Đoan Mộc Băng Tuyết giãn đôi mày, cười nhẹ, lại đi về phía trước:
- Phải, là tôi đa tâm thôi!
Nhạc Trọng như u linh yên lặng tiến về phía trước.
Thánh Phong chính là trung tâm Thánh Địa, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, tùy ý có thể thấy được cao thủ ngũ giai làm thị vệ, thậm chí có không ít thống lĩnh lục giai. Quả thật chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, nếu Nhạc Trọng không có được ẩn thân khải giáp chỉ có thể cậy mạnh đi vào nơi này mà không thể lẻn vào.
Mị lực của Hồng Hà cực kỳ đáng sợ, trên đường đi thật nhiều thị vệ cùng thống lĩnh đều nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn ngập lửa tình.
Vô số ánh mắt chỉ bị Hồng Hà hấp dẫn, không có người nào phát hiện Nhạc Trọng như u linh đi theo sau lưng nàng.
Hồng Hà đi thẳng về phía trước, tiến vào một tòa cung điện trong Thánh Phong.
Trên vương tọa thạch anh là thánh chủ Thánh Địa.
Hai bên trái phải là hai gã thánh tử đang ngồi cùng một thánh nữ.
Hồng Hà ngồi xuống vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn thánh chủ trực tiếp hỏi:
- Thánh chủ bệ hạ, lời đề nghị của Nhạc Trọng ngài cảm thấy thế nào?
Thánh chủ hừ lạnh một tiếng, một cỗ sát khí lạnh thấu xương khuếch tán trong đại điện:
- Hừ, nếu Nhạc Trọng dám ngấp nghé căn cơ của Thánh Địa chúng ta, tội ác tày trời!
- Thật mạnh! Lão súc sinh chết tiệt này chỉ sợ phải có được thực lực thất giai đỉnh phong!
Nhạc Trọng đứng phía sau Hồng Hà, cảm nhận được khí tức cường đại của thánh chủ, trong lòng trầm xuống, đồng dạng sát khí lóe lên. Thánh chủ Thánh Địa muốn giết hắn, trong tim hắn không còn lưu chút gánh nặng gì, chỉ cần cho hắn cơ hội hắn tuyệt đối sẽ cho Thánh Địa một lần giáo huấn thảm thống.
Quỷ Long thánh tử nhướng mày chậm rãi nói:
- Nhạc Trọng có thể một kích đánh bại Vương Thành, thực lực không thể khinh thường, hắn rất có thể là một cường giả thất giai!
Thánh chủ cười lạnh:
- Thần Quyến Giả đương nhiên không đơn giản như vậy. Hắn hẳn là một cường giả thất giai. Nhưng theo tình báo của Trương Hiên, hắn hẳn chỉ mới tiến vào thất giai. Đợi tới đêm tối ta sẽ cùng các ngươi đi trấn áp tên tiểu súc sinh dám ngấp nghé căn cơ Thánh Địa chúng ta. Cho dù hắn mạnh mẽ thế nào có năm người chúng ta liên thủ, chỉ cần hắn không phải cường giả bát giai ở trong Thánh Địa tuyệt đối có thể đem hắn trấn áp. Tới khi đó hết thảy của hắn đều thuộc về Thánh Địa chúng ta!
Bên dưới truyền ra thanh âm của thánh tử thánh nữ:
- Bệ hạ anh minh!
Nghe lời này Nhạc Trọng rùng mình:
- Thật độc ác, thật quyết đoán! Nếu không phải ta lặng lẽ truy theo tới đây, chỉ sợ thật sự rơi vào cạm bẫy của bọn hắn!
Sau khi Nhạc Trọng thăng cấp thất giai, thực lực biến hóa nghiêng trời lệch đất, bất kỳ cao thủ thất giai nào hắn đều có tự tin đối chiến, dù không địch lại cũng toàn thân trở ra. Nhưng nếu trong tình huống không phòng bị đột nhiên bị năm tên thất giai đánh lén, dù hắn mạnh mẽ cũng sẽ bị giết chết hoặc bị bắt giữ.
Trong mắt thánh chủ hiện lên vẻ tham lam, trong lòng tràn ngập chờ mong thầm nghĩ:
- Đợi khi bắt giữ Nhạc Trọng, ta nuốt Thần Ma Hạch của hắn, đem ấn ký Thần Ma hệ thống luyện hóa nhất định đột phá được cảnh giới tiến vào bát giai. Tới khi đó ta sẽ thiên hạ vô địch, sống lâu thêm ngàn tuổi!
Sinh vật tiến hóa càng cao càng thêm khó khăn. Thánh chủ cũng là một thiên tài tu luyện cấp yêu nghiệt, chỉ trăm năm đã lên tới cảnh giới thất giai đỉnh phong, nhưng suốt hai trăm năm qua hắn vẫn bị giam trong cảnh giới này, có thể cảm giác được thân thể mình đang không ngừng già nua. Nếu không tiếp tục đột phá, tối đa hắn chỉ có thể sống thêm năm mươi năm. Hắn rất sợ hãi tử vong, bởi vậy vừa thấy Nhạc Trọng xuất hiện liền sinh ra lòng tham lam, một lòng muốn đem Nhạc Trọng đưa vào chỗ chết, cắn nuốt hết thảy của hắn để tiến hóa.
Màn đêm buông xuống, cách Thánh Địa chừng km, trong một dãy núi sương mù dày đặc vờn quanh, từng con dị hình giống như châu chấu từ trong một hang động thật lớn đi ra.
Những con dị hình có cánh tay như đao nhanh chóng ẩn sau những cây cối thật lớn cùng từng tảng đá khổng lồ.
Thật nhiều dị hình rậm rạp xuất động, giấu kín trong bóng tối.
Số lượng dị hình tấn công mười tám thành thị lúc ban ngày so sánh với số lượng dị hình hiện tại chẳng khác gì là muối bỏ biển.
Nương theo tiếng gầm rít, một con dị hình có mũi chim dài tới hai mươi phân, có đôi cánh thịt, thân thể bao trùm một tầng giáp xác màu xanh, móng vuốt sắc bén chừng năm mươi phân từ trong động bay ra.
Ngay khi con dị hình kia bay ra, từ trong hang động lại có thật nhiều dị hình hình chim tước rậm rạp bay theo ra ngoài.
Đàn dị hình hình điểu vừa bay ra không lâu, từ trong hang động lại bay ra một đàn dị hình hình dáng như chim trĩ. Chúng bay ra không lâu lại có từng đợt dị hình như loài chim giống như nước thủy triều lần lượt bay ra, dung nhập lên bầu trời.
Cuối cùng từ trong hang động thật lớn kia xuất hiện một con dị hình cự long thân cao tới hai mươi thước, thật giống như cự long phương tây, toàn thân có giáp xác kim sắc vờn quanh, từng đốt xương mọc ra vô số gai xương bén nhọn, đỉnh đầu mọc một chiếc sừng kim sắc dữ tợn, cả người tản ra uy nghiêm khủng bố từ trong hang động bay ra.
Con dị hình cự long này đã là dị hình thất giai đỉnh phong, có được chiến lực vô cùng khủng bố, dù là Thần chiến sĩ bát giai sơ cấp cũng không phải đối thủ của nó. Con dị hình cự long này cũng là vương giả của đàn dị hình nơi đây.
Con dị hình cự long nhìn về phương hướng Thánh Địa, trong mắt hiện lên vẻ hung lệ tàn bạo lẫn quang mang trí tuệ. Dị hình khác hẳn với tang thi, dị hình là một loại chủng tộc có trí tuệ chiến tranh cao cấp, bản năng giết chóc siêu cường, là sinh vật cường đại hung tàn. Vì thế so với tang thi còn khó đối phó hơn gấp trăm lần.
Trong mắt chợt lóe hàn quang, con dị hình cự long vỗ cánh hóa thành một đạo lưu quang bay lên bầu trời.
Trong cung điện Thánh Địa, thánh chủ liếc mắt nhìn màn hình thạch anh, tràn ngập uy nghiêm ra lệnh:
- Truyền hình ảnh phòng C!
Thánh chủ hạ lệnh xuống, màn hình chợt lóe lên truyền ra hình ảnh phòng ngủ của Nhạc Trọng.
Trên màn hình thạch anh, phân thân của Nhạc Trọng đang ngủ say.
Thánh chủ liếc mắt nhìn màn hình, khóe môi nhếch lên nụ cười, trong mắt thoáng hiện tàn khốc:
- Hiện tại là thời gian con người mỏi mệt nhất, chúng ta đi!
- Dạ!
Bốn thánh tử thánh nữ đều đứng lên đi ra ngoài đại điện.
Nhạc Trọng nhìn theo năm cao thủ thất giai đi ra ngoài đại điện, trong mắt chợt lóe hàn quang:
- Các ngươi đã muốn giết ta, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Nhạc Trọng lẳng lặng đứng yên chừng hai phút, bỗng nhiên từ trong máy truyền tin truyền ra thanh âm của Bạch Y:
- Bọn hắn đã rời đi Thánh Phong, đang tới Hồng Hà thánh cung!
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Lập tức giải khai khóa mật mã! Mở ra cửa thông đạo ngầm!
Điện não trung ương Thánh Địa cũng giấu dưới tầng hầm sâu nhất, lối vào nằm ngay dưới vương tọa thạch anh kia.
Có thánh chủ thất giai đỉnh phong trấn thủ, đã biết bao ngàn năm qua không người nào tiến được vào sâu bên trong.