc Trọng mỉm cười hỏi.
Bản thể Nhạc Trọng nhìn lướt qua thị nữ kia, vô thanh vô tức rời đi.
Máy phát thanh khảm trên người phân thân của hắn được Bạch Y thao túng lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi đang giám thị ta?
Nữ tử mặt tròn mỉm cười đúng mực nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, xin ngài nguôi giận. Chúng tôi cũng không có ý giám thị ngài. Nhưng thành viên của Hồng Hà thánh cung chúng tôi đại đa số đều là nữ tử, ngài là một nam nhân, rất nhiều địa phương không tiện đi lại. Chúng tôi là thị nữ do Đoan Mộc tỷ an bài đến đặc biệt hầu hạ ngài, ngài có yêu cầu gì cũng có thể nói với chúng tôi!
Phân thân Nhạc Trọng đem cửa phòng đóng lại, lạnh băng nói:
- Không cần!
Nhìn thấy phân thân Nhạc Trọng đã đóng cửa phòng, hai thị nữ liếc nhau mỉm cười, canh giữ trước cửa phòng của hắn, chẳng khác gì hai ngục tốt.
- Nàng ở phương hướng này!
Từ sau khi Nhạc Trọng thăng cấp thành cao thủ thất giai, tố chất thân thể đã hoàn toàn biến chất toàn diện, giác quan thứ sáu tiến hóa, trong phạm vi năm cây số hắn có thể dễ dàng tập trung mục tiêu, loại uy lực này chẳng khác gì là bán thần.
Ngoại trừ thân thể Thần Ma của hắn tiến hóa tới nhị cấp, những cao thủ thất giai khác cũng không có được năng lực kỳ diệu như hắn.
- Đã phát hiện!
Nhạc Trọng dọc theo phương hướng cảm giác một đường truy tới, đi tới một ga
- ra, chỉ thấy Hồng Hà thánh nữ cùng Đoan Mộc Băng Tuyết vừa bước lên một huyền phù xa.
Ánh mắt Nhạc Trọng sáng ngời, vô thanh vô tức bay lên trên huyền phù xa bám vào bên trên.
- Xuất phát!
Theo mệnh lệnh của Hồng Hà thánh nữ, huyền phù xa bay ra, hóa thành một đạo lưu quang bay tới vị trí Thánh Phong nằm tại trung tâm Thánh Địa.
Xuyên qua tuyến phòng vệ trùng điệp, huyền phù xa dừng trong một bãi đỗ xe của Thánh Phong.
Hồng Hà cùng Đoan Mộc Băng Tuyết xuống xe đi lên.
Nhạc Trọng như một u linh đi cách hai người chừng năm bước, trong khoảng cách này chỉ cần hắn chợt nổ bạo ra tay, tuyệt đối có thể dễ dàng đánh trọng thương thậm chí là miểu sát một cao thủ thất giai, đây là chỗ khủng bố của ẩn thân khải giáp.
Bỗng nhiên Đoan Mộc Băng Tuyết chợt dừng lại, xoay người, đôi mắt to xinh đẹp nhìn thẳng về hướng Nhạc Trọng.
Nhìn thấy Đoan Mộc Băng Tuyết đột nhiên quay đầu, trong lòng Nhạc Trọng thoáng kinh hãi, thân thể căng thẳng chuẩn bị chiến đấu.
Hồng Hà quay đầu nhìn lướt ra sau hỏi:
- Làm sao vậy? Băng Tuyết?
Đoan Mộc Băng Tuyết nhíu mày, vô cùng nghi hoặc nói:
- Tôi giống như cảm giác được có người đi theo sau chúng ta. Nhưng hình như cảm giác của tôi đã sai!
Hồng Hà quay đầu đi về phía trước, tự tin cười nói:
- Cô đã cảm giác sai rồi, trên thế giới này người có thể giấu diếm được Cửu Thiên Thập Địa Thiên Kích đại pháp của tôi còn chưa xuất thế. Cho dù là thánh chủ bệ hạ có thể đánh bại tôi, nhưng cũng không thể vô thanh vô tức tiến tới gần tôi trong ba mươi bước!