Trong lều vải bộ dạng dâm dục sa đọa vô cùng. Hoàng Kim Lang Kỵ trải qua mấy lần trọng thương, thực lực đã suy yếu sáu phần mười, ngay cả phụ tá đắc lực là A Bố Địch Thác Mã đều chết thảm tại Ô Lan sơn mạch. Chuyện này làm cho Ô Nhĩ Thoát Thoát đả kích nặng. Ô Nhĩ Thoát Thoát đã có chút đả kích không gượng dậy nổi, cả ngày ở trong lều vải chơi gái, trải qua sinh hoạt mơ mơ màng màng.
- Mày là đồ ngu xuẩn! Lại dám quấy rầy hào hứng của tao, đi chết đi!!
Thời điểm tên hộ vệ xâm nhập, đúng là lúc Ô Nhĩ Thoát Thoát sướng nhất, hắn sướng nhất lại bị người ta đánh gãy, vung tay lên, một cái mâm tròn sắc bén đâm vào đầu của tên thị vệ.
Đầu của tên thị vệ bị mâm tròn đánh nát, chết tại chỗ.
Một kích đuổi giết tên thị vệ kia. Ô Nhĩ Thoát Thoát móc cái bình đen và lấy dược hoàn màu đen ra uống vào, sau khi dược hoàn vào miệng, trên mặt của hắn hiện ra thần sắc mê say. Hán càng hưng phấn và cuồng bạo. Sau đó mở miệng cắn vai của một thiếu nữ, sau đó cắn ra một khối huyết nhục và nhai nuốt.
Thiếu nữ bị hắn cắn huyết nhục không dám cắn chặt răng, nàng chỉ có thể chịu đựng, hai hàng nước mắt rơi xuống nhưng không dám hét lên.
- Bệ hạ!
Đại Đột Quyết đế quốc, Đông Nhĩ Mạc Lôi bước bước vào trong liều và nhìn thấy Ô Nhĩ Thoát Thoát giống như hung thú chơi nữ nhân, lại liếc mắt nhìn qua chiến sĩ lúc nãy bị mâm tròn giết chết:
- Bệ hạ, Mông Cổ đế quốc, Mãn Châu đế quốc hai thế lực lớn quy mô tấn công Đột Quyết đế quốc chúng ta. Hiện tại chính là thời điểm đế quốc cần có ngài nhất, sao ngài lại chơi nữ nhân? Nữ nhân thứ này không nên chơi nhiều. Chỉ cần ngài dẫn đầu chúng tôi đánh bại Mông Cổ đế quốc, Mãn Châu đế quốc thì nữ nhân của chúng tùy bệ hạ chơi!! Hiện tại đã là thời khắc sinh tử tồn vong của đế quốc, kính xin bệ hạ tỉnh lại ah!!!
Ô Nhĩ Thoát Thoát đang chơi gái và uống thuốc, sau đó tinh thần hoảng hốt u mê, hưng phấn và hoảng loạn gào lên:
- Cút!! Lão tử còn chưa thoải mái đủ. Đông Nhĩ Mạc Lôi mập. Nhanh cút ra cho tao!
Đông Nhĩ Mạc Lôi thoáng cái quỳ trên đất bi phẫn nói:
- Bệ hạ tỉnh lại ah!! Cầu ngài bệ hạ!! Hiện tại đã vào thời khắc tồn vong, cầu ngài tỉnh lại.
Đông Nhĩ Mạc Lôi một lòng muốn sáng tạo ra Đột Quyết đế quốc độc lập. Hắn biết rõ chính mình chỉ biết chém giết nên không thể. Muốn thành lập Đột Quyết đế quốc chỉ có dựa vào Ô Nhĩ Thoát Thoát.
- Cút!! Cút!! Cút! Cút!
Ô Nhĩ Thoát Thoát tinh thần phấn khởi ném ra mười mâm thép tròn về phía Đông Nhĩ Mạc Lôi.
Đông Nhĩ Mạc Lôi quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu cản bản không có phòng bị bị tấn công. Ba miếng sắt thép tròn xẹt qua đầu của hắn, đầu của hắn lăn xuống đất, một cổ máu tươi bắn lên trời. Bắn tung tóe trên mặt đất, người này có thể chiến đấu với Nhạc Trọng, trong chiến đấu với cường giả Mãn Châu đế quốc liều chết thoát đi được.
Đông Nhĩ Mạc Lôi vừa chết cả Đột Quyết đế quốc nhân tâm sụp đổ, tất cả chiến tướng sinh ra dị tâm, mang theo bộ hạ của mình chạy thục mạng ra ngoài.
Mông Cổ đế quốc, Mãn Châu đế quốc hai nước liên quân sớm có chuẩn bị, thừa dịp Đột Quyết đế quốc sụp đổ thì không ngừng đuổi giết, giết sạch từng bộ đội của Đột Quyết đế quốc. Đồng thời lấy được nhiều vật tư, nhân khẩu của Đột Quyết đế quốc, thực lực tăng lên nhiều..
Hoàng đế Đột Quyết đế quốc Ô Nhĩ Thoát Thoát cũng bị người tiến hóa đỉnh cấp của Mãn Châu đế quốc là Ngao Đấu một quyền đuổi giết, Đột Quyết đế quốc xưng bá nhất thời không ngờ tan thành mây khói trên thảo nguyên.
Mãn Mông liên quân tiêu diệt Đột Quyết đế quốc chiến đấu quá dễ dàng, giống như một lần đánh trận nhỏ, đại quân đi qua nơi đâu không chỗ nào chống lại được.
Có thể dễ dàng tiêu diệt Đột Quyết đế quốc đó là bởi vì Ô Nhĩ Thoát Thoát đã bị trúng độc. Độc này ăn mòn ý chí, không có một tia ý chí chiến đấu, hắn thống soái Đột Quyết đế quốc cũng bị chia rẽ, không công tự phá.
Mãn Mông liên quân tiêu diệt Đột Quyết đế quốc và sau đó cho quân đội phục hồi hai ngày, mang theo thế sét đánh lôi đình tiến qua chỗ của Nhạc Trọng là Tề Mộc Huyện.
Vân Trấn là một trấn nhỏ phía trước của Tề Mộc Huyện, nó là vị trí bình chướng trọng yếu của Tề Mộc Huyện. Chỉ cần trấn giữ được Vân Trấn là có thể ngăn cản nhiều địch nhân Với tư cách bình chướng của Tề Mộc Huyện, Nhạc Trọng trong trấn này xây dưng một doanh binh lực. Đồng thời cho hai ngàn người sống sót không ngừng xây công sự, phòng ngự địch nhân tiến công.
Đột nhiên ở ngoài Vân Trấn xuất hiện bụi mù, một lính trinh sát giấu người trên đại thụ biến sắc, thông qua bộ đàm lớn tiếng kêu lên:
- Địch tập kích!! Địch tập kích!!!
Bởi vì không có vệ tinh tồn tại, Nhạc Trọng cũng chỉ dùng thủ đoạn xưa nhất, cho một đám lính trinh sát trấn ở các nơi.
Sau khi nhận được tình báo, cả Vân Trấn chấn động, từng gã chiến sĩ tiến vào vị trí và nhìn chằm chằm vào phương xa.
Lý Nghiễm đứng ở phương xa tràn ngập sát ý với Mãn Mông liên quân.
- Rốt cục đến, Mãn Mông liên quân sao? Lúc này cho bọn chúng nhìn Thường Thắng Quân của chúng ta có bao nhiêu lợi hại!
Trong Vân Trấn đong quân chính là chiến sĩ Thường Thắng Quân, bọn họ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, một đều đối với Mãn Mông liên quân tràn ngập cừu hận thầm nghĩ đại sát một hồi. Mãn Mông liên quân đến công, đang cùng Nhạc Trọng tâm ý.
Mãn Châu đế quốc, Mông Cổ đế quốc sợ hãi Nhạc Trọng kiêu ngạo. Mà Nhạc Trọng cũng muốn tấn công vào Mãn Châu đế quốc, Mông Cổ đế quốc, nhưng mà rất khó tìm ra chủ lực của song phương để quyết chiến. Mãn Mông liên quân chủ động tiến công, tuy áp lực rất lớn, nhưng đối với Nhạc Trọng là một cơ hội.
Ở bên ngoài Vân Trấn có bao nhiêu hầm hào, đủ loại bẩy rập giết người. Ở bên ngoài Vân Trấn có hai điểm cao, từ cao điểm bên ngoài nhìn thấy hai cao điểm.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua chiến hào phương xa và chỉ qua:
- Cho quân nô đi lấp đầy chiến hào đi.
Mông Cổ đế quốc quản lý nô quân là A Cổ nghe xong nhìn qua ba ngàn nô lệ mặt không biểu tình nói:
- Đám heo chó các người đi qua lấp đầy chiến hào. Chỉ cần các người lấp đầy chiến hào thì người nhà bọn mày sẽ nhận được chỗ tốt cực lớn, nô lệ cấp thấp tấn chức nô lệ cao đẳng, nô lệ cao cấp có thể tấn chức bình dân. Đây là cơ hội duy nhất khiến các ngươi và người nhà của mình có được tôn nghiêm. Đều xông lên cho lão tử!
A Cổ bên cạnh gào lên, ba ngàn nô lệ quần áo rách tả tơi, bọn họ lưng cõng một túi cát chạy tới phía trước. Mặc dù Hốt Ngạch Nhiễm dưới ngược đãi dân tộc khác dươi trướng rất hà khắc, nhưng mà bọn họ xem như giữ chữ tín. A Cổ đều đồng ý thì trong mắt những nô lệ này hiện ra hào quang nóng rựcs.
- Không nên giết tôi!! Tôi là người Hán!!
- Đừng nổ súng!! Tôi làngười Hán!!"
- Đừng nổ súng, tôi là người Triều Tiên!!
- Đừng nổ súng, tôi là người Miêu!
- Đừng nổ súng, chúng ta là đồng bào!
"... "
Dưới hai trăm chiến sĩ đốc chiến, ba ngàn nô lệ mang theo bao cát tiến lên phía trước.